Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 139 - Ngoại truyện 23

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 139: Ngoại truyện 23

“Em muốn uống gì?”

“Bên phải kìa.”

Nhân vật Yoon Tae Oh bước vào nhà, việc đầu tiên là lấy rượu ra. Đương nhiên là không có rượu soju hay bia gì ở đây, nên hắn chọn loại rượu mà mình thích. Với tôi, uống loại nào cũng có vị na ná nhau. Hắn cầm hai cái ly rồi ngồi xuống chiếc bàn nhỏ đối diện ghế sofa.

“Có chuyện gì mà em uống nhiều thế?”

“…Chỉ là tự nhiên thành ra vậy thôi…”

“Nhưng trưởng nhóm Kang lại kể khác cơ mà.”

Không lẽ nào. Lẽ nào trước khi tôi kịp tỉnh táo, hắn đã nói chuyện gì đó với Kang Seok Ho rồi sao…? Đó là điều tôi tuyệt đối không muốn Yoon Tae Oh biết đến.

Nhưng không hiểu sao, khi chính hắn khơi mào câu chuyện, cộng thêm chút men say, trong lòng tôi bỗng dâng lên một chút tham lam, muốn hé lộ đôi điều từ trái tim mình.

“…Em, em thích anh nhiều lắm.”

“Cái… gì?”

Sao dạo này anh bận rộn thế? Anh để tâm trí mình trôi dạt về đâu vậy? Hay là anh đã sớm chán em rồi…? Những lời trách móc ấy không sao thốt ra được. Nếu lỡ buột miệng, tôi sợ rằng cái lạnh trong lòng hắn chỉ càng thêm phần lan tỏa. Tất cả những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu tôi, cuối cùng cũng chỉ gom lại thành một câu duy nhất như thế.

“Em chẳng có gì đáng để khoe ra cả, nhưng nếu được, em muốn thích anh thật lâu, thật lâu.”

Không một chút giả dối nào xen lẫn, nhưng đó lại là lời bộc bạch khiến tôi ngượng đến nóng mặt. Nhìn theo hướng nào đó, có thể xem đây là cách hèn nhát để mong cầu sự thương cảm từ hắn. Nhưng nếu nhờ vậy mà giữ được trái tim Yoon Tae Oh, thì tôi chẳng ngại làm gì cả. Như tôi vừa nói, có lẽ tôi thích hắn nhiều hơn cả những gì tôi tưởng.

“Lời hay ý đẹp đấy, nhưng sao nghe xong lại chẳng thấy vui chút nào. Chắc hẳn em đang nghĩ ngợi linh tinh gì đó rồi.”

Đúng là một kẻ nhạy bén đến đáng sợ. Yoon Tae Oh làm sao mà nắm bắt tâm trạng tôi chuẩn xác đến vậy chứ. Giá mà hắn cũng để tâm đến tình cảm của tôi một chút thì tốt biết mấy.

“Nhưng mà, chắc cũng chẳng sao đâu. Chỉ là em phải chịu trách nhiệm với lời vừa nói thôi.”

Thông thường, đến lúc này chẳng phải nên đáp lại kiểu “Anh cũng thích em” sao? Tôi đã khó khăn lắm mới mở lời, vậy mà hắn trả lời thế này, làm tôi tụt hết cả hứng. Tôi biết hắn vốn không giỏi bày tỏ cảm xúc, nhưng chẳng lẽ giờ đây hắn đã đến mức chẳng muốn nói lời thích tôi nữa rồi sao? Càng nghĩ, tôi càng tự vẽ thêm những ảo tưởng vô lý trong đầu.

“Vì thế nên anh mới nói…”

Yoon Tae Oh nhấp một ngụm chất lỏng vàng óng ánh, đặt ly xuống bàn. Hắn ngồi thẳng lưng, nhìn tôi chằm chằm, đôi môi khép chặt trong khoảnh khắc.

“Em phải dọn ra khỏi nhà.”

“…Hả…?”

Câu nói bất ngờ vang lên sau đó suýt khiến tôi làm rơi cả ly rượu trên tay. Trước đây hắn từng bảo tôi đừng đi cơ mà, sao giờ lại đuổi tôi ra…?

“Đột ngột thế này sao…?”

“Ừ, đột ngột thật đấy.”

“À…”

Chuyện chẳng có gì to tát, vậy mà lòng tôi lại dậy sóng, chắc tại men rượu làm tôi nhạy cảm quá mức chăng.

“…Hay để mai nói tiếp nhé? Em mệt quá…”

Tôi vội vàng rời khỏi đó như chạy trốn. Chỉ khi bước vào căn phòng cạnh phòng Yoon Tae Oh, tôi mới nhận ra mình vẫn còn cầm khư khư chiếc ly rượu trên tay.

Quả nhiên, không phải tôi tưởng tượng. Hay là… do lời “thích anh” tôi buột miệng lúc nãy làm anh thấy gánh nặng chăng? Đêm nay chắc khó mà chợp mắt được rồi.

***

“Si Eon à.”

Nhột quá. Giọng nói len lỏi vào tai tôi, cảm giác lông tơ trên mặt bị chạm nhẹ, tất cả đều khiến tôi rạo rực. Thêm vào đó là mùi hương ngọt ngào kích thích khứu giác, thật dễ chịu biết bao. Trong cơn mơ màng ngập tràn cảm giác thích thú, tôi chậm rãi nâng mí mắt nặng trĩu.

“Ăn sáng thôi nào.”

Hình ảnh lấp đầy tầm nhìn cũng dịu dàng chẳng kém. Yoon Tae Oh ngồi bên cạnh giường, tay cầm một tách cà phê.

“Mấy giờ rồi…?”

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tôi vòng tay ôm lấy eo hắn mà hỏi. Có lẽ vì mọi giác quan đều được thỏa mãn, tôi chỉ muốn nằm lười thêm chút nữa trên giường.

“Chín giờ. Sáng sớm mà đã quyến rũ thế này thì nguy hiểm lắm đấy.”

May sao hôm nay là thứ Bảy. Yoon Tae Oh gỡ tay tôi ra khỏi eo mình, rồi cúi xuống hôn tôi. Đôi môi mềm mại chạm vào tôi, mùi cà phê thơm nồng lan tỏa. Tôi vòng tay qua gáy hắn để kéo dài thêm nụ hôn ấy. Một buổi sáng cuối tuần thật tuyệt vời. Cho đến khi Yoon Tae Oh lên tiếng lần nữa.

“Phải dọn nhà mà em cứ ngủ nướng mãi.”

“À…”

Những cảm giác mơ màng như mộng tan biến. Tôi buộc phải đối diện với hiện thực. Giá như tất cả chỉ là giấc mơ sau cơn say thì tốt biết mấy, nhưng nghe hắn nói, có vẻ mọi thứ đều là thật. Vậy là… hắn thực sự bảo tôi dọn ra khỏi nhà…

Sao hắn lại có thể nói chuyện đó với vẻ mặt vui vẻ thế kia chứ?

“Uống cà phê đi cho tỉnh.”

“Vâng…”

Chẳng kịp nghĩ ra lời nào, tôi chỉ biết nhận lấy tách cà phê trong suốt từ tay hắn. Vị mát lạnh và đắng nhẹ trôi qua cổ họng giúp tôi tỉnh táo hơn đôi chút. Nhưng mà, cà phê lạnh…?

“Cái này… anh pha à?”

“Cứ việc cảm ơn thoải mái đi.”

Yoon Tae Oh không uống cà phê lạnh. Dù trời có nóng bức hay ngột ngạt đến đâu, hắn vẫn chỉ uống cà phê nóng. Vậy nên ly cà phê đá này chắc chắn là pha cho tôi. Không phải việc gì quá ghê gớm, nhưng với một kẻ mà ngay cả máy pha cà phê cũng hiếm khi tự dùng, việc hắn tự tay pha cà phê rồi còn cho đá vào đúng là khiến tôi ngạc nhiên.

Tôi nhai rôm rốp mấy viên đá, lòng chợt rối bời. Làm ơn chọn một cái thôi. Nếu muốn đối tốt thì cứ tốt hẳn đi, còn nếu muốn đuổi tôi thì cứ lạnh lùng mà làm.

Nhưng điều làm tôi bất ngờ chưa dừng lại ở đó. Khi theo hắn ra bàn ăn, tôi thấy trên bàn bày biện những thứ kỳ lạ.

“Cái gì đây nữa…?”

“Nhìn mà không biết sao? Dù có đứng ngược lên xem thì đây vẫn là một bữa sáng hoàn hảo.”

Ý tôi là, tại sao một bữa sáng hoàn hảo thế này lại xuất hiện trên bàn chứ?

“Anh không ăn sáng mà…? Đặc biệt là đồ Hàn thế này…”

Bình thường Yoon Tae Oh chỉ uống một tách cà phê vào buổi sáng. Nếu có ăn, cùng lắm là nướng một miếng bít tết đơn giản.

“Hôm qua có người uống rượu nhiều quá, chắc dạ dày không ổn.”

“Nhưng sao lại… Hay có ai đến đây rồi đi à?”

“Làm gì có.”

Tôi không tin nổi đây là do Yoon Tae Oh làm. Mấy món phụ thì quen mắt, chỉ là dưa muối hay đồ kho có sẵn trong tủ lạnh, nhưng được bày biện gọn gàng trong những chiếc bát nhỏ, trông chẳng khác gì món ăn ở nhà hàng Hàn cao cấp. Thêm vào đó là cơm trắng và bát canh cá khô bốc khói nghi ngút. Hai phần giống hệt nhau đặt hai bên bàn, rõ là dành cho tôi và hắn, nhưng bảo hắn tự tay làm thì thật khó mà tin nổi.

“Ăn nhanh đi, nguội là không ngon đâu.”

Thìa và đũa cũng được đặt ngay ngắn trên giá. Tôi cầm thìa múc một muỗng canh cá khô, đưa lên miệng mà vẫn ngỡ ngàng. Yoon Tae Oh… chuẩn bị bữa sáng sao? Lại còn nấu cả canh cá khô…?

Hương vị canh trôi xuống cổ họng êm ru, chẳng tệ chút nào. Thậm chí còn ngon đến mức tôi nghi ngờ hắn mua từ nhà hàng nào đó.

“Thế nào? Anh nấu mà, khỏi hỏi cũng biết ngon rồi.”

“Ngon thật. Nhưng anh thực sự làm à…?”

“Chẳng khó lắm. Anh học lỏm nhanh hơn em nghĩ đấy.”

Cuối cùng vẫn là tự khen mình, nhưng cũng chẳng sai. Một kẻ cả đời chưa từng nấu nướng mà lần đầu tự làm đã ra được thế này, không khâm phục sao được. Nếu không phải vì chuyện hắn đuổi tôi khỏi nhà, có khi tôi đã vỗ mông khen hắn cả ngày mất.

“Ăn nhanh rồi còn dọn đồ nữa.”

“…Thế em thực sự phải đi à…?”

Tôi chẳng có nơi nào để đi, lại quá đột ngột. Nhà là của hắn, bảo tôi đi thì cũng hợp lý thôi, nhưng lòng tôi thật sự không thoải mái. Hắn biết rõ tôi chẳng có chỗ nào để tá túc mà.

Đáng lẽ tôi nên tìm nhà từ trước, tại tôi quá chủ quan. Lời mấy gã alpha nói đúng là không thể tin được…

Dù khó khăn lắm mới mở lời hỏi, Yoon Tae Oh chỉ lặng lẽ nhìn tôi, rồi gương mặt vô cảm ấy bắt đầu nứt rạn. Khóe môi hắn giật giật, má hơi run lên, và rồi một tiếng cười lớn vang khắp bàn ăn.

“Ha, em đúng là có tài làm người ta phát điên mà.”

Cái gì nữa đây? Sao hắn tự dưng vui vẻ một mình thế, tôi chẳng hiểu gì cả.

“Dĩ nhiên là phải đi rồi.”

Tôi biết hắn chẳng phải người tử tế gì cho cam, nhưng không ngờ lại tệ đến vậy. Dù có khó đồng cảm với người khác thì cũng không nên cười cợt mà nói thế chứ.

“Em chỉ hỏi vậy thôi. Ăn xong em dọn đồ đây.”

Tôi chan canh vào cơm. Bực mình với gã ngồi đối diện, tôi cúi gằm mặt ăn lấy ăn để. Coi như đây là bữa tối cuối cùng trước khi đi sao? Haizz, giờ tôi biết đi đâu đây? Đời đúng là buồn thiu.

***

“Rèm phòng khách hơi tối tăm, em thấy sao?”

“Ừ nhỉ.”

“Thay rèm thì chắc phải đổi màu sofa luôn nhỉ?”

“Tùy anh thôi.”

Tôi chẳng hiểu hắn định làm gì. Ăn sáng xong, tôi lúi húi dọn đồ một lúc lâu, vừa bước ra thì Yoon Tae Oh hỏi mấy chuyện vớ vẩn. Tôi sắp đi rồi, hắn định nhân dịp này làm mới nhà cửa cho tươi sáng hơn sao? Một kẻ cả đời chỉ thích nội thất tối màu mà giờ đổi tính à?

Lúc tôi dọn đồ thì hắn chẳng thèm ngó ngàng, giờ lại hỏi han có vẻ hào hứng. Tôi không khỏi khó chịu, cứ như hắn đang mong tôi nhanh nhanh rời đi vậy.

“Ừm… nhân tiện đổi luôn bộ bát đĩa cho mới cũng hay.”

“Thôi đi…”

Giờ thì tôi không chỉ buồn mà còn thấy tức. Tôi là vi trùng hay sao mà hắn muốn khử sạch sẽ thế?

“Đồ đạc xong chưa?”

“Xong rồi. Em đi đây.”

Đồ đạc của tôi chỉ vỏn vẹn một vali.

“Em còn khéo gói cả bát ăn mì nữa nhỉ.”

“…Đây là của em mà…?”

Tôi đã cẩn thận gói gọn vào túi, sao hắn biết được…? Giờ có đòi lại cũng muộn rồi. Thứ này gần như là của tôi, coi như tiền bồi thường đi, đồ khốn.

“Anh biết. Cứ giữ đi.”

Tôi xách vali và bát mì ra cửa, Yoon Tae Oh bất ngờ giật lấy vali, bỏ vào cốp xe rồi ngồi vào ghế lái, nổ máy.

“Còn đứng đó làm gì, không lên à?”

Tôi ngẩn người nhìn, hắn hạ kính xe, giục tôi lên. Dù chẳng hiểu hắn định làm gì, tôi vẫn lên xe. Có khi hắn định chở tôi ra bến gần đây chăng, khu này làm gì có xe công cộng.

“Thời tiết đẹp quá.”

“Vậy sao.”

“Ngày đẹp thế này mà Baek Si Eon lại đang dỗi thì phải.”

“Do anh tưởng thôi.”

Nhìn Yoon Tae Oh cầm lái, cứ ngỡ chúng tôi đi hẹn hò vậy. Không biết hắn vui gì mà cứ gõ nhịp lên vô lăng, còn thêm mấy câu đùa nhạt nhẽo. Nhưng thực tế thì hắn đang chở tôi đi bỏ rơi mà.

“Cũng thú vị đấy chứ…”

Xe chạy một lúc, rẽ vào con đường quen thuộc dưới chân núi Namsan. Tôi chẳng biết đi đâu, đang mải ngắm cảnh thì xe dừng trước một tòa nhà quen mắt.

“Sao lại đến đây…?”

“Em nghĩ anh là thằng khốn đến mức đá Baek Si Eon ra đường khi em chẳng có chỗ nào để đi sao?”

“…”

“Em im lặng thế này, chắc còn nghĩ tệ hơn nữa nhỉ. Không ngờ em thiếu niềm tin đến vậy. Thấy phản ứng em buồn cười nên anh trêu chút thôi.”

“Tại anh đột nhiên bảo em đi…”

Nếu ngay từ đầu hắn nói rõ là ở tạm khách sạn rồi tìm nhà mới thì có phải tốt hơn không. Sao lại để tôi hiểu lầm thế này…

“Lên rồi nói tiếp.”

Hắn giao xe cho nhân viên, nhờ mang vali và đồ lên. Tôi cứ tưởng hắn chẳng biết tự đặt phòng khách sạn, vậy mà hôm nay từ cà phê, bữa sáng đến giờ, hắn liên tục làm tôi bất ngờ.

Tôi theo hắn lên phòng ở tầng cao. Hắn dùng thẻ mở cửa, nghiêng người nhường tôi vào trước. Nhưng vừa bước vào, tôi vội quay lại nhìn Yoon Tae Oh.

“Đúng chỗ này không? Cái gì kia vậy?”

Những thứ kỳ lạ đập vào mắt tôi. Hoa… khắp nơi là hoa. Một cánh đồng hoa ngập tràn, lấp kín cả tầm nhìn.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo