Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 32

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 32

“Rầm!”

Tôi giật nảy mình. Tôi cứ ngỡ rằng mình đã quen với thế giới này rồi, vậy mà trái tim tôi vẫn chưa thể thích nghi được. Chiếc gạt tàn bằng pha lê nặng trịch lao thẳng vào bức tường đá cẩm thạch, vỡ tan như bụi phấn, bắn tóe ra khắp bốn phương tám hướng.

“Xin lỗi, xin lỗi anh, thưa giám đốc!”

Chiếc gạt tàn suýt nữa đã đập trúng đầu vị trưởng nhóm TF – một đội được thành lập để thúc đẩy tiến độ dự án khu nghỉ dưỡng đang ì ạch mãi không xong. Đôi chân anh ta run lẩy bẩy dưới lớp quần tây rộng thùng thình, chẳng thể nào che giấu nổi, trong khi sắc mặt nhanh chóng tái nhợt như mất hết hồn vía.

“Rùa…”

“Thưa giám đốc?”

“Ý của cậu là muốn MK Capital của chúng ta nhanh chóng phá sản đúng không?”

Tên khốn. Yoon Tae Oh suýt chút nữa lại buột miệng gọi trưởng nhóm TF là “rùa” lần nữa. Không biết là hắn không nhớ nổi tên người ta hay cố tình trêu chọc nữa. Tại sao hắn lại không quên được cái tên mà chỉ được nhắc đến một lần duy nhất chứ? Tôi đứng cạnh, vội liếc mắt ra hiệu nhắc nhở trước khi Yoon Tae Oh kịp gây ra sai lầm lớn hơn.

“Không thể nào có chuyện đó được ạ… Chỉ là do một vài hạng mục trước đó bị chậm trễ quá nhiều, nên mới dẫn đến tình trạng trì hoãn này thôi…”

“Trì hoãn một chút ư? Vượt quá 1,5% so với chi phí dự kiến mà trưởng nhóm TF đã lên kế hoạch rồi, đó là còn chưa kể đến việc bị trễ tiến độ nữa.”

Nghe thì chỉ là 1,5%, nhưng tính ra tiền thì con số đã lên tới hàng tỷ won. Không phải là một số tiền quá lớn so với tình hình tài chính của công ty, nhưng đương nhiên là Yoon Tae Oh sẽ không bỏ qua chuyện này.

“Dù sao thì… khu vực phòng A cũng đã hoàn thành sớm hơn dự kiến gần một tháng, thưa giám đốc…”

Trưởng nhóm TF cố gắng ba hoa chữa cháy, nhưng khi nhìn vào gáy Yoon Tae Oh đang ngồi trên ghế, tôi biết chắc hắn chẳng thèm nghe lấy một lời. Tôi cũng vậy. Dù sao thì những lời biện minh ấy nghe chẳng khác gì tiếng kêu cứu tuyệt vọng để giữ lấy cái mạng của anh ta, chẳng đáng để tâm. Thay vào đó, tôi lại mải nghĩ xem số đồ dùng trong kho còn lại bao nhiêu.

Vì Yoon Tae Oh quá thường xuyên ném gạt tàn, kho của phòng thư ký lúc nào cũng phải trữ sẵn một đống gạt tàn cùng loại và cả những tấm đá cẩm thạch nhập trực tiếp từ Ý, phòng hờ hết hàng. Tôi thầm tính toán, không biết giờ nghỉ trưa khi hắn rời khỏi đây có đủ thời gian để thay tấm tường không. Hy vọng bức tường vẫn còn nguyên vẹn. Xin lỗi nhé, nhưng tôi quan tâm đến việc không bị tăng ca hơn là cái mạng của anh chàng trưởng nhóm kia.

“Tôi sẽ đích thân xuống kiểm tra sớm thôi, nhớ đấy. Nếu đến lúc đó cậu vẫn lặp lại mấy lời bào chữa vớ vẩn này, thì cái gạt tàn tiếp theo sẽ bay thẳng vào đầu cậu.”

Quả nhiên là Yoon Tae Oh cố tình ném gạt tàn vào tường. Nhìn thấy chiếc gạt tàn vỡ tan tành như viên ngọc quý, trưởng nhóm TF chạy vụt khỏi văn phòng của Yoon Tae Oh như một cơn gió, miệng không ngừng lẩm bẩm lời cảm ơn.

“Giám đốc, có vẻ như hôm nay tâm trạng của anh rất tốt.”

“Cậu nghĩ vậy sao?”

Không, tôi chắc chắn là hắn đang vui lắm. Nhìn cái cách trưởng nhóm TF còn sống sót bước ra khỏi văn phòng của Yoon Tae Oh là biết. Một kẻ chẳng bao giờ biết đến lòng nhân từ như hắn mà lại cho anh ta cơ hội tới hai lần, thậm chí còn không xé toạc cái mồm đang ba hoa những lời vô nghĩa kia – rõ ràng là tâm trạng tốt.

“Nhưng anh thực sự định tự mình đến Jeju sao?”

“Cậu nói gì vậy?. Không phải Hawaii mà chỉ là đảo Jeju thôi mà, giờ cũng đến lúc tôi ghé qua một chuyến rồi.”

“Thì cũng đúng là như vậy…”

“Xem tình hình hiện tại thì có lẽ tôi đích thân xuống đó để hoàn thành công việc xây dựng thì hơn.”

Đã đến lúc như vậy rồi sao. Nếu Yoon Tae Oh bắt đầu đi lại giữa Seoul và đảo Jeju, nhân vật chính beta trong drama của gã điên này sẽ sớm xuất hiện. Phải, tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại hỏi câu đó, trong khi đáng lẽ ra tôi nên để hai người họ gặp nhau càng sớm càng tốt.

“Nhưng mà, giấy phép cho sòng bạc có thực sự khả thi không?”

“À… cái đó thì, xin hãy cứ đợi một chút đã.”

Thư ký tân binh gà mờ của chúng ta cần phải trải nghiệm thêm về sự khắc nghiệt của xã hội. Hiện tại, tôi đang rải mồi nhử để chiếm được cảm tình của cậu ta.

“Chẳng lẽ tôi lại đường đột bảo ‘Đi nói với bố cậu xin cấp phép casino giùm cái’ được sao?”

“Sao lại không thể? Tôi thì thấy là có thể đấy.”

Bất chợt Yoon Tae Oh xoay ghế, đối diện tôi đang đứng phía sau. Hắn tựa lưng vào ghế, buông lời nghe mà phát hoảng. Nhìn vẻ mặt uể oải pha chút chán chường của hắn, tôi biết hắn nói thật. Với Yoon Tae Oh thì chuyện đó chẳng khó tưởng tượng. “Tôi bẻ cổ cậu hay cấp phép cho khu nghỉ dưỡng, chọn đi?”. Câu nói ấy hiện lên rõ mồn một trong đầu tôi.

“Ừm… trước tiên cứ dùng lời lẽ nhẹ nhàng thuyết phục xem sao, nếu không được thì lúc đó dùng cách của giám đốc cũng không muộn mà…?”

Yoon Tae Oh ngồi vắt chéo chân, thoáng nở nụ cười khó hiểu. Tôi cũng chẳng dám chắc mình thuyết phục được cậu thư ký gà mờ kia 100%, nên cứ để đường lui cho an toàn. Lỡ hắn tin lời tôi mà kỳ vọng quá vào chuyện xin giấy phép sòng bạc thì sao? Trong nguyên tác, nhân vật chính beta đúng là đã dụ dỗ thành công cậu thư ký để lấy được giấy phép casino, nhưng đó là vì ý định trong sáng. Chứ không phải kiểu mưu đồ đen tối như tôi đâu.

“Cố mà làm cho tốt. Nếu giải quyết được chuyện này, tôi sẽ cân nhắc cho cậu lên làm thư ký tổng thật đấy.”

Tên điên này nói đùa mà cứ như thật. Chắc là hắn đang cố làm lung lay ý chí của tôi đây mà…? Tôi có điên mới làm cái vị trí này mãi mãi. Chỉ cần hắn nói sẽ cho tôi nghỉ việc là tôi sẽ dốc hết lòng dốc sức dụ dỗ cậu thư ký kia ngay. Hay là… tôi phá đám chuyện casino này cho xong?

“Nhưng nếu cậu không làm được thì sao?”

Yoon Tae Oh đang ngồi thư thái thì bỗng đứng dậy, bước đến trước mặt tôi rồi dừng lại cách một bước chân. Tôi định lùi lại, nhưng tay hắn nhanh hơn, nắm lấy cà vạt của tôi. Khác với cái giật mạnh ban đầu, hắn nhẹ nhàng chỉnh lại nút thắt, rồi chậm rãi nói tiếp.

“Tôi e là tôi sẽ thất vọng, rất rất thất vọng.”

Yoon Tae Oh đã… dùng từ “rất” đến hai lần. Thứ hắn đang vuốt ve chỉ là cái cà vạt, nhưng tôi lại có cảm giác như thể hắn đang nắm lấy cổ tôi vậy. Tôi bất giác nuốt nước bọt. Có vẻ như… lần này cái miệng của tôi lại gây ra chuyện rồi.

“Tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để đạt được nó!”

“Không ngờ tôi lại có một nhân viên tận tụy vì tôi đến vậy.”

Tên điên, vốn dĩ con người ta sẽ có những khả năng phi thường khi cảm thấy bị đe dọa đến tính mạng. Giờ tôi có lý do để lôi kéo cậu thư ký bằng mọi giá, kể cả đe dọa cũng được.

“Cứ cố gắng hết sức đi, tôi sẽ quan sát cậu.”

Bàn tay của Yoon Tae Oh đang vuốt ve cà vạt của tôi rời đi. Chắc là do vừa bị đe dọa nên tôi cúi chào như một cái máy bị hỏng rồi bước ra khỏi phòng, đi vào phòng thư ký. Nhưng vừa bước vào, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Vài người trong số họ còn thì thầm to nhỏ với nhau.

“…Có chuyện gì vậy?”

Tôi lo lắng không biết mình lại đỏ mặt nữa hay không nên nhanh chóng ngồi vào chỗ rồi hỏi, nhưng trong mắt các đồng nghiệp chỉ có những cảm xúc khó hiểu. Giống như… là đang cười nhạo. Và tôi chỉ nhận ra câu trả lời sau khi nhìn vào gương.

“Tên khốn…!”

Như thể cơn giận dữ vừa rồi chưa từng xảy ra, sự bực bội lại nhanh chóng ập đến. Nhìn thấy bộ dạng của mình trong chiếc gương nhỏ, tôi không thể không tức giận. Sau một hồi lâu nghịch ngợm với chiếc cà vạt của tôi, hắn đã thắt nó lại như một chiếc nơ gói quà màu đen. Điều tồi tệ hơn là, hắn thắt nó rất đẹp.

Lúc nãy tôi đã không nhận ra, nhưng nghĩ lại thì giọng nói của Yoon Tae Oh khi đứng trước mặt tôi có vẻ như mang theo một chút ý cười. Rốt cuộc thì làm cách nào để trả đũa tên khốn này đây? Tôi muốn nghỉ việc quá. Chuyện này chẳng phải là quấy rối nơi công sở sao?

***

Không biết tên khốn đó khỏe mạnh đến mức nào mà bức tường đá cẩm thạch nơi hắn ném chiếc gạt tàn đã bị vỡ tan tành. Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì bất ngờ, tôi đã đoán trước nên đành ngậm ngùi gọi đội bảo trì đến sửa chữa trong lúc hắn ra ngoài. Công việc quen thuộc như cơm bữa, thoáng chốc đã xong xuôi.

“Trưởng nhóm, chúng tôi đi ăn cơm đây.”

“Ừ… đi đi.”

Và thế là đến giờ ăn trưa, nhóm thư ký của chúng tôi không ăn cùng một lúc. Luôn phải có người ở lại trực, tiếp nhận liên lạc từ các phòng ban, đồng thời tranh thủ dọn dẹp văn phòng của Yoon Tae Oh khi hắn không có mặt. Mọi thứ phải được đặt đúng chỗ như ban đầu, không một sai sót.

“Kyu Il, cậu không ăn cơm sao?”

Nhưng lạ thay, một con “gà mờ” không thuộc ca trực lại ngồi im thin thít tại chỗ. Cậu ta là loại người mà tôi chẳng dám giao việc trực vì sợ sai sót lặt vặt. Các đồng nghiệp cũng không buồn để ý đến cậu ta.

“Dạ, dạ? À… tôi không có ý định ăn.”

Nhìn biểu cảm của cậu ta là biết ngay kết quả rồi. Hôm nay chắc lại bị ai đó mắng mỏ vì chuyện công việc.  Có thể ai đó sẽ nghĩ tôi kéo cậu ta vào đội thư ký là hại đời cậu ta, nhưng không đâu, đây là bản chất của nhân vật này rồi. Dù ở đội nào đi nữa, cậu ta cũng sẽ bị vùi dập và vật lộn với đời sống công sở khắc nghiệt. Một hình mẫu nhân viên mới vào nghề chân thực đến mức quá đáng, phải không?

“Đi nào, ăn trưa với tôi đi.”

“Nhưng tôi rời chỗ thì không ổn đâu…”

“Tôi là trưởng phòng đây mà?”

Phải, thì đời sống công ty vốn là như vậy. Thay vì mấy ông sếp ở tận đẩu đâu thì ông sếp trực tiếp của mình mới là người khó ưa và gây phiền toái nhất.

“Không sao đâu, đi thôi. Hôm nay ở căng tin có món canh gà tần đó.”

Tôi không đưa cậu ta đến căng tin vì tiếc tiền đâu. Tuyệt đối không phải vậy đâu. Do tính cách khó tính của Yoon Tae Oh mà căng tin của công ty chúng tôi nấu ăn còn ngon hơn cả nhà hàng bình thường. Món ăn cũng đa dạng, lượng thức ăn cũng nhiều nữa. Và điều quan trọng nhất là… có ăn hai lần cũng không ai nói gì.

“Nhưng mà trưởng nhóm, sao anh cứ dùng kính ngữ với tôi vậy…?”

Won Kyu Il – nhìn tên trên thẻ nhân viên, đúng là con trai Thứ trưởng Bộ Văn hóa thật. Tôi đã biết từ trước rồi, nhưng cái họ hiếm gặp này càng khẳng định thêm lần nữa. Trên đường đến căng tin, lần đầu tiên cậu gà mời này chủ động bắt chuyện với tôi.

“Chắc là… tôi quen rồi ấy mà?”

Vốn dĩ tính cách của Baek Si Eon nguyên tác là như vậy. Và tôi cũng thấy dùng kính ngữ thoải mái hơn. Tôi không muốn trao tình cảm cho những người mà tôi không biết khi nào họ sẽ biến mất, cũng không muốn thân thiết với họ. Có lẽ vì vậy mà các đồng nghiệp có vẻ hơi xa cách với tôi, nhưng tôi cũng không bận tâm lắm. Tôi cũng không định làm việc với họ cả đời, chỉ cần làm tốt công việc là được. Không, chỉ cần họ đừng gây thêm phiền phức cho tôi là tôi đã cảm thấy biết ơn rồi.

“Trưởng nhóm hình như là…”

“Hình như là, gì cơ?”

Có lẽ vì đã quá giờ ăn trưa một chút nên thang máy trống không. Tôi ngước nhìn cậu gà mờ đang bỏ lửng câu nói. Tên này… giờ mới để ý, cậu ta cao thật đấy. Khoan đã, cậu ta chẳng lẽ…!

“Rất đặc biệt.”

Một cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên, tôi vô thức lùi lại giữ khoảng cách. Do quá thờ ơ mà tôi chưa từng nhận ra điều này trước đây.

“Gì… đi thôi?”

Đôi mắt của Won Kyu Il nhìn thẳng vào tôi. Rồi cậu ta lại mở miệng. Những dự cảm chẳng lành lúc nào cũng đúng.

“…Anh rất giống omega đó trưởng nhóm.”

Những lời mà tôi không muốn nghe nhất đã thốt ra từ miệng của cậu ta.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo