Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 33
“…Omega, ý cậu là sao?”
“À. Tôi biết là không thể nào có chuyện đó được, nhưng trông trưởng nhóm trẻ hơn tuổi thật nhiều, vóc dáng cũng vậy… nên tôi chỉ buột miệng nói anh giống omega thôi… ý tôi là anh rất xinh đẹp, xin đừng hiểu lầm nhé!”
Không. Chính những lời giải thích của cậu ta càng làm tôi để tâm hơn đấy.
Cũng phải công nhận, so với beta bình thường thì omega thường có đường nét thanh thoát và xinh đẹp hơn thật. Vì đó là giống loài được tạo ra như vậy mà. Nhưng Baek Si Eon tôi đây vì phát triển muộn nên ngoại hình không hoàn toàn giống một omega điển hình. Tôi cho rằng chỉ cần che giấu tốt pheromone thì mình cũng không khác gì beta là mấy.
“Ừ… thôi được. Tôi sẽ coi đó là lời khen vậy.”
Nhưng nghe cậu gà mờ này nói, một nỗi bất an nhỏ bé chợt len lỏi trong lòng tôi. Ai cũng biết rằng càng lâu sau khi phát triển, dấu vết của beta trên người tôi càng nhạt dần, thay vào đó là những nét đặc trưng của omega ngày càng rõ rệt. Có lẽ đồng nghiệp ở công ty chưa nhận ra vì đã quen nhìn tôi từ trước khi phát triển, nhưng theo thời gian, chắc chắn sẽ có người cảm thấy lạ. Như cậu nhóc này đây.
“Kyu Il chắc là alpha nhỉ.”
“À, vâng…. Tôi không phải alpha trội như giám đốc của chúng ta đâu.”
Hình như đúng thế thật. Dạo này tôi chỉ toàn gặp những alpha toát lên vẻ hoang dại như Yoon Tae Oh hay Kang Seok Ho nên cũng không nhận ra. Nếu không phải vì ánh mắt sắc bén đặc trưng của alpha, tôi đã chẳng đoán được cậu gà mờ này là alpha khi chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.
“Là alpha mà sao lại vào làm việc ở công ty chúng ta chứ…?”
“Thì, alpha cũng có người này người kia mà.”
Cậu gà mờ lộ ra vẻ mặt hơi cay đắng rồi xuống thang máy đúng lúc cửa mở. Cậu ta giữ cửa, chờ tôi bước ra trước. Cậu ta không che giấu vẻ mặt như thể có cả một câu chuyện dài phía sau, nhưng tôi cũng không hỏi thêm. Ừ, đúng vậy. Người chết rồi cũng chẳng mang theo được bí mật nào, chắc cậu ta cũng có những nỗi niềm riêng. Nhưng nỗi lo của tôi đã quá lớn rồi, tôi không muốn gánh thêm nỗi lo của người khác nữa.
“Xin chào.”
Căng tin vắng khách. Tôi lo lắng không biết có phải gà đã hết sạch vì tôi đến muộn không, nhưng đó chỉ là lo lắng vu vơ. Nghe nói vẫn còn đồ ăn, tôi nhanh chóng gọi món.
“Cho tôi hai con gà nhé.”
Chẳng hiểu họ nuôi kiểu gà gì mà làm canh gà tần bé xíu thế này. Nhìn thế này thì phải ăn bốn năm con mới no bụng, nhưng trước mắt cứ hai con đã.
“Anh ăn hết chỗ đó thật sao…?”
À, cậu gà mờ của chúng ta ngạc nhiên rồi. Giọng của Won Kyu Il có vẻ hơi hoang mang khi cậu ta đuổi theo tôi với khay thức ăn trên tay.
“Tôi không nhịn đói để làm vừa lòng ai cả. Đói thì tôi thiệt, chẳng lẽ vì chút danh lợi mà bỏ bữa làm việc sao. Đằng nào thì cũng là làm vì miếng cơm manh áo cả.”
“Anh nói vậy là để tôi nghe phải không…?”
Căng tin gần như chẳng còn ai. Won Kyu Il đặt khay thức ăn xuống đối diện tôi rồi ngồi xuống, gãi gãi má. Có vẻ như cậu ta không đến nỗi chậm hiểu.
“Vậy nên từ nay về sau cứ đến đây ăn cơm một mình cũng được. Đừng bỏ bữa.”
Tôi bắt đầu ăn trước. Nếu cậu gà mờ hiểu được ý tôi thì cậu ta cũng sẽ ăn thôi.
“Vâng, từ nay tôi sẽ ăn ở đây.”
Quả nhiên là Won Kyu Il cũng cầm đũa lên. Quan sát cậu ta thì thấy cậu ta không phải là người ngốc nghếch, nhưng có lẽ công việc thư ký cho Yoon Tae Oh quá khó khăn nên khiến một người bình thường cũng trở nên thiếu năng động. Đúng là một thực tế đáng buồn.
“Ngày nào cũng được ăn cùng trưởng nhóm thì tốt quá.”
Không, không được đâu. Thỉnh thoảng ăn chung thế này thì không sao, nhưng tôi không đủ rộng lượng để chăm sóc cậu gà mờ mỗi ngày. Mà… ít nhất đến khi xong chuyện sòng bạc, tôi vẫn cần giữ mối quan hệ này.
“Chắc là…”
Tôi vừa định trả lời qua loa cho xong thì “Rầm!” Một chiếc khay rơi xuống bàn ăn của chúng tôi. Đúng nghĩa là “rơi” theo đúng nghĩa đen.
Vì thế mà nước dùng canh gà tần trong khay bắn tung tóe khắp nơi. Tôi quay đầu lại xem tên khốn nào gây ra chuyện này.
“Tay tôi bị trượt.”
Nhưng khi ngẩng lên nhìn khuôn mặt của tên khốn đang đứng bên cạnh, cơn giận vừa bùng nổ trong tôi liền tan biến ngay lập tức. Yoon Tae Oh một tay đút túi quần, thản nhiên nói một câu nói dối trắng trợn.
“Giám đốc…? Sao anh lại ở đây? Còn bữa trưa thì sao?”
Tôi bật dậy theo phản xạ. Gặp người không nên gặp ở đây, sao không bất ngờ cho được. Tôi đã sắp xếp cho hắn đi dự bữa trưa với đám giám đốc tài chính, đáng ra ít nhất một giờ nữa hắn mới về chứ. Hơn nữa, Yoon Tae Oh mà chịu ăn ở căng tin công ty á?
“Không lau cho tôi sao?”
“Dạ…?”
Yoon Tae Oh lườm nguýt rồi chỉ vào tay mình. Giọng nói của hắn cũng mang theo một chút bực bội. Nhìn kỹ thì hình như có chút nước canh gà dính trên mu bàn tay hắn, dù chẳng rõ lắm. Tôi biết phải làm sao với tên nhóc này đây.
“Ôi… sao anh không cẩn thận hơn chứ, giám đốc! Lỡ bị bỏng thì sao… Nếu nói với tôi thì tôi đã mang đồ ăn vào phòng cho anh rồi.”
Tôi nhanh chóng lấy khăn tay ra lau vết nước dùng bắn vào tay Yoon Tae Oh. Không hiểu sao mà cái khăn tay của tôi có cảm giác như được dùng cho Yoon Tae Oh thường xuyên hơn thì phải. Tôi cố tình làm bộ hốt hoảng, vừa xoa vừa xoay tay hắn để xem có bị bỏng không. Chắc chắn là cái nắm đấm có thể đập vỡ sọ người cũng chẳng bị thương bởi chút nước dùng này đâu.
“Thôi, được rồi. Có vẻ không sao.”
“Mời anh ngồi đây, giám đốc. Tôi sẽ đi lấy lại bữa ăn cho anh.”
“Không cần đâu. Cứ ăn thế này cũng được.”
Sau một hồi lâu tôi lau tay cho hắn thì giọng nói của Yoon Tae Oh mới trở lại bình thường. Hắn tự làm rơi khay mà còn cáu kỉnh, thật khó hiểu. Rồi hắn thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi.
“…Anh thực sự không ăn gì sao?”
“Đồ ăn ở đó dở tệ. Sau này nếu có buổi tiệc trưa nào ở cái nhà hàng đó thì đừng xếp lịch cho tôi nữa.”
Ai mà đi ăn cơm ở mấy buổi tiệc trưa chứ, đồ khốn. Người ta đến đó là để giao lưu, làm quen với nhau thôi. Sao cứ hễ tôi rời mắt khỏi hắn một lúc là y như rằng hắn lại dở chứng thế này.
“Không ăn sao? Nhìn kia có vẻ như có hai con gà đấy.”
“À… tôi ăn chứ. Mời anh ăn ngon miệng.”
Nhìn mặt cậu gà mờ phía trước thì có vẻ như cậu ta đã bị nghẹn rồi. Mặt cậu ta trắng bệch, thậm chí còn xanh xao nữa. Chẳng lẽ giữa các alpha cũng có chuyện này sao? Chẳng hạn như alpha thường sẽ bị chèn ép trước mặt alpha trội chẳng hạn. À mà Omega thì không có đâu nhé.
“Nhưng mà phó nhóm đi cùng anh đâu rồi, sao anh lại về một mình?”
“Ai biết.”
“Đừng bảo là để anh đi một mình về đây nhé…?”
“Ai biết.”
Gì chứ. Định chơi trò đùa với tôi à? Tôi ngừng ăn, quay sang nhìn thì Yoon Tae Oh khẽ nhếch môi cười.
“Không, không lẽ nào!”
“Trưởng nhóm nhóm số 3 đã đưa đi rồi, chắc là tự lo được.”
…Lại có thêm người nữa nghỉ việc. Lần này thì không biết là do lỗi gì nữa. Dù sao thì cũng đã cống hiến cho công ty một thời gian rồi, hy vọng là sẽ không đến mức mất mạng. Tôi tiếp tục ăn, không muốn biết thêm gì sâu xa hơn nữa.
“T, trưởng nhóm… tôi xin phép về trước được không…?”
Giọng của Won Kyu Il run rẩy vang lên khi chúng tôi đang ăn.
“Tùy cậu.”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Yoon Tae Oh đã lên tiếng cho phép. Còn định bảo cậu ta ăn thêm chút vì còn nhiều mà, nhưng chưa kịp mở lời, Won Kyu Il đã ôm khay chạy biến như cơn gió.
“Ha… tôi cố tình đưa cậu ta đến đây để cậu ta ăn chút gì đó…”
“Nghĩ lại thì có vẻ như không cần dùng đến cậu ta để xin giấy phép sòng bạc cũng được.”
Nói nhảm nhí. Không chỉ có vấn đề với việc mở cửa khu nghỉ dưỡng mà việc xin giấy phép sòng bạc cũng là điều bất khả thi với khả năng của Yoon Tae Oh. Trong nguyên tác thì mọi chuyện cũng bế tắc vì không có sự giúp đỡ của Won Kyu Il.
“Dù sao thì sao lại đi đường khó khi có đường dễ chứ. Cứ đợi một chút xem sao.”
Tôi không thể nói thật nên chỉ đành trả lời qua loa. Mà dùng Won Kyu Il để xin giấy phép đúng là cách đơn giản nhất.
“Nhưng… anh đang làm gì thế…?”
“Làm gì là làm gì?”
Ăn được một lúc thì tôi thấy có gì đó… kỳ lạ. Ăn mãi mà canh gà tần vẫn không vơi đi. Dù gì thì cũng là hai con gà, tôi đã ăn hết bốn cái đùi gà rồi mà vẫn còn hai cái trong bát. Bát đựng xương đã đầy ắp, còn bát canh gà tần của tôi thì cứ như thể tự động đầy lên, chẳng bao giờ thấy đáy.
“…Sao anh không ăn mà cứ gắp cho tôi…”
Thủ phạm chính là Yoon Tae Oh. Hắn cứ như là một đầu bếp chuyên nghiệp, thoăn thoắt dùng đũa gắp thịt gà ra khỏi xương rồi bỏ vào bát của tôi. Tôi vừa nói chuyện vừa ăn nên không để ý.
“Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi sẽ ăn canh gà tần sao?”
“Không… ý tôi không phải vậy…”
“Ăn nhanh lên. Chiều còn có cuộc họp với ban giám đốc đấy.”
Vì lời thúc giục của Yoon Tae Oh mà tôi đành phải tiếp tục ăn. Trong lúc đó thì thịt gà đã được gắp ra khỏi xương vẫn cứ thế chất đầy trong bát của tôi.
“Ăn những ba con gà một lúc cơ á. Gần đây tiền quản lý nhà có vẻ tăng lên thì phải.”
Nếu tôi nói thở ra là gà con bay đầy miệng thì có ai tin không? Thế nên tôi không thể đáp lại lời nói nhảm nhí của Yoon Tae Oh. Dù sao thì tiền quản lý có tăng thêm 200 triệu hay 220 triệu thì có gì khác nhau chứ. Tôi dám chắc là Yoon Tae Oh thậm chí còn chẳng biết phí đó bao nhiêu.
“Tôi là để dành sức khỏe cho mùa đông mà…”
“Không biết trong cái đầu cậu có bao nhiêu lời biện minh như thế nhỉ. Tôi muốn xem thử quá.”
…Ý của câu nói đó chẳng phải là nếu tôi nói thêm một lời nào nữa thì hắn sẽ đập vỡ đầu tôi ra để xem bên trong có gì sao…? Sao mà nói mấy lời đáng sợ như vậy mà vẫn cười được chứ…. Tên điên.
“…U, uống cà phê không…?”
Thôi tốt nhất tống khứ Yoon Tae Oh đi nhanh còn hơn. Cà phê của hắn thường pha ở văn phòng, nên thật ra tôi chỉ cần mua cho mình là đủ. Đây chỉ là cái cớ để đuổi hắn thôi.
Tôi tiễn hắn lên thang máy, rồi xuống tầng một gọi một ly americano đá đầy đá ở quán quen. Trong văn phòng nóng bức, chẳng gì sảng khoái bằng nhấp ngụm cà phê mát lạnh.
“Trưởng nhóm!”
Nhưng vừa bước vào văn phòng thì tôi đã thấy bầu không khí không ổn.
“Có chuyện lớn rồi….”
“Lại, lại có chuyện gì nữa?”
Với những điềm báo này, tin tức ập đến chỉ toàn là những điều tôi không muốn nghe….
“Kỳ phát tình của giám đốc đến rồi.”
Ôi, tôi chóng mặt quá.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.