Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 56

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 56

“Trưởng nhóm Kang, nhìn tôi một chút được không?”

“Sao thế này, trưởng nhóm Baek mà cũng lặn lội đến tận đây cơ à?”

Lần đầu tiên tôi tự mình đặt chân đến văn phòng đội bảo vệ số 3. Dù có nghĩ thế nào đi nữa, vẫn có điều gì đó kỳ lạ khiến tôi không thể ngồi yên được.

“…Tôi định mời anh một ly cà phê…?”

“Ha… Đúng là phát điên lên được mà.”

Kang Seok Ho vừa khoác áo ngoài vừa cười toe toét như một gã điên, như thể muốn giữ đúng lời tôi vừa nói. Gì thế này, sao tự nhiên lại đáng sợ thế chứ…? Câu thoại này lẽ ra là của Yoon Tae Oh mới đúng.

“Tự dưng mò đến tận văn phòng thế này thì bảo tôi làm sao đây?”

Cái quái gì vậy chứ. Sao tự nhiên giọng anh ta lại vang vang thế này? Giọng nói của Kang Seok Ho rõ ràng mang theo nét diễn xuất, cố tình làm quá lên, thu hút ngay vài ánh mắt trong văn phòng đội bảo vệ số 3 đang canh chừng, lập tức đổ dồn về phía chúng tôi.

“Anh cũng hay đến văn phòng tôi mà…? Sao tự nhiên lại…”

“Đúng là phiền phức thật. Đi theo tôi. Tôi sẽ dành chút thời gian cho cậu.”

Kang Seok Ho nắm lấy cổ tay tôi kéo đi. Nhưng mà, biểu cảm của mấy tên đồng đội lại kỳ lạ sao ấy. Như thể… ghen tị? …Gì vậy, cái bầu không khí này là sao?

“Anh đang làm gì vậy, trưởng nhóm Kang?”

“Hả? Tôi làm gì cơ…?”

“Tôi phiền phức lắm à? Dành chút thời gian cho tôi đi?”

“Tôi? Tôi nói vậy hồi nào?”

Vừa bước ra khỏi văn phòng, thái độ của Kang Seok Ho lập tức thay đổi. Mới vài phút trước anh ta còn làm như thể tôi thèm khát gặp anh ta đến mức không giữ nổi bình tĩnh giữa giờ làm mà chạy đến tận đây, vậy mà giờ lại chẳng dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Yêu đi cho đời bớt khổ, trưởng nhóm ạ.”

Tôi có nên bảo anh ta đừng làm màu không nhỉ? Hình như mấy gã chưa từng yêu đương tụ tập với nhau nên mới bày trò khoe mẽ thế này. Tôi chẳng giận, chỉ thấy hơi tội nghiệp thôi.

“Mua cà phê đi.”

“…Tôi á?”

“Không thích thì thôi.”

“Ai bảo không thích đâu!” – Kang Seok Ho hét lên rồi vội vã chạy đi mua hai ly cà phê. Nhìn anh ta, tôi bất giác nghĩ, hóa ra cũng có góc dễ thương bất ngờ thật. Dù cùng là alpha giống Yoon Tae Oh, có vẻ Yoon Tae Oh vẫn thuộc hạng đáng sợ hơn hẳn.

“Nhưng mà có chuyện gì vậy?”

“À… cũng không có gì to tát…”

Câu hỏi của anh ta kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ lan man. Lý do tôi tìm đến Kang Seok Ho cuối cùng cũng hiện rõ trong đầu.

“Có phải anh cho hai người theo dõi tôi không?”

“Ồ, cậu biết rồi à…?”

“Sao mà không biết được? Tôi cũng là trưởng nhóm của MK Capital đấy chứ…?”

Bị theo dõi đến phát ngán rồi. Chính vì thế mà tôi dễ dàng nhận ra bầu không khí kỳ lạ này. Nhưng vấn đề không chỉ đơn giản là có người bám đuôi tôi.

“Hai người là sao?”

“À… hình như còn một kẻ theo dõi khác nữa…”

Ngoài phía Kang Seok Ho ra, còn lại tôi không chắc chắn. Đội bảo vệ bám theo tôi trong công việc và các hoạt động bên ngoài thì tôi đã nắm rõ, nhưng dường như còn một kẻ khác nữa. Vì có tật giật mình, tôi càng tỏ ra bình thản và quan sát kỹ xung quanh, rồi phát hiện ra điều đó. Một tình huống trớ trêu – Kẻ theo dõi bị kẻ khác theo dõi.

Dù không dám chắc, tôi vẫn kể lại cảm giác của mình cho Kang Seok Ho. Anh ta không có căn cứ gì rõ ràng nhưng lại là kẻ đáng để tin cậy.

“Và còn một chuyện kỳ lạ nữa…”

Chính xác hơn, tôi nhận ra một mối nguy đủ lớn đến mức tôi cần đến sự giúp đỡ của ai đó.

“Hình như có kẻ lục lọi văn phòng.”

“Ý cậu là… phòng thư ký của chúng ta?”

“…Vâng. Chỗ ngồi của tôi.”

Chỉ là một thay đổi rất nhỏ. Ngăn kéo bàn, bàn phím và chuột, vị trí của chúng dường như bị xê dịch đôi chút. Nhưng lúc đó tôi chưa dám chắc, chỉ là nghi ngờ thôi.

“Nhưng mà đoạn CCTV trước văn phòng lại bị xóa mất.”

Từ đó, nghi ngờ trong tôi lớn dần. Tôi chắc chắn có kẻ đã lục lọi chỗ ngồi của mình. Và ngay lập tức, tôi chạy thẳng đến gặp Kang Seok Ho. Dù họ có giám sát hay điều tra đám thư ký chúng tôi thế nào thì cũng không bao giờ làm mấy chuyện lén lút thế này.

“…Ý cậu là vậy à.”

Có lẽ anh ta tốt hơn tôi nghĩ. Kang Seok Ho không hề xem nhẹ lời tôi nói. Anh ta trầm ngâm, nét mặt đầy suy tư, thậm chí sau khi tôi kể xong vẫn chìm trong dòng suy nghĩ một lúc lâu. Ánh mắt không nhìn về phía tôi sắc lạnh đến mức khiến tôi ngại mở lời.

“Cứ hành động như bình thường, trước mắt là vậy.”

“Vâng, cái đó thì… cũng không khó.”

“Cậu chưa nói chuyện này với ai đúng không?”

“Chưa ạ.”

“Sau này cũng đừng nói, với bất kỳ ai.”

Anh ta nghiêm túc nhìn tôi, buộc tôi phải gật đầu hứa rằng sẽ không hé môi. Không nói với bất kỳ ai…?

“Và này, thư ký Baek.”

“Vâng…?”

“Có chuyện gì phiền lòng thì cứ nói với tôi. Đừng tự mình ôm hết.”

…Kang Seok Ho lạ thật. Một gã đàn ông nghiêm túc chẳng hợp với anh ta chút nào. Lần này cũng vậy, tôi chỉ biết khẽ gật đầu mà chẳng hiểu hết ý anh ta.

Tôi và Kang Seok Ho uống hết cà phê rồi quay về. Anh ta rõ ràng biết điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn không chịu mở miệng. Tôi tò mò đến phát điên, thậm chí dọa sẽ lấy đồng hồ của anh ta ra uy hiếp, nhưng anh ta vẫn im thin thít. Nếu không phải Yoon Tae Oh, có lẽ chẳng ai moi được lời nào từ miệng Kang Seok Ho. Vậy nên tôi đành bỏ cuộc.

“Trưởng nhóm, giám đốc gọi anh kìa.”

Vừa ngồi xuống chưa ấm chỗ, tiếng gọi của Yoon Tae Oh đã khiến tôi phải đổi hướng sang phòng hắn.

Dạo này gã này cũng kỳ lạ. Như thể mắc chứng rối loạn lo âu phân ly vậy, lúc nào cũng kéo tôi theo trong mọi cuộc họp, mọi lịch trình. Chẳng thèm ngó ngàng đến thư ký khác, thậm chí đi làm và tan sở cũng nhất định đi chung xe với tôi… thấy ghê ghê sao ấy. Hắn bám dính lấy tôi quá mức, cứ như đang nghi ngờ điều gì đó.

Tôi gõ cửa, bước vào và lặng lẽ quan sát Yoon Tae Oh. Lời Kang Seok Ho nói khi nãy cứ luẩn quẩn trong đầu tôi không dứt, rằng đừng nói với “bất kỳ ai”.

“Cậu nhìn gì mà chăm chú thế?”

“Bất kỳ ai” đó có bao gồm cả Yoon Tae Oh không nhỉ?

Thực ra từ đầu tôi đã chẳng định kể cho hắn. Nhưng lời của Kang Seok Ho lại làm tôi tò mò. Anh ta hẳn cũng biết quanh tôi chẳng có mấy người để trò chuyện. Những người tôi thường xuyên nói chuyện chỉ có Kang Seok Ho và Yoon Tae Oh. Vậy mà anh ta vẫn bảo đừng nói với ai, chẳng phải ngầm ám chỉ Yoon Tae Oh cũng nằm trong số đó sao?

“Không có gì ạ. Anh gọi tôi có việc gì vậy?”

Tôi nhanh chóng từ bỏ ý định đào sâu. Dù sao tôi và Yoon Tae Oh cũng chẳng thân thiết đến mức kể chuyện này. Hơn nữa, nếu có kể với hắn thì cuối cùng người xử lý vẫn là Kang Seok Ho thôi.

“Dạo này có chuyện gì à?”

“…Chuyện gì cơ ạ?”

“Không biết có phải cảm giác của tôi không, nhưng dạo này khó gặp mặt cậu quá, thư ký Baek.”

Ừ, không phải cảm giác đâu. Thành thật mà nói, tôi đang tránh Yoon Tae Oh. Không phải không có cách lách qua bài kiểm tra đặc tính, nhưng cũng chẳng hoàn hảo. Nó chỉ là phương án tốt nhất trong tình huống hiện tại mà thôi. Nếu bảo rằng tôi sợ đối diện hắn vì bí mật quá lớn mà tôi đang giấu, liệu có phải câu trả lời không? Cảm giác bất an cứ trào lên từng đợt, sợ rằng gã nhạy bén này sẽ phát hiện ra tôi là omega.

“Tôi bận chuẩn bị cho chuyến công tác ở Jeju ạ.”

“Ai nhìn vào còn tưởng cậu đi công tác lần đầu ấy chứ.”

“…Vì có lẽ sẽ phải đi thường xuyên đấy ạ.”

“Cũng đúng.”

Không hoàn toàn là nói dối. Chính Yoon Tae Oh cũng chưa biết, nhưng hắn sắp sửa sống hẳn ở Jeju rồi. Tôi phải chuẩn bị một môi trường giống nhà nhất có thể cho hắn. Khi đã mê đắm  nhân vật beta chính kia, chắc hắn sẽ hiếm khi quay về Seoul.

“Tôi thấy giám đốc ngân hàng tiết kiệm Ara dạo này có vẻ đang toan tính gì đó.”

“À, vâng. Tôi nghe nói tối nay anh và trưởng nhóm Kang sẽ đi gặp ông ta.”

Đó là mặt tối của công ty chúng tôi, dù bề ngoài trông chẳng khác gì một doanh nghiệp bình thường. Một ngân hàng tiết kiệm rõ ràng nên bán lại cho công ty chúng tôi, vậy mà lại nghiêng về phía khác. Chắc chắn có giao dịch mờ ám phía sau. Và Yoon Tae Oh một khi đã muốn thứ gì sẽ tìm mọi cách để có được nó.

“Định làm việc đàng hoàng một chút mà cứ gặp phải mấy chuyện thế này.”

Tôi chẳng biết rõ, nhưng chắc tối nay sẽ có vài người bị trộn vào xi măng rồi ném xuống biển.

“Cẩn thận nhé, giám đốc.”

Tất nhiên chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi vốn dĩ không có khiếu với mấy việc kiểu này.

“Cậu nói gì vậy? Thư ký Baek cũng đi theo chứ.”

“…Tôi, tôi á? Sao lại thế?”

“Sao lại thế? Cậu điên rồi à?”

Ờ, hóa ra không phải không liên quan. Gì vậy chứ! Sao tự nhiên lại lôi tôi vào…!

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo