Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 55
“Tôi sẽ điều chỉnh lại lịch trình để kết thúc sớm nhất có thể…”
Để thoát khỏi không khí ngột ngạt, tôi buột miệng nói ra một điều gần như bất khả thi, đồng thời khéo léo lùi lại vài bước tạo khoảng cách. Thấy hắn chẳng đáp lại gì thêm, tôi tưởng chuyện đã xong, định quay người bước đi thì đúng lúc ấy—
“Chuẩn bị đi Jeju một chút đi.”
“…Jeju ạ?”
Hóa ra đây mới là lý do chính Yoon Tae Oh gọi tôi vào. Chuyện lịch trình dày đặc kia chắc chỉ là chút càm ràm vu vơ. Khi nói về công việc, vẻ mặt hắn có gì đó khác hẳn. Một nét nghiêm túc, không chút đùa cợt.
“Công trình ở Jeju vẫn còn dang dở nhiều, tôi nghĩ giám đốc đi muộn một chút cũng không sao đâu mà.”
Đúng là có kế hoạch ấy thật. Chuyến đi Jeju của Yoon Tae Oh. Mục đích chính là khu nghỉ dưỡng với số vốn đầu tư khổng lồ, nhưng nếu xét riêng về hắn thì đây là một cột mốc quan trọng trong đời sống tình cảm – thời điểm nhân vật chính của bộ phim này xuất hiện, để lại dấu ấn đậm nét trong câu chuyện. Nhưng mà nhanh quá. Chưa phải lúc này…
“Thế nên tôi mới bảo đi đấy. Cứ thế này thì một năm nữa cũng chẳng khai trương nổi.”
“À, vâng… Tôi sẽ chuẩn bị.”
“Khu vực phòng A đã hoàn thiện rồi, cứ chọn đó làm chỗ nghỉ.”
Đáng ra tôi nên mừng mới phải. Nếu hắn gặp nhân vật chính sớm hơn dự kiến, đó cũng là điều tốt cho tôi. Một khi Yoon Tae Oh và người ấy gặp nhau, câu chuyện sẽ tự nhiên tiến đến hồi kết mà chẳng cần tôi phải nhúng tay vào. Vậy mà chẳng hiểu sao, lòng tôi lại chẳng chút vui vẻ.
Có lẽ vì tin tức bất ngờ này chăng? Cơn rung động dữ dội trong lồng ngực tôi lúc trước giờ đã lắng xuống, dịu lại như mặt hồ tĩnh lặng.
“Vậy tôi sẽ sắp xếp để giám đốc có thể xuống đó ngay sau khi xong việc ở đây.”
“Tạm thời tôi sẽ phải qua lại giữa trụ sở chính và Jeju, cậu sắp xếp lịch trình dựa vào đó đi.”
Chắc chỉ cần cố gắng tầm một tuần là có thể hoàn thành chuyến đi Jeju. Dĩ nhiên, đội TF và bộ phận xây dựng phụ trách sẽ phải trải qua địa ngục. Tôi cúi chào Yoon Tae Oh sau khi kết thúc câu chuyện rồi quay người bước ra.
“Sao không hỏi gì hết vậy?”
Chưa kịp bước được vài bước, giọng nói từ phía sau vang lên khiến tôi ngoảnh lại nhìn. Yoon Tae Oh đang dựa hông vào chiếc bàn lớn, mắt nhìn thẳng vào tôi.
“…Hỏi gì cơ ạ…?”
“Omega.”
A, chắc chắn rồi. Cơn rung động khiến lồng ngực tôi khó chịu lúc nãy không phải là nỗi sợ. Nhưng nhịp đập bắt đầu ngay lúc này, không chút nghi ngờ, chính là tiếng vọng của nỗi sợ hãi. Chủ đề tôi cố tránh né bấy lâu lại bất ngờ bị khơi lên. Dù hắn chưa nói gì thêm, sự bất an đã âm thầm bén rễ trong lòng tôi.
“Chuyện đó giám đốc bảo loại tôi ra rồi mà…”
“Đúng thế. Vậy mà sao lần này cậu lại ngoan ngoãn nghe lời đến lạ?”
Tôi đã quá thờ ơ sao…? Lo sợ bị nghi ngờ vô cớ, tôi chẳng dám hé răng với ai về vụ truy tìm omega. Tôi sợ chỉ cần lỡ lời một chút thôi cũng có thể để lộ sai sót. Nhưng hóa ra chính sự im lặng ấy lại khiến hắn nghi ngờ.
“Trưởng nhóm Kang đang xử lý tốt mà… nên tôi thấy vậy là được rồi…”
Tôi muốn pha chút giọng điệu thoải mái như mọi khi, nhưng căng thẳng trong lòng chẳng thể che giấu nổi. Hóa ra tôi tệ hơn mình nghĩ trong việc nói dối…
“Bác sĩ riêng có nhắc gì đó với tôi.”
“…Chuyện gì ạ…?”
Lúc nghe kết quả kiểm tra ở bệnh viện, tôi đã phải rời đi một lát vì lệnh của Yoon Tae Oh. Tôi không biết họ đã nói gì với nhau trong khoảng thời gian tôi vắng mặt.
“Có lẽ pheromone của tôi… À không, để sau hẵng nói.”
Gì vậy chứ… Làm không khí căng như dây đàn rồi đột ngột dừng lại là sao đây. Đặc biệt khi đó lại là chuyện có thể liên quan đến tôi, tôi muốn dò hỏi thêm, nhưng làm vậy chắc chắn sẽ càng làm hắn nghi ngờ hơn. Đành ngậm ngùi đáp “vâng” rồi thôi.
Nhưng càng nghĩ càng thấy lạ. Thái độ của Kang Seok Ho và Yoon Tae Oh cứ khiến tôi bứt rứt khó chịu. Tôi không thể xóa bỏ cảm giác rằng họ đang cố moi móc điều gì đó từ tôi. Có khi nào họ đã nghi ngờ khá chắc chắn rằng tôi là omega rồi không…?
***
“Vậy tôi xin phép về trước.”
Tôi rơi vào trầm tư sâu thẳm. Liệu cứ trơ mặt ở lại, chờ vụ truy tìm omega tự chìm vào quên lãng hay nên lập tức bỏ trốn ngay bây giờ? Nếu suy nghĩ lý trí, dĩ nhiên tôi phải chạy. Thay vì để thân phận omega bại lộ và bị xé xác như trong nguyên tác, thử làm gì đó còn hơn. Nếu may mắn, tôi có thể không bị bắt.
Tôi còn cân nhắc cả việc bán hai chiếc đồng hồ giấu ở nhà và cái bát đựng mì để kiếm được nhiều tiền nhất có thể. Ý tôi là, tôi đã nghiêm túc lên kế hoạch chạy trốn thật sự.
“Trưởng nhóm, lên xe đi.”
“…Mấy người đưa hết mọi người về thế này sao…?”
Nhưng vấn đề lớn nhất vẫn là đội bảo vệ số 3. Họ bám sát từng người trong đám thư ký theo kiểu 1:1, không rời quá 10 mét. Tuy không phải Kang Seok Ho, nhưng với gã alpha này, tôi chẳng thể nào vượt qua mà trốn được. Dù sao cũng là alpha mà. Mà nghĩ lại, có khi Kang Seok Ho còn dễ chịu hơn. Gã này không quen biết gì tôi nên thái độ đặc biệt cứng nhắc và lạnh lùng.
“Tôi bảo lên xe rồi đấy.”
Thấy chưa. Chỉ chần chừ một chút mà giọng đã cứng như đá. Tôi cũng là trưởng nhóm đấy nhé, hỏi gì mà chẳng thèm trả lời, đồ mất dạy. Sao lại đối xử với người ta như tội phạm tiềm năng… À, mà đúng là tôi đang ở trung tâm rắc rối này thật.
“Đưa tôi đi đâu đây?”
“Về nhà. Nhà của giám đốc.”
Yoon Tae Oh đã đi xử lý mấy việc trong lịch trình cùng Kang Seok Ho. Dĩ nhiên tôi phải về nhà, nhưng trước hết cần xác nhận vài chuyện. Sau khi tống khứ cái gã này đã. Tôi quyết định cứ lặng lẽ về nhà trước.
Đường phố kẹt cứng chẳng khác gì tâm trạng ngột ngạt của tôi, mãi mới về được đến nhà. Gã kia thấy tôi bước vào nhà thì định bám theo luôn.
“Chẳng lẽ không ai nói cho anh biết à?”
“…Cái gì…?”
“Ngôi nhà này chỉ có ‘thư ký Kim’ được vào thôi. Ngay cả trưởng nhóm Kang cũng không được.”
Chắc hắn nhận lệnh bảo vệ sát sao, nhưng ở đây thì không thể. Đây là nhà của Yoon Tae Oh chứ ai. Có lẽ gã kia đã biết điều này từ trước, nét mặt gã lần đầu tiên dao động. Tôi bỏ mặc gã rồi bước vào trong.
“Vậy, làm việc tốt nhé.”
Giờ mới là lúc quan trọng. Nếu tôi đoán không nhầm, họ sẽ không giám sát tôi 24/24 đâu. Đội bảo vệ số 3 không đủ người để theo dõi hết đám thư ký lẫn nhân viên đội 1 và 2 cùng lúc. Tôi kiểm tra camera ngoài nhà, quả nhiên không ngoài dự đoán, gã kia liên lạc với ai đó rồi lên xe rời đi. Đợi gã biến mất hoàn toàn, tôi mới thận trọng bước ra ngoài lần nữa.
***
“Chẳng phải chưa đến ngày khám sao…?”
“À, tôi có vài điều muốn hỏi.”
Tôi tìm đến vị bác sĩ có thể nói là duy nhất ở thế giới này biết tôi là omega. Không chỉ để hỏi về chuyện Yoon Tae Oh định nói rồi bỏ dở lúc nãy, mà còn để tìm cách thoát khỏi tình thế nguy hiểm đang bủa vây tôi.
“Lần trước bác sĩ bảo pheromone của tôi như đang bùng nổ… đại loại vậy, đúng không?”
“Ừ, đại khái là thế.”
“Vậy alpha kia có bị tương tự không ạ…? Như kỳ phát tình bị bất ổn hay chỉ số đột nhiên tăng vọt rồi giảm mạnh chẳng hạn…”
“Có thể chứ. Nhưng cậu chẳng phải nói đó là alpha trội sao? Nếu thế thì không dễ bị ảnh hưởng vậy đâu…”
Bác sĩ dường như nhớ rõ những gì tôi từng kể. Dù ông ta nói với vẻ nghi ngờ, việc khả năng ấy không phải là không có khiến tôi không khỏi chán nản. Quả nhiên vấn đề nằm ở tôi. Pheromone của tôi cũng bất ổn vì Yoon Tae Oh. Ở gần hắn quá lâu so với nguyên tác chính là nguyên nhân gây ra họa này.
“Liệu có cách nào ngoài thuốc điều chỉnh pheromone để che giấu đặc điểm omega không ạ…?”
“Che giấu á?”
“Ý tôi là… trong kiểm tra thể chất ấy.”
Bác sĩ thoáng ngạc nhiên nhưng không hỏi gì thêm. Ừ, chắc thế. Nhìn mặt tôi chắc ai cũng đoán được là có chuyện dài lắm.
“Thuốc điều hòa pheromone cũng chỉ giúp người ngoài không cảm nhận được pheromone của cậu, chứ không xóa bỏ hoàn toàn được.”
“Haa… Đúng vậy, tôi cũng đoán thế.”
Quả nhiên. Chỉ là xác nhận lại điều tôi đã biết từ thế giới cũ, chẳng có gì mới mẻ.
“Nhưng tôi nghĩ không phải là không có cách đâu…”
“Hả…?
Bác sĩ gãi má, ngập ngừng mở miệng rồi lại ngậm lại để kéo dài thời gian. Thật sự, sao đám bác sĩ ở thế giới này thích làm màu thế không biết. Mãi ông ta mới lên tiếng tiếp.
“Thường kiểm tra thể chất là qua xét nghiệm nước tiểu…”
Ông ta lải nhải rằng đây là điều bác sĩ không nên nói, rằng đây chỉ là ý kiến thông thường chứ không phải lời khuyên chuyên môn gì cả. Sau một tràng dạo đầu dài dòng, cuối cùng tôi cũng thấy tia hy vọng lóe lên từ lời ông ta.
“Ý là thay nước tiểu của người khác sao…?”
“Không! Tôi không bảo cậu làm thế, chỉ nói rằng có cách như vậy thôi, tuyệt đối không phải tôi khuyên cậu làm đâu nhé…”
Tên này đúng là thiên tài…?
Đúng là phải học hành tử tế mới được. Dân có chữ đúng là nghĩ cách phạm tội cũng thông minh hơn. Nhờ gợi ý của bác sĩ, tôi bắt đầu thấy hy vọng có thể vượt qua khủng hoảng lần này mà không cần bỏ trốn. Tôi tiện thể lấy thêm thuốc điều hòa pheromone luôn. Với tình hình bị giám sát thế này, quay lại đây lần nữa không dễ đâu.
Đang định rời khỏi sảnh bệnh viện thì tôi phát hiện một gã trông rõ ràng rất khả nghi đang lảng vảng ở đó. Vừa chạm mắt tôi, hắn lập tức quay lưng, vội vã nấp sau cái cột.
“Cho tôi đến Hannam-dong.”
Tôi giả vờ không thấy, bước ra ngoài và lên taxi. Liếc qua kính hậu, quả nhiên có một chiếc xe bám theo. Cũng không ngoài dự đoán. Đây là bệnh viện tôi từng đến cùng Kang Seok Ho, nên chắc không bị nghi ngờ quá nhiều. Người bám theo khả năng cao là người của đội bảo vệ số 3.
Về đến nhà, tôi chỉ cần viện cớ cơ thể không ổn là đủ để qua chuyện.
Dù mạo hiểm, nhưng tôi đã tìm được cách vượt qua khủng hoảng mà không phải liều mạng bỏ trốn. Xác suất thành công không cao, nhưng ít nhất đây là giải pháp thực tế nhất trong tình hình hiện tại. Từ giờ chỉ cần hành động tự nhiên, tránh để lộ sơ hở là được.
…Tôi đã nghĩ thế. Nhưng rồi mọi chuyện bắt đầu lệch hướng theo chiều rất bất lợi cho tôi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.