Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 58
“Ai cơ, omega á?”
“Chắc hẳn giám đốc cũng bị lừa. Tôi thì khỏi nói, vô cùng ngạc nhiên.”
Việc thư ký tổng phát hiện ra thân phận của tôi không phải điều gì quá bất ngờ. Chỉ là tôi hoàn toàn không đoán được nghi ngờ của ông ta bắt đầu từ đâu. Tôi đã rất cẩn thận che giấu bí mật của mình cơ mà. Hơn nữa, thời điểm thân phận bị lộ trong nguyên tác khác xa so với bây giờ.
“Nói mà không có bằng chứng thì không ổn đâu. Ông dám chịu trách nhiệm với lời đó chứ?”
“Thứ này là do trưởng nhóm Baek giữ đây mà.”
Như đã chờ sẵn khoảnh khắc này, thư ký tổng rút từ trong ngực áo một chiếc túi nhỏ đưa cho Yoon Tae Oh. Tôi nhận ra ngay. Đó là lọ thuốc điều hòa pheromone mà tôi luôn mang theo người.
“Cậu có gì muốn nói không?”
Lần đầu tiên kể từ khi sự việc nổ ra, ánh mắt Yoon Tae Oh chạm vào tôi. Giờ thì mọi ánh nhìn trong phòng đều đổ dồn về phía tôi. Những ánh mắt ấy như thúc ép, buộc tôi phải trả lời ngay lập tức. Sự áp lực từ những cái nhìn sắc lạnh ấy nặng nề đến mức khó mà chịu nổi.
Tôi nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc rồi mở miệng.
“Cái đó không phải của tôi.”
Dù đã đáp lại đúng như họ mong đợi, cả đám vẫn im lặng như thể chẳng nghe thấy tiếng tôi. Gương mặt điềm tĩnh của thư ký tổng thoáng chốc vụn vỡ, ông ta nhìn tôi với ánh mắt như muốn hỏi: “Cậu đang nói cái quái gì vậy?”
Sao nào, tưởng tôi sẽ ngoan ngoãn chịu trận chắc? Đương nhiên phải chối bay chối biến trước đã chứ.
“Tôi thấy lần đầu đấy.”
Kiếp trước đúng là hữu ích thật. Dù tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, giọng nói phát ra vẫn hoàn toàn bình thản. Ít nhất, tôi tự thấy vậy.
Không chỉ là cảm nhận của riêng tôi, nụ cười thoáng qua trên gương mặt Yoon Tae Oh khi nhìn tôi như xác nhận điều đó. Trong khi đó, lớp mặt nạ của thư ký tổng hoàn toàn sụp đổ, gương mặt ông ta đỏ rực từ cổ lên tận đỉnh đầu như máu nóng đang dồn lên vì tức giận.
“Cái đó ông lấy ở đâu vậy? Hình như có liên quan đến vụ tấn công đêm qua thì phải?”
Phản công chăng? Tôi không biết bằng cách nào thư ký tổng phát hiện ra bí mật của tôi, nhưng đây rõ ràng là sơ suất của ông ta. Đáng lẽ ông ta phải vạch trần tôi ngay tại hiện trường đêm qua, trước mặt tất cả mọi người. Giờ thì chẳng còn bằng chứng nào chứng minh thứ đó là của tôi, và tôi chỉ cần khăng khăng rằng đó là chứng cứ bị làm giả là xong.
“Giải thích đi, thư ký tổng?”
“…Tôi không phủ nhận. Tôi lo rằng trưởng nhóm Baek giấu thân phận omega sẽ gây hại cho giám đốc nên buộc phải ra tay trước.”
Trời ơi. Sao ông ta có thể bẻ cong tình huống trơn tru thế chứ? Đúng là phải học hỏi ông ta một chiêu này. Ngay cả việc xử lý tay giám đốc ngân hàng cũng được ông ta gói ghém thành “vì lợi ích của công ty”.
“Làm sao ông biết tôi sẽ dẫn thư ký Baek theo?”
“À, cái đó thì…”
Câu hỏi của Yoon Tae Oh khiến tôi cũng tò mò. Bình thường tôi chẳng bao giờ tham gia mấy việc kiểu này, vậy mà thư ký tổng lại đi trước một bước như đã tiên liệu được tình huống.
“Dạo này cậu ta cứ bám dính lấy giám đốc nên tôi đoán vậy thôi. Nhưng thật ra, dù trưởng nhóm Baek có hành động thế nào cũng chẳng sao cả. Tôi vốn là người chuẩn bị kỹ lưỡng mà, đúng không?”
Theo lời ông ta, dù tôi ở một mình hay ở nhà, ông ta vẫn sẽ tấn công tôi. Nhưng thứ chứng cứ ông ta nắm trong tay giờ đã thành vô dụng.
“Nếu trưởng nhóm Baek không phải omega thì định giải thích thứ này thế nào đây? Lịch sử tìm kiếm trên điện thoại cho thấy cậu ta đã lên kế hoạch bỏ trốn hẳn hoi đấy.”
“…Cái gì cơ?”
Ông ta nói gì vậy? Sau chuyện omega, giờ lại đến bỏ trốn…? Thư ký tổng đưa chiếc điện thoại đã mất của tôi cho Yoon Tae Oh.
“Sau khi cuộc truy lùng omega bắt đầu, cậu ta đã tìm kiếm khá nhiều thứ thú vị đấy, trưởng nhóm Baek. Đồng hồ bán gấp, giá thị trường, mua bán đồ sứ. Lịch sử rõ mồn một đây, chắc không chối được đâu nhỉ?”
Ừ thì, tôi có tìm thật. Tình cảnh lúc đó buộc tôi phải cân nhắc mọi phương án. Nhưng chỉ sau một thoáng, tôi đã từ bỏ ý định bỏ trốn vì nhận ra nó quá khó khăn.
Chưa kịp giải thích rõ ràng chuyện hiểu lầm về ý định bỏ trốn, giờ lại thêm chuyện này, tôi chẳng biết đáp lại thế nào. Lần này bằng chứng hiển nhiên nằm ngay trước mắt.
“…Hình như cái đó là do tôi hỏi thì phải. Tò mò giá trị của mấy món đồ không dùng đến thôi mà.”
“Cả cái đồng hồ sapphire xanh nữa.” Yoon Tae Oh liếc tôi, khiến tôi suýt nữa thì sợ đến phát hoảng. Không hiểu sao hắn lại nói dối giúp tôi, nhưng rõ ràng Yoon Tae Oh đang rất bực mình. Hành động ném chiếc điện thoại mới mua chưa bao lâu ra sau lưng như vứt rác toát lên sự cáu kỉnh rõ rệt.
“Chỉ có vậy thôi à, thư ký tổng?”
Kỳ lạ thật. Sao Yoon Tae Oh lại bênh vực tôi? Hắn… tin tôi sao?
Không hẳn. Có lẽ hắn vốn đã không ưa tay thư ký tổng từ lâu, và đây là cơ hội để triệt hạ ông ta hoàn toàn. So với lão già đó, tôi chỉ là một kẻ tầm thường, dễ dàng bị loại bỏ chỉ bằng cái phẩy tay, nên hắn chẳng cần xử lý tôi ngay bây giờ.
“Ồ, chỉ với mấy thứ này thì không thể nghi ngờ một nhân tài quý giá được, đúng không?”
Như chưa từng hoang mang, thư ký tổng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Ông ta rút điện thoại ra, liếc nhìn rồi mỉm cười với tôi. Thái độ như thể mọi chuyện đã kết thúc khiến tôi bất giác cảm thấy bất an. Chẳng lẽ ngoài cái này, ông ta còn chứng cứ khác?
“Không tò mò sao? Tại sao tôi lại nhắm đến trưởng nhóm Baek và bảo cậu ta là omega?”
Dù chẳng ai đáp lại lời ông ta, hầu hết mọi người dường như đều mang cùng câu hỏi ấy. Tôi cũng chẳng thể đoán được khởi nguồn của mọi chuyện nên không khỏi tò mò.
“Trưởng nhóm Baek bảo thứ đó không phải của mình, nhưng loại thuốc này đâu phải thứ dễ dàng mua được ở bất cứ đâu, đúng không?”
Không lẽ…!
“Tôi phát hiện trưởng nhóm Baek thường xuyên đến bệnh viện. Rất đều đặn. Và có một bác sĩ chịu làm nhân chứng rằng cậu ta là omega… À, hình như vừa đến rồi thì phải.”
Không thể nào… Ông ta chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức này sao? Chỉ vì cảm thấy vị trí của mình bị đe dọa… Nghĩ lại thì, với một lão già tham lam muốn giữ ghế, có chuyện gì mà ông ta không dám làm chứ? Lần này tôi phải vượt qua khủng hoảng bằng cách nào đây?
Nếu bác sĩ giữ kín hồ sơ bệnh nhân thì đó sẽ là kịch bản tốt nhất, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy gã bác sĩ đó có vẻ gì là người có đạo đức nghề nghiệp.
Trong tình cảnh bế tắc, tôi thậm chí còn nghĩ đến chuyện bỏ trốn ngay lập tức. Đúng lúc ấy, ánh mắt tôi chạm phải Kang Seok Ho. Anh ta nhìn tôi với gương mặt cứng đờ rồi khẽ lắc đầu mà không ai để ý. Động tác nhỏ đến mức tôi tưởng mình nhìn nhầm, nhưng thông điệp rõ ràng: Đừng làm gì cả… Cái gì cơ…?
“Cái, cái gì mà nhảm nhí…!”
Một tên từ đội thư ký số 3 gõ cửa, thì thầm gì đó với thư ký tổng, khiến mặt ông ta méo mó, gầm lên tức giận. Tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng có vẻ không phải tin xấu cho tôi. Gã bác sĩ được nhắc đến vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
“Đùa với tôi à, thư ký tổng? Chỉ vì chuyện vớ vẩn này mà làm ầm ĩ lên thế sao?”
“Dạ, xin lỗi giám đốc. Bác sĩ đó đã biến mất… Hồ sơ y tế cũng bị xóa sạch rồi…”
Hả…? Biến mất…? Đột nhiên, đi đâu cơ?
Tôi cũng ngỡ ngàng vì đây là lần đầu tiên nghe chuyện này. Chỉ trong một đêm, mọi dấu vết đã bốc hơi không còn. Dữ liệu lẽ ra phải còn trong bệnh viện cũng biến mất hoàn toàn. Dựa vào việc thư ký tổng biết chính xác bệnh viện tôi đến, lời của ông ta hẳn là thật, nhưng…
“Giờ bảo tôi tin cái đó à? Đừng nói là ông định bảo thư ký Baek bắt cóc bác sĩ đấy nhé. Một người đêm qua bị ông tấn công đến ngã quỵ?”
“…Tôi không cho rằng điều đó hoàn toàn bất khả thi…”
“Đội trưởng đội số 3, ông vừa phải thôi. Lần này hơi quá đáng rồi đấy.”
Sau Yoon Tae Oh, đến lượt Kang Seok Ho cũng bày tỏ bất mãn với thư ký tổng. Tiếng ồn ào khiến đám thư ký vốn chẳng dám bén mảng gần văn phòng Yoon Tae Oh giờ cũng tụ tập đầy ngoài cửa.
Không khí đột nhiên xoay chuyển. Cứ như thư ký tổng bỗng biến thành kẻ phản bội, những ánh mắt sắc bén đồng loạt hướng về ông ta.
Gì vậy chứ. Tôi lại có uy tín trong công ty đến mức này sao?
“…Kiểm tra ngay tại đây là được chứ gì.”
“Cái gì?”
Người ta bảo khi bị dồn vào đường cùng, bản chất thật sẽ lộ ra. Lão già từng tỏ ra ung dung giờ đây đầy vẻ độc ác. Ông ta nghiến răng, nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt sắc lẹm không hợp tuổi tác rồi gằn giọng.
“Kiểm tra đặc tính, làm ngay là xong, đúng không, trưởng nhóm Baek? Nếu không phải omega thì chẳng sao cả, phải không?”
…Tên khốn điên khùng…
“Làm đi.”
“…Gì cơ?”
“Làm kiểm tra đi.”
Lần đầu tiên Yoon Tae Oh đồng ý với ý kiến của thư ký tổng.
“Làm vậy tôi mới tin tưởng thư ký Baek hơn được chứ.”
Hỏng bét rồi. Tôi đã dự đoán ngày nào đó sẽ phải kiểm tra đặc tính, nhưng không phải ở công ty. Tôi định đến bệnh viện, giữa đám đông nhân viên, mượn tạm chút nước tiểu của ai đó để đánh tráo kết quả.
“Nhưng mọi người ở đây cũng kiểm tra luôn đi. Dù sao chuyện này bắt đầu từ nghi ngờ có omega trong công ty mà.”
Chẳng còn lối thoát nào. Tôi cũng chẳng biết nữa. Chắc phải phó mặc cho số phận thôi.
***
Tình huống “toi rồi” chắc là thế này. Kiểm tra đặc tính chỉ cần xét nghiệm nước tiểu là đủ, vậy mà như chờ sẵn lời thư ký tổng, một bác sĩ xuất hiện và tiến hành lấy máu. Không nhiều, chỉ đủ để kiểm tra bằng bộ kit đơn giản. Máu được lấy trước mặt mọi người, ghi tên từng người. Cơ hội để tôi giở trò hoàn toàn không có.
“Nhưng có cần kiểm tra cả alpha không vậy?”
“…Biết đâu đột nhiên phát triển thành omega thì sao…”
Tôi yêu cầu thế. Dù là alpha hay beta, tất cả phải kiểm tra. Một nỗ lực vùng vẫy cuối cùng để trì hoãn khoảnh khắc định mệnh của mình. Toàn bộ nhân viên đội thư ký và đội bảo vệ đều nằm trong danh sách. Vì số lượng đông, thời gian kiểm tra kéo dài khá lâu.
Dù sao thì… sớm muộn gì tôi cũng tiêu đời thôi.
“Kết quả kiểm tra đây rồi.”
Bác sĩ riêng của Yoon Tae Oh đặt các bộ kit lên bàn sofa, nhỏ từng giọt máu vào, rồi thêm thuốc thử. Vài phút sau, kết quả bắt đầu xuất hiện. May mắn là không chỉ tôi, mà hầu hết nhân viên đều căng thẳng chờ đợi. Dĩ nhiên, chẳng ai hồi hộp bằng tôi.
“Có một Omega.”
Tầm nhìn của tôi như nhấp nháy. Làm sao để thanh minh đây? Bảo rằng tôi không biết? Rằng tôi là nạn nhân đáng thương đột nhiên bị nhập hồn? Rằng tôi buộc phải làm vậy để sống sót…?
Hà, không được. Dù có nói gì, thoát chết cũng khó. Hay là đánh vào lòng thương hại nhỉ?
“Đúng như dự đoán. Đội trưởng Kang Seok Ho, còn không bắt lấy, đứng đó làm gì?”
Tay thư ký tổng nở nụ cười nham nhở, lấy lại vẻ tự tin. Cảm xúc của gã hoàn toàn trái ngược với tôi.
“Cái, cái đó…!”
Đầu óc hoảng loạn chẳng nghĩ ra được lời nào tử tế. Đám alpha vẫn bắt đầu tiến về phía tôi dù không có lệnh từ đội trưởng. Ánh mắt bọn họ như muốn xé xác tôi ra từng mảnh. Đúng lúc chân tôi sắp khuỵu xuống, một giọng nói gấp gáp vang lên.
“Không…! Không phải Baek Si Eon, mà là Hong Seo Kwang cơ…?”
Không phải tôi…?
“Omega là Hong Seo Kwang.”
…Nhưng mà Hong Seo Kwang là ai vậy…?
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.