Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 76

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 76

“Buổi sáng có cuộc họp với đoàn đại diện công ty xây dựng, sau đó là lịch thăm viếng nghị sĩ quốc hội địa phương.”

Một buổi sáng như thường lệ.

Dù đang trong chuyến công tác, Yoon Tae Oh vẫn không bỏ thói quen tập thể dục. Hắn dậy từ tờ mờ sáng, chạy bộ quanh khu nghỉ dưỡng rồi tắm rửa, dành chút thời gian uống cà phê trước khi đi làm. Tôi đứng trước mặt hắn, đọc lại lịch trình trong ngày, cảm giác như những chuyện xảy ra hôm qua chỉ là một giấc mơ.

“Haa, giá mà cà phê do thư ký Kim pha thì tốt biết mấy.”

Nhưng không hẳn là hoàn toàn giống mọi ngày. Ở đằng xa, một người khác đang tròn mắt, nhìn Yoon Tae Oh chằm chằm như muốn khoét một lỗ trên người hắn.

“Cái đó…”

“Sáng nên uống cà phê nhạt thôi ạ! Uống đậm ngay lúc bụng đói sẽ hại dạ dày lắm, giám đốc!”

Choi Hyun Jin vội vàng chạy tới, chen ngang ý kiến của Yoon Tae Oh.

“Cần gì phải làm quá lên khi tôi đã bảo không cần đâu.”

“Lý do thì đương nhiên… vì tôi nhớ anh chứ sao…?”

Đúng là bám dai như đỉa. Gần đây, Choi Hyun Jin không còn giấu giếm cảm xúc của mình nữa. Kể từ sau vụ lừa đảo về kỳ phát tình, cậu ta dường như càng bám riết hơn.

“…Tôi chỉ mong cậu đừng để cảm xúc xen vào, cứ làm đúng việc của mình thôi.”

Dù vậy, Yoon Tae Oh vẫn đáp lại bằng giọng điệu gai góc, thậm chí chẳng thèm nhìn lấy một cái. Hắn đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn, tiếng “cạch” vang lên kèm theo sự khó chịu chẳng buồn che giấu.

“Tôi sẽ pha lại.”

“Thôi khỏi. Chuẩn bị đi làm đi.”

Tôi không rõ lý do. Chẳng biết hai người họ đã nói gì khi chỉ có đôi bên, nhưng Yoon Tae Oh càng cố giữ khoảng cách, còn Choi Hyun Jin lại càng ra sức thu hẹp nó. Ít nhất trong mắt tôi, khoảng cách giữa họ chẳng hề được rút ngắn chút nào.

Nhưng đó không phải chuyện tôi nên xen vào, nên tôi chẳng ngăn cản hành động của Choi Hyun Jin. Lần này cũng vậy, tôi chỉ lặng lẽ theo sau Yoon Tae Oh vào phòng thay đồ, còn Choi Hyun Jin lững thững bám theo sau. Tôi cố tình lờ cậu ta đi.

“Khi thăm nghị sĩ quốc hội, họ sẽ dẫn theo cả đoàn phóng viên nên anh mặc trang phục trang trọng một chút sẽ tốt hơn.”

“Phóng viên gì chứ.”

Yoon Tae Oh lại dở chứng trẻ con. Đây rõ ràng là cơ hội tốt để quảng bá khu nghỉ dưỡng của hắn, chẳng có gì tiêu cực cả, vậy mà hắn vẫn càu nhàu. Làm sao để dỗ dành tên này đừng trưng bộ mặt cau có trước đám phóng viên đây?

“Họ thích khoe mẽ mà, anh biết rồi đấy. Với lại, ngoại hình giám đốc nổi bật thế này, chụp ảnh chung cũng chỉ có anh là nổi bật thôi.”

“Vậy sao?”

“Ừ thì, đương nhiên rồi! Ảnh chụp có khi còn…”

“Ảnh, chụp?”

“À, không! Ý tôi là… ảnh không thể lột tả hết vẻ đẹp thực tế của giám đốc, thật đáng tiếc…”

Suýt nữa thì hỏng. Chỉ cần thả lỏng một chút, cái miệng tôi lại tuôn ra những suy nghĩ thật lòng. Phải giữ tinh thần thép hơn mới được.

“Vậy hôm nay tôi chọn cà vạt này…”

“Cái này thì sao ạ? Tôi nghĩ rất hợp với anh!”

Trang phục cơ bản của Yoon Tae Oh thường là áo sơ mi trắng. Dù chất liệu vải, cổ áo, túi hay cúc có khác biệt nhỏ, màu sắc thì chẳng thay đổi mấy. Vì thế cà vạt là điểm nhấn quan trọng. Khi tôi định đeo chiếc cà vạt mình chọn lên cổ hắn, một chiếc khác cũng nhanh chóng xuất hiện từ phía bên kia.

“Cái gì đây?”

“Cái này… chẳng phải đẹp hơn sao?”

Hai chiếc cà vạt lơ lửng trong không khí. Một chiếc màu đỏ rượu vang trong tay tôi, và chiếc màu xám đậm từ tay Choi Hyun Jin. Ánh mắt Yoon Tae Oh lướt qua lại giữa hai lựa chọn ấy.

“Anh… hình như thích màu đen…”

Choi Hyun Jin có vẻ nhạy bén hơn tôi tưởng. Dù chê màu tối là buồn chán, cậu ta vẫn chọn một chiếc theo sở thích của Yoon Tae Oh. Nhưng hôm nay đó không phải lựa chọn đúng.

“Làm gì vậy, thư ký Kim?”

“À, vâng…”

Tất nhiên, Yoon Tae Oh chọn chiếc của tôi. Ngày khác thì không nói, nhưng hôm nay có chuyến thăm quan trọng và cả phóng viên nên cần chút điểm nhấn. Dù gì công ty cũng từng mang tiếng bắt đầu từ nghề cho vay nặng lãi, ít nhất vẻ ngoài phải che đi định kiến ấy.

“…Hôm nay là lịch trình quan trọng mà.”

“À, tôi chỉ nghĩ nó hợp với anh thôi. Xin lỗi…”

Tôi đúng là tự làm khổ mình. Đáng lẽ cứ im lặng là xong. Nhìn Choi Hyun Jin ngượng ngùng đứng đó với chiếc cà vạt trên tay, tôi lại giải thích lý do Yoon Tae Oh chọn lựa như vậy. Dù cậu ta có buồn hay không, đó là chuyện của họ, sao tôi lại xen vào chứ.

Giờ tôi chẳng còn phân biệt được đâu là Choi Hyun Jin thật, đâu là giả nữa. Chính xác hơn là tôi chẳng muốn biết. Tôi không đáp thêm gì, chỉ lặng lẽ giúp Yoon Tae Oh chuẩn bị đi làm.

“Hôm nay trông cậu làm việc như mất hồn ấy.”

“…Tôi sao?”

“Còn ai nữa đâu.”

Khi tôi khoác áo khoác cho hắn và cầm cặp và bước theo sau, Yoon Tae Oh cằn nhằn. Tên này chẳng bao giờ để ý xung quanh, vậy mà mấy chuyện này lại nhạy bén đến lạ.

“Tôi muốn cậu làm việc có hồn hơn chút, thư ký Kim.”

Trước khi tôi mở cửa, hắn đã chặn tay nắm, nghiêng người nhìn tôi. Tưởng có chuyện gì, tôi ngước lên, nhưng chỉ thấy hắn khẽ hất cằm ra hiệu tôi đi trước.

“…Cảm ơn anh.”

Dù Choi Hyun Jin làm tôi hơi bận tâm, đây lại là lý do lớn khiến tôi chẳng còn để ý cậu ta nữa. Sau khi biết Choi Hyun Jin từng vào nơi hắn trải qua kỳ phát tình, Yoon Tae Oh chẳng hề thay đổi. Hắn không nhắc đến chuyện đó quá mức, thái độ cũng chẳng khác đi. Chính xác hơn, hắn còn cố giữ khoảng cách nhiều hơn. Vậy nên sự nhiệt tình của Choi Hyun Jin cũng chẳng làm tôi bận lòng.

“Tối nay lịch trình thế nào?”

“Sáu giờ trở đi anh có thể nghỉ ngơi.”

“Sắp phải về Seoul rồi nhỉ.”

“Vâng. Dù gì cũng khó xử lý hết công việc ở Jeju nên chắc phải về thôi.”

Trên đường đến văn phòng tạm thời, hiếm hoi thay Yoon Tae Oh hỏi han nhiều hơn bình thường. Dù khó đoán ý hắn, tôi vẫn trả lời từng câu mà không để lộ cảm xúc.

“Vậy tối nay làm một buổi tiệc đi. Dù làm việc tệ hại thật, nhưng cũng coi như mọi người đã vất vả.”

Gì vậy nhỉ? Từ bao giờ công ty chúng tôi có chuyện tiệc tùng thế này? Tôi ngớ ra, không đáp ngay được.

“Vì đã vất vả trong kỳ phát tình nên chỉ mời đội thư ký và đội bảo vệ thôi.”

“…Cái, không phải xử lý mà là tiệc thật sao?”

“Cậu máu lạnh hơn tôi tưởng đấy? Nếu thích kiểu đó thì cứ làm vậy.”

“Không, không đâu ạ! Tiệc! Tốt chứ, tiệc…”

Định cho cả đám uống rượu rồi lặng lẽ nhấn chìm ngoài biển Jeju sao nổi…? Dù sao thì cũng lạ thật, tiệc tùng cơ đấy.

***

“Giờ bảo tôi vào chỗ này sao, thư ký Kim?”

“X, xin lỗi anh…”

Giọng Yoon Tae Oh vang lên, lạnh lùng và giận dữ, sắc hơn cả gió mùa đông. Tôi chỉ muốn quỳ xuống xin tha, nhưng không thể trách hắn quá đáng. Trước mắt tôi là một tòa nhà cũ kỹ sắp sụp, cửa kính trượt kêu ken két, để lộ bên trong một không gian tồi tàn.

“Hà, da heo?”

“Da heo… thật ra cũng ngon lắm ạ…”

“Miệng.”

“Xin lỗi.”

Tôi mím chặt môi. Ngoài chuyện da heo béo ngậy và ngon ra, địa điểm này đúng là khó đỡ. Tổ chức tiệc không phải thế mạnh của tôi. Công ty chúng tôi chẳng bao giờ thân thiết đến mức tổ chức tiệc tùng. Đang đau đầu chọn địa điểm thì Kang Seok Ho xuất hiện, tự tin bảo: “Bọn tôi tổ chức tiệc thường xuyên mà?” rồi xung phong lo chỗ.

Và giờ, đây là kết quả. Hình như… Kang Seok Ho cố tình chơi tôi thì phải.

“Đổi chỗ khác không ạ…?”

“Giờ này thì đổi kiểu gì. Vào luôn đi. Chẳng lẽ chết được sao.”

…Không đến mức đó đâu mà…? Dù hơi, à không, khá là cũ kỹ, nhưng chưa ai chết vì ăn da heo bao giờ. Tôi mở cánh cửa cũ kỹ gần như không hoạt động rồi bước vào trong. Ánh mắt của đội thư ký và bảo vệ đang tụ tập đổ dồn về Yoon Tae Oh. Tiệc tùng mà không khí như nhà tang lễ.

“Giám đốc, hôm nay tôi chuẩn bị da heo, món kinh điển của mọi buổi tiệc. À, nếu anh không ăn được thì có cả ba chỉ. Tôi vừa ghé đây hôm kia, hương vị…”

“Là nó bảo vậy?”

Yoon Tae Oh nhìn tôi hỏi.

“…Vâng…”

Tôi định nhận lỗi để kết thúc. Nhưng Kang Seok Ho đứng dậy ba hoa, tự khai ra mình là thủ phạm chọn chỗ. Cảm ơn vì tự thú nhé.

“Từ nay đừng giao gì cho đội trưởng đội bảo vệ số 3 nữa. Đừng… giao gì hết.”

Dù sao hôm nay là ngày vui, Yoon Tae Oh tỏ ra khoan dung. Nghĩ lại, dạo này hắn cũng hiền hơn thật. Tôi còn chẳng nhớ nổi nhân viên cuối cùng mất mạng là ai. Nhưng Kang Seok Ho… tôi sẽ trả thù sau. Da heo gì chứ.

“Giám đốc, mời anh ngồi bên này.”

Xa xa, trên một bàn, những gương mặt tôi chẳng muốn gặp tụ tập đông đủ. Thư ký tổng cùng đám tay chân của ông ta, và cả Choi Hyun Jin. Chỉ còn một ghế trống, chắc là chỗ của Yoon Tae Oh.

“Cậu ngồi đây.”

Kang Seok Ho kéo tôi về bàn của anh ta. Không biết ai mời đám thư ký tổng, nhưng Choi Hyun Jin cũng lẻn theo thì hơi quá rồi. Tôi vừa đặt mông xuống ghế trống theo lời anh ta thì một người quen thuộc ngồi ngay cạnh.

“Giám đốc… đó là chỗ của tôi.”

“Thì sao, bảo tôi làm gì?”

Là Yoon Tae Oh. Hắn không ngồi ở bàn có Choi Hyun Jin mà chọn chỗ cạnh tôi.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo