Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 75
Đó là một vết sẹo khá đặc biệt. Nếu xét theo nghề nghiệp của hắn, có lẽ nó chẳng phải điều gì quá nổi bật, chỉ là một dấu vết bình thường. Nhưng hình dạng của nó thì khác.
“Như… hình ngôi sao vậy.”
Không chỉ nhìn thấy bằng mắt, mà ngay cả khi chạm vào, vết sẹo hơi nhô lên ấy vẫn để lại cảm giác sống động dưới đầu ngón tay.
Khi tôi bám chặt vào cánh tay hắn, nơi hắn đè lên tôi và đẩy mạnh vào trong, bàn tay tôi đã chạm đúng vị trí ấy. Dù đang phải chịu đựng cơn đau vượt xa tưởng tượng, đến mức phải nắm chặt bất cứ thứ gì để cầm cự, cảm giác từ đầu ngón tay chạm vào vết sẹo ấy vẫn không thể nào quên. Có lẽ chính vì hoàn cảnh ấy mà nó càng khắc sâu vào tâm trí tôi hơn.
“Trên người giám đốc có vết sẹo như vậy sao? Tôi cũng không biết đấy.”
Thư ký tổng thốt lên, giả vờ ngạc nhiên như thể thật sự chẳng hay biết gì. …Sao Choi Hyun Jin lại biết được chứ…? Lẽ nào thư ký tổng đã mách cậu ta? Một lão già như thế mà lại nắm rõ từng vết sẹo trên người Yoon Tae Oh sao. Chắc chắn họ đã bàn bạc trước, nhưng không có bằng chứng, tôi chẳng thể chỉ trích được gì. Dù sao thì việc Yoon Tae Oh có một vết sẹo hình ngôi sao là sự thật, và chỉ mình tôi với Kang Seok Ho biết lời đó là dối trá.
“Có hơi khó chịu không, trưởng nhóm Baek?”
“Ý ông là sao?”
“Chuyện này xảy ra là do trưởng nhóm Baek xử lý không tốt, vậy mà cậu còn nghi ngờ cả người đã tốt bụng giúp đỡ. Chẳng phải trông như đang cố tình dò xét sao?”
Tôi không rõ thư ký tổng biết bao nhiêu sự thật. Ông ta có thực sự tin rằng ai đó đã vào nơi Yoon Tae Oh trải qua kỳ phát tình không, hay chỉ là đoán mò? Dù ông ta không nhắm vào tôi, ít nhất có thể chắc chắn ông ta không biết tôi đã ở đó cùng Yoon Tae Oh, nhưng những thứ khác thì tôi không dám chắc.
Dù sao thì, cứ lợi dụng tình huống này cho lợi ích của mình là được, sự thật ra sao có lẽ chẳng còn quan trọng.
“Mọi người.”
Khi tôi chưa kịp nghĩ ra lời phản bác và định quay đi, Yoon Tae Oh lên tiếng.
“Tôi muốn mọi người rời đi một lát. Trừ người kia.”
Người kia là Choi Hyun Jin. Khi hắn chỉ đích danh, những người còn lại như chờ sẵn mà lập tức rời khỏi phòng. Thấy thư ký tổng vẫn đứng yên, tôi cũng giữ nguyên vị trí.
“Chuyện phục chức của thư ký tổng, để sau hẵng nói.”
“Phục chức thì… cứ từ từ cũng được. Tôi chỉ cần giám đốc khỏe mạnh là đủ rồi.”
Ý đồ quá rõ ràng, nhưng thư ký tổng chỉ rời đi sau khi nghe được câu trả lời mình mong muốn, kèm theo vài lời sáo rỗng.
“Thư ký Kim nữa.”
“…Vâng.”
Tôi ngoảnh lại, ghi vào mắt hình ảnh hai người đối diện nhau lần cuối trước khi rời đi. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong nguyên tác, kẻ góp phần lớn nhất khiến Baek Si Eon bị loại khỏi cuộc chơi chính là thư ký tổng. Dù trong drama không khắc họa rõ, nhưng tôi đã tham gia vào vụ biển thủ quỹ của ông ta, vượt qua lằn ranh không thể quay lại. Rồi mọi chuyện bại lộ, thân phận omega của tôi cũng bị phát giác, và tôi trở thành vật tế để ông ta cắt đuôi. Vì chỉ là vai phụ, tình tiết này không được chiếu chi tiết trên màn ảnh.
Dĩ nhiên, tôi chẳng dại gì lặp lại sai lầm ngu ngốc đó. Nhưng hậu quả từ lựa chọn thay đổi lại quay về với sức ảnh hưởng lớn đến vậy. Thay vì tôi, Choi Hyun Jin đã nắm tay thư ký tổng.
“Không biết có thực sự ai vào nơi giám đốc trải qua kỳ phát tình không nhỉ?”
Ra khỏi phòng họp, tôi bắt gặp thư ký tổng đứng giữa hành lang, khoanh tay trước ngực lẩm bẩm một mình. Tôi chẳng muốn nói chuyện, mà ông ta cũng không gọi ai cụ thể nên tôi định lặng lẽ bước qua.
“Trưởng nhóm Baek nghĩ sao?”
Như thể đang chờ tôi, thư ký tổng ngoan cố tiếp tục hỏi.
“Haa. Tôi cũng không rõ? Thành thật thì… tôi nghĩ đó là dối trá.”
Tôi chỉ nói nửa sự thật trong lòng. Dù sao cũng chẳng có bằng chứng nào cho thấy ông ta nói dối. Thư ký tổng nghe xong, không rõ thấy điều gì buồn cười mà phá lên cười lớn.
“Sao có thể chứ. Nhưng ‘nếu’ đó là dối trá thì cũng chẳng sao, đúng không?”
“Gì cơ?”
“Chuyện này chẳng ai chết, tôi thì được phục chức, mọi thứ đều tốt. Gần đây bên cạnh giám đốc cũng không có beta nào, giờ còn tự nhiên kết nối được với một beta chủ động bày tỏ thiện cảm sau bao lâu. Chẳng phải ai cũng vui vẻ sao? À, trưởng nhóm Baek là người giám đốc đặc biệt yêu quý, nên chắc giám đốc cũng không để tâm đâu.”
Ông ta không nói sai. Bề ngoài, đây chỉ là sự hợp sức giữa thư ký tổng và Choi Hyun Jin “lo lắng cho mạng sống của Yoon Tae Oh”. Thực chất đó chỉ là âm mưu để đạt được mục đích họ thèm khát.
“Cứ cho là vậy đi. Nhưng tôi cũng có một thắc mắc.”
“Nói đi.”
Tôi có thể chấp nhận mọi thứ. Có thể đổ lỗi cho việc tôi không đọc được nước đi của thư ký tổng mà bỏ qua. Nhưng vẫn còn điều làm tôi khó chịu.
“‘Nếu’ tất cả chuyện này chỉ là một màn kịch… à không, là dối trá, thì không kỳ lạ sao? Sao lại chọn Choi Hyun Jin? Để quay lại công ty thì hẳn phải có cách khác chứ.”
Tôi nhập vai theo lối giả định của ông ta, nhưng câu hỏi cốt lõi là tại sao lại là Choi Hyun Jin.
“…Đây là lý do cậu không đấu lại tôi được, thư ký Baek. Cậu còn phải học nhiều lắm.”
Đúng là lão già đáng ghét. Ông ta nhìn tôi với vẻ mặt thương hại như đối với cấp dưới, vỗ vai tôi hai cái rồi bước đi trước. Hỏi thì hỏi, nhưng chẳng buồn trả lời.
“Giám đốc lúc yêu… trông rất cuốn hút đấy.”
Ông ta để lại một câu úp mở khó hiểu khi đã quay lưng, bước chân nhẹ nhàng như vừa đạt được mọi thứ mình muốn.
***
“Nhìn thế mà lại chơi trò cáo già nhỉ.”
“Ừ… có thể Choi Hyun Jin cũng có lý do riêng.”
Phòng tôi được phân trước đây là một căn ở tòa đông của khách sạn. Vì lệnh của Yoon Tae Oh, tôi ở cùng hắn tại căn hộ của hắn nên ít dùng đến phòng này. Nhưng thỉnh thoảng cần nghỉ ngơi, tôi vẫn đến đây. Nó gần văn phòng nên tiện cho việc nghỉ ngắn.
Kang Seok Ho đột nhiên xông vào, buông lời chẳng khác gì Yoon Tae Oh, nhưng kỳ lạ thay, tôi lại chẳng giật mình. Tôi còn hiểu ngay anh ta đang nói gì.
“Cơ mà trưởng nhóm Kang, anh mở cửa phòng tôi kiểu gì vậy?”
“Yên tâm. Không phải dùng bình chữa cháy đập phá đâu.”
May quá. Tôi cứ tưởng thằng cục súc này lại gây họa. Gã vung vẩy một chiếc thẻ từ dự phòng, chắc là loại khẩn cấp. Nghĩ lại thì cái đó còn đáng sợ hơn. Nhưng nếu là Kang Seok Ho, có lẽ cũng chẳng sao.
Anh ta đưa tôi một ly americano đá rồi kéo ghế ngồi đối diện, tay cầm ly cà phê của mình. Tôi vốn đang nằm dài như xác chết nhìn trần nhà, giờ ngồi thẳng dậy và hút mạnh một ngụm qua ống hút. Dòng mát lạnh trôi qua cổ họng, nhưng cảm giác nặng nề trong lòng chẳng hề tan biến.
“Giờ tính sao?”
“Sao cái gì…”
“Để yên thế à? Lão già kia giở trò thì thôi, nhưng định để cả thằng Choi Hyun Jin gì đó tung hoành luôn sao?”
“Haa, chuyện này không đơn giản vậy đâu.”
Không hiểu sao Kang Seok Ho trông còn tức hơn cả tôi.
“Tôi thật sự không hiểu nổi cậu nghĩ gì nữa.”
“Giờ tôi làm gì được chứ?”
“Chỉ cần nói thật với giám đốc là xong, đơn giản thế thôi.”
“Anh điên à? Làm sao tôi với giám đốc…”
Tôi vòng vo đáp, nhưng lý do không nói được thì nhiều lắm. Dù chỉ một phần vạn Yoon Tae Oh thích tôi, mọi chuyện sẽ rắc rối. Chỉ cần một đêm tỉnh táo với hắn, không phải trong kỳ phát tình, thân phận omega của tôi sẽ lộ ngay lập tức.
Và hơn cả giả định vô lý đó, còn một lý do lớn hơn: Yoon Tae Oh không muốn tôi. Hắn đã nói trên bãi biển rằng hắn mong người trong mảnh ký ức ấy không phải tôi. Làm sao tôi dám nói với người như vậy rằng tôi là đối tác trong kỳ phát tình của hắn chứ?
“Cậu thích giám đốc mà.”
“T, tôi á? Thích giám đốc, tôi á? Không có đâu! Mắt tôi cao lắm, tôi…”
Câu nói bất ngờ của Kang Seok Ho làm tôi rối bời. Tưởng tên này là một con gấu chậm chạp, ai ngờ lại bị anh ta này nhìn thấu cảm xúc. Tôi chỉ biết hoảng loạn.
“Cậu đừng có đi diễn kịch ở đâu đấy. Đừng coi người ta là thằng ngốc. Thường ai lại tự nguyện làm đối tác kỳ phát tình cho giám đốc công ty mình chứ? Lại còn tự bước vào.”
“…Thì, cũng chỉ là…”
Trong lúc tôi ấp úng, Kang Seok Ho đặt mạnh ly cà phê đã uống hết xuống bàn rồi đứng dậy.
“Có khi giám đốc quý cậu hơn cậu nghĩ đấy.”
Vô nghĩa thôi. Dù Yoon Tae Oh có quý tôi đến đâu, vẫn có một bức tường khổng lồ tôi không thể vượt qua. Choi Hyun Jin. Thế giới này vận hành để phục vụ tình yêu của hai người họ mà.
Và hơn hết, tôi là omega. Nơi đây không có chỗ cho tôi, dù thật đáng tiếc.
“Đôi khi thành thật là đáp án đúng đấy, trưởng nhóm Baek.”
Ai cũng để lại cho tôi những lời như câu đố. Nhưng lúc đó, lời của Kang Seok Ho chẳng lay động được tôi. Cho đến lúc ấy, vẫn vậy.
Nhưng một người bất ngờ, ở một nơi không ngờ tới, đã khiến lòng tôi rung chuyển. Mạnh mẽ đến mức mọi quyết tâm đều hóa thành vô nghĩa.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.