Hamin sinh ra đã là một đứa trẻ bụ bẫm.
Người ta thường nói những đứa trẻ bụ bẫm khi lớn lên sẽ trở nên mảnh mai, nhưng Hamin thì khác. Mẹ cậu là chủ một siêu thị nhỏ trong khu phố, nên ngày nào tay cậu cũng cầm đồ ăn vặt. Cậu có khẩu vị ăn gấp đôi những đứa trẻ cùng trang lứa. Nhờ vậy, cậu tự nhiên tăng cân, và từ hồi tiểu học đã có biệt danh là Hamin Béo. Hoặc Min Béo. Hay đơn giản là Đồ Béo. Mẹ cậu nói Hamin chỉ mũm mĩm dễ thương thôi, nhưng người khác đều gọi cậu là đồ béo.
“Đây là ai thế này? Song Hamin?? Cậu đúng là Song Hamin sao??”
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Cậu không còn là Song Hamin của ngày xưa nữa. Hamin, người từng bị bắt nạt vì thân hình mập mạp, đã biến mất tăm ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba vì cú sốc đó.
Vì là con trai chủ siêu thị, xung quanh cậu lúc nào cũng có nhiều đứa trẻ. Chỉ cần ở cạnh cậu là có đồ ăn vặt mà. Nhưng cấp ba thì khác. Lũ tự cho mình là “ngầu” mỗi khi đi ngang qua đều chế giễu cậu “bốc mùi mỡ”, và ném rác về phía chỗ ngồi của cậu để trêu đùa. Ngay cả khi cậu mang đồ ăn vặt đến chia, chúng cũng mắng cậu là “nọng lắm thế”. Dù tính tình vốn hiền lành, nhưng việc bị bắt nạt suốt 3 năm trời không thể không khiến Hamin thay đổi.
Dù đã đỗ đại học, cậu lập tức bảo lưu kết quả và nhập ngũ. Cậu đã thử ăn kiêng suốt kỳ nghỉ nhưng không hiệu quả. Siêu thị của mẹ là một yếu tố lớn. Nghe nói vào quân đội sẽ giảm cân nên cậu đã đăng ký nhập ngũ ngay lập tức. Trải qua huấn luyện khắc nghiệt, cậu giảm được 10kg, nhờ sinh hoạt điều độ và tập luyện thường xuyên, cậu giảm thêm 10kg nữa. Rồi dần dần thay đổi thói quen ăn uống và tập luyện, cơ thể cậu bắt đầu trở lại trạng thái ban đầu.
“Không nhận ra cậu luôn đấy!”
Đó là người bạn thời thơ ấu cậu gặp lại sau khi giảm hơn 20kg. Người bạn đã luôn kè kè bên cạnh Hamin từ hồi tiểu học. Một người bạn như hình với bóng trong khu phố. Sau khi tốt nghiệp tiểu học, cậu bạn chuyển nhà nên họ không thường xuyên gặp nhau, nhưng vẫn hay liên lạc. Đó là người bạn thân nhất của Hamin.
“Sao thế này? Bé mũm mĩm của tôi đâu rồi?”
Taein tỏ vẻ không hài lòng, sờ mặt rồi sờ bụng Hamin. Hamin ngượng ngùng tránh né.
“A, đừng làm thế…”
Cuối cùng cũng thoát kiếp heo rồi mà Taein lại có vẻ không hài lòng.
“Vậy là cậu bơ hết tin nhắn của tôi rồi đi nghĩa vụ chỉ để giảm cân hả?”
“Chuyện thành ra như vậy…”
Khoảng thời gian ăn kiêng và trong quân ngũ là một giai đoạn đặc biệt đối với Hamin. Dù nổi tiếng hiền lành trong khu phố, và tính tình vốn trầm tĩnh, từ bé ngã cũng không khóc, nhưng ba năm cấp ba thật sự là địa ngục. Cậu xa cách cả những người bạn thân, và càng tệ hơn khi người bạn thân nhất là Taein cũng ở xa. Cậu cắt đứt liên lạc với mọi người và lặng lẽ nhập ngũ. Môi trường quân đội với quan hệ cấp bậc rõ ràng không dễ thích nghi, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn ba năm cấp ba đó.
“Dù sao đi nữa, sao cậu có thể lặn mất tăm mà không nói một lời nào vậy? Tớ đến hỏi bác gái [mẹ cậu] mà bác nhất định không nói gì cả!”
“Tớ đã dặn mẹ đừng nói với ai cả.”
“Thế tại sao? Nếu biết cậu đi lính, tớ đã gói ghém đồ đạc đến thăm rồi còn gì.”
“Chỉ là… tớ muốn có thời gian một mình. Xin lỗi vì đã không liên lạc. Tớ sẽ đãi cậu ăn. Đãi hai lần.”
Đồ ngốc… Taein nhìn Hamin đang lúng túng như gà mắc tóc với ánh mắt thương cảm. Nhìn cái cách cậu ấy lặn mất tăm rồi đi cả nghĩa vụ là đủ biết cậu ấy đã tự dằn vặt một mình thế nào rồi, khỏi cần xem cũng biết.
“Vậy là cậu sẽ nhập học năm nhất à?”
“Ừ. Hơi hồi hộp chút…”
Taein ngừng phàn nàn, chuyển chủ đề.
Hamin coi cuộc sống đại học là một bước ngoặt và thậm chí đã đi nghĩa vụ trước. Hồi hộp là đương nhiên. Hơn nữa, đã quá lâu rồi cậu mới lại có cuộc sống học đường cùng mọi người.
“À đúng rồi. Anh trai tớ bây giờ cũng đang học kỳ cuối ở trường mình đấy.”
“Gì cơ…?”
Lời nói của Taein thốt ra nhẹ nhàng như nước chảy khiến Hamin suýt nữa làm rơi lon cà phê đang cầm. Anh trai của Taein. Lee Tae-rim. Người anh lớn hơn Hamin và Taein năm tuổi. Người anh mà cậu đã gặp nhiều lần khi còn sống cùng khu phố với Taein. Người mà hồi nhỏ cậu đã lẽo đẽo đi theo gọi “anh ơi, anh ơi”…
“Không phải anh ấy đang ở Mỹ sao?”
“À, anh ấy về nước mấy tháng trước rồi. Vừa về là tìm cậu đầu tiên đấy!”
“Hả?”
Lee Tae-rim và Lee Tae-in. Hai anh em nổi tiếng trong khu phố. Bởi vì họ sống trong ngôi nhà lớn nhất khu. Có cả một khu vườn rộng và nhà còn là nhà hai tầng. Không chỉ vậy. Nhờ khuôn mặt điển trai của cả hai, họ không khác gì người nổi tiếng trong khu. Đặc biệt là người anh Lee Tae-rim. Anh còn nổi tiếng thông minh, được gọi là thiên tài, và Hamin nghe nói anh đã đi du học Mỹ vào khoảng thời gian học cấp ba. Hamin đã khóc suốt đêm khi nghe tin đó. Vì Lee Tae-rim là người anh mà Hamin yêu quý nhất. Và mãi sau này khi lớn hơn một chút, cậu mới nhận ra người anh mình ngưỡng mộ đó chính là mối tình đầu của cậu.
‘Haminie bị đau mà cũng không khóc sao?’
Khi còn nhỏ, khoảng cách năm tuổi là rất lớn. Khi tôi học tiểu học lớp dưới thì anh ấy học cấp hai, khi tôi học lớp trên tiểu học thì anh ấy đã học cấp ba. Hồi tiểu học, nhìn các anh mặc đồng phục trông ai cũng thật người lớn. Thực tế thì anh ấy cũng rất cao.
Tôi và Taein luôn quấn lấy nhau chơi trong khu vườn nhà cậu ấy. Con trai mà, chạy nhảy rồi ngã, trèo cây rồi ngã là chuyện thường tình, nhưng mỗi lần như vậy, anh ấy lại đến gần và xử lý vết thương cho tôi. Thật ra, từ nhỏ bố mẹ đã bận rộn nên dù đau tôi cũng ít thể hiện ra ngoài, ngã cũng không khóc. Vì sợ bố mẹ lo lắng.
‘Taeinie chỉ bị xước tay thôi mà đã khóc ầm lên rồi.’
Nụ cười của anh ấy giống như một khu vườn mùa xuân. Một khu vườn ngập tràn ánh nắng với hàng vạn đóa hoa đang hé nở. Hồi nhỏ, tôi đã ngẩn ngơ biết bao khi nhìn nụ cười ấy. Hamin bất giác mỉm cười khi nhớ về chuyện xưa.
“Vừa về đến nơi là anh ấy cứ luôn miệng hỏi Hamin của chúng ta, Hamin của chúng ta ở đâu. Cứ như cậu mới là em ruột của ảnh ấy.”
“À… thật sao?”
Hồi nhỏ, cậu gần như sống ở nhà Taein nên có nhiều dịp tiếp xúc với Taerim. Cậu thường xuyên chạm mặt anh khi ra vào, và mỗi lần như thế, Hamin đều lễ phép chào hỏi. Taerim sẽ cười, xoa đầu Hamin như thể cậu rất đáng yêu. Có đôi khi, cậu còn lảng vảng quanh nhà Taein chỉ để được nhìn thấy anh.
“Mà đúng là anh ấy cưng cậu lắm.”
“Tớ á?”
Lần đầu tiên nghe chuyện này, mặt Hamin nghệt ra. Thật vậy sao? Nghĩ lại thì cũng bình thường thôi mà. Chỉ đối xử như với bạn của em trai thôi.
“Không nhớ à? Anh trai tớ cực kỳ cưng cậu mà. Chẳng phải cậu là người duy nhất mà anh tớ lúc nào cũng chào đón bằng nụ cười vồn vã đó sao?” Anh ấy luôn đáp lại lời chào rất tốt.
“Hơn nữa, anh ấy còn suốt ngày làm phiền tớ hỏi ‘Khi nào Hamin đến? Khi nào Hamin đến?’, lúc đó tớ đã thấy phiền chết đi được.”
Taein nhăn mặt như thể không muốn nhớ lại.
“Thôi kệ, lần tới chúng ta cùng đi gặp anh ấy đi. Thấy cậu chắc chắn anh ấy sẽ ngạc nhiên lắm cho xem.”
Taein tự tin tuyên bố rồi cười. Hamin không cười nổi, chỉ biết tu ừng ực lon cà phê. Ruột gan cậu cồn cào.
**
Mối tình đầu của một người con trai, nếu là với một người con trai khác, thì mọi thứ trở nên khó khăn hơn một chút.
Cậu không thể tâm sự với ai, không thể bộc lộ lòng mình, càng không thể thể hiện ra ngoài. Hamin đã trải qua chính xác điều đó. Điều may mắn duy nhất là khi cậu nhận ra đó là mối tình đầu thì anh đã đi du học Mỹ rồi, nên sẽ không có chuyện bị phát hiện. Nhưng dù vậy, mọi chuyện vẫn khó khăn như thường. Hamin đã từng lén lấy trộm ảnh nhập học cấp ba của anh. Cậu đã từng khóc mỗi đêm khi nhìn bức ảnh đó. Cậu cũng đã từng sụt sịt viết thư cho anh đang đi du học. Tất nhiên là cậu chưa từng gửi. Nếu một người con trai, hơn nữa còn là một thằng béo, thú nhận rằng mình thích anh, thì mọi chuyện sẽ kinh khủng đến mức nào chứ. Cậu chỉ viết rồi cất giữ, và những lá thư như thế đã lên đến hàng chục bức.
“Song Hamin oppa, anh là Song Hamin đúng không ạ?”
Mải chìm đắm trong những suy nghĩ vớ vẩn, cậu không để ý rằng giờ học đã kết thúc. Sau buổi học đầu tiên dành cho sinh viên mới, một bạn nữ tóc ngắn tiến đến chỗ Hamin.
“Em là lớp trưởng khoa Ha Eunsoo ạ, em chỉ còn thiếu số điện thoại của anh thôi. Anh vừa quay lại trường lần này đúng không ạ?”
Cậu tất nhiên là không biết rồi. Hamin đã không tham gia buổi định hướng khoa cũng như buổi giới thiệu cho sinh viên mới. Hamin gật đầu lia lịa.
“Vâng. Em đọc số cho anh nhé?”
“…”
“Vâng ạ. Em sẽ tạo hai nhóm chat. Một nhóm chat khoa và một nhóm chat chuyên ngành của bọn mình.”
“Cảm ơn em.”
Hamin cúi đầu, và Eunsoo bật cười như thể thấy lạ.
“Em ít hơn anh tận hai tuổi đấy ạ. Anh nói trống không với em cũng được mà.”
“…Dạ? Không, nhưng mà… lần đầu gặp mà xưng hô suồng sã thì…”
“Anh khách sáo quá em lại thấy ngại hơn đấy ạ…”
“Vậy… ừm. Anh biết rồi.”
Vốn dĩ cậu không phải là người lạ lẫm. Cậu đã từng đi đâu cũng có bạn bè vây quanh. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, Hamin đã trở nên ngại người lạ. Cùng với đó, cậu cũng trở nên rụt rè hơn.
“Tiệc chào mừng tối nay anh có đến không ạ?”
“À. Anh đến có được không?”
“Đương nhiên là được ạ. Có người như anh đến thì mọi người sẽ phát cuồng lên cho xem.”
Vừa nói trống không, Eunsoo đã thoải mái bắt chuyện với cậu. Có lẽ vì điều đó mà cô ấy mới làm lớp trưởng khoa. Hamin ngượng ngùng cười trước lời khen của cô.
“Anh sẽ đến. Phải đến đâu và đến lúc mấy giờ?”
“Em sẽ nhắn tin cho anh ạ. Anh lưu số của em vào nhé. Đấy là số của em đấy ạ.”
Cô ấy gọi vào số điện thoại mà Hamin vừa đọc cho cô. Số của cô ấy hiện lên trên màn hình điện thoại của Hamin.
“Giờ học tiếp theo anh đi đâu ạ?”
“Phòng tầng 3. Còn em?”
“Em cũng thế ạ. Chắc là vì em là sinh viên năm nhất nên hầu hết các môn học đều giống anh nhỉ? Mình cùng đi nhé?”
Eunsoo cùng cậu rời khỏi giảng đường. Vốn dĩ trong suốt buổi định hướng cậu đã buồn bã vì không có ai để nói chuyện cùng, giờ có người thoải mái bắt chuyện với cậu, cậu cảm thấy thoải mái hơn hẳn.