“Sao anh không đến buổi định hướng?”
“Tại anh bận quá. Vừa nhập học là anh đã bảo lưu rồi.”
“Sao vậy ạ?”
“Anh đi nghĩa vụ về rồi.”
“Heol daebak. Anh là quân nhân xuất ngũ à? Oa, đỉnh thật. Vậy là không cần lo lắng về việc đi nghĩa vụ nữa rồi nhỉ?”
“Ừ thì cũng vậy.”
“Chắc anh sẽ nổi tiếng lắm đó.”
Hamin ngơ ngác hỏi lại như không hiểu gì, cô vội vàng lắc đầu. Cả hai cùng nhau bước lên cầu thang của tòa nhà chính, vài người đi ngang qua liếc nhìn Hamin. Eunsoo thấy lạ vì dường như chính cậu lại không hề nhận ra điều đó, cô liếc nhìn Hamin với vẻ mặt kỳ lạ.
Làn da trắng mịn, dáng vẻ ngay thẳng. Đôi mắt một mí giấu kín. Chiếc mũi cao như tượng tạc. Đẹp trai dữ vậy… Eunsoo lẩm bẩm trong lòng rồi cũng liếc nhìn Hamin. Vẻ mặt có phần ngây ngô và hành động vụng về dường như càng làm tăng thêm sức hút của cậu. Ngay khi Hamin bước vào giảng đường, mấy bạn nữ xung quanh đã xì xào bàn tán. Không ngờ khoa mình lại có một người đẹp trai như vậy.
“Anh có bạn đi cùng không ạ?”
“Hả? À, không, vẫn chưa có ai.”
Hamin ngượng ngùng cười đáp. Eunsoo cười tươi rồi xích lại gần Hamin.
“Vậy thì đi cùng em nha. Em quen biết nhiều người trong hội sinh viên lắm, với lại em cũng thân với các tiền bối nên có thể giới thiệu nhiều người cho anh nữa.”
Sớm vậy sao? Hamin chớp mắt ngạc nhiên. Đúng lúc đó, vừa bước lên tầng 3, cậu đã thấy một gương mặt quen thuộc ở cuối hành lang. Một người mà chỉ cần nhìn mái tóc thôi cậu cũng có thể nhận ra. Người đó lọt vào tầm mắt Hamin. Bước chân Hamin khựng lại, bước chân của Eunsoo đang hớn hở líu lo cũng dừng theo. “Anh ơi, sao vậy ạ?” Đôi mắt ngơ ngác mở to của cô di chuyển theo ánh mắt Hamin đang nhìn.
“Là tiền bối Tae-rim.”
Nghe thấy cái tên thoát ra từ miệng cô, mắt Hamin mở lớn.
“Hai người quen nhau hả?”
“Không ạ. Gọi là quen thì cũng không đúng, chỉ là em biết anh ấy thôi.”
Nghe cô nói, Hamin nghiêng đầu khó hiểu.
“Anh không biết tiền bối Tae-rim ạ? Nổi tiếng lắm đó … Anh ấy nổi tiếng nhất trường mình luôn mà. Nổi tiếng vì đẹp trai với lại giàu nữa.”
“À…” Hamin gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc. Cậu ngạc nhiên trước sự nổi tiếng đang lan rộng ra toàn quốc chứ không chỉ còn trong khu phố nữa. Vốn dĩ anh đã rất xa vời rồi, giờ cậu càng cảm thấy anh như một người ở một thế giới khác. Trong lúc đó, anh đang tiến lại gần. Anh đi cùng hai người bạn, mỗi người một bên.
Khi ba người họ đi ngang qua, Eunsoo cúi chào lễ phép “Chào tiền bối ạ”. Cô nói rằng dù những người đó không biết mình thì việc chào hỏi tiền bối vẫn là phép lịch sự, rồi huých vào Hamin đang ngơ ngác đứng đó. Hamin ngơ ngác gật gù như đã hiểu ra rồi cúi đầu.
“Chào tiền bối ạ.”
“Ờ, chào.”
Ba tiền bối chỉ đáp lại lời chào của Eunsoo và Hamin một cách hời hợt rồi đi qua. Tất nhiên, Tae-rim cũng vậy. Nhìn bóng lưng anh đi khuất, Hamin bất giác cảm thấy ngực mình nhói lên. Cậu không mong đợi anh sẽ nhận ra mình vì đã lâu lắm rồi họ mới gặp lại, nhưng anh đi ngang qua một cách quá hờ hững.
“Đẹp trai thì đúng là đẹp trai thật.”
Eunsoo lẩm bẩm khi nhìn bóng lưng Tae-rim vừa đi qua. Nghe cô nói, Hamin thầm đồng ý. Lâu lắm rồi mới gặp lại, anh trai trông càng tuấn tú hơn. Vẻ quý công tử mà ai nhìn vào cũng biết là được nuôi dưỡng tốt, chiều cao vượt trội so với những người đàn ông cùng tuổi. Và bờ vai rộng lớn như Thái Sơn, đường nét khuôn mặt đẹp đến mức ngỡ ngàng. Đúng là một vẻ đẹp khiến người ta phải thốt lên ngưỡng mộ. Hơn nữa, anh còn có một nốt ruồi lệ hoàn hảo ở dưới mắt nữa.
Đẹp trai thật mà… Từ trước đến giờ Hamin chưa từng thấy ai đẹp trai hơn anh. Đến cả những nghệ sĩ trên TV cũng không sánh bằng. Một người như anh thì làm sao có thể hợp với một thằng béo như cậu được, dù cho cậu có thích anh thì cũng chỉ khiến anh khó chịu thôi. Hồi nhỏ anh luôn khen cậu dễ thương nên cậu không biết, nhưng đến tuổi dậy thì cậu mới nhận ra.
“Nhưng anh cũng đẹp trai lắm đó nha. Anh biết không ạ? Nếu tiền bối Tae-rim mang vẻ đẹp của một diễn viên thì… anh lại có nét của một idol ấy… Ơ?”
Eunsoo đang nói rất nghiêm túc với Hamin đang ngẩn ngơ, bỗng nhiên cô dừng lại khi đang so sánh ai mang vẻ đẹp của diễn viên, ai mang vẻ đẹp của idol. Hamin nghiêng đầu khó hiểu khi thấy bóng đen đột ngột đổ xuống.
“Có phải là em không, Song Hamin?”
Tae-rim đã đứng trước mặt cậu. Chuyện gì vậy? Đây là mơ sao? Mắt Hamin mở lớn. Dù có mở to đến đâu thì người đó vẫn là Tae-rim.
“Em là Hamin sao?”
Người vừa đi ngang qua cậu giờ lại đang đứng trước mặt cậu. Cả Hamin và anh đều ngạc nhiên nhìn nhau. Sự ngạc nhiên ấy đã xua tan đi nỗi hụt hẫng vừa rồi. Thì ra không phải anh cố tình làm ngơ mà là anh không nhận ra cậu thật.
“Dạ, à… Vâng. Em là Hamin ạ.”
Ngày xưa cậu còn lẽo đẽo theo anh gọi “anh ơi, anh ơi”, nhưng giờ đã khác nên cậu không biết nên xưng hô thế nào cho đúng. Tae-rim nhìn Hamin đang lắp bắp bối rối thì bật cười vui vẻ.
“Lâu lắm rồi mới gặp lại em.”
“…”
“Sao em lại gầy đi thế này? Thời gian qua đã có chuyện gì xảy ra với em à?”
Anh vừa nhìn Hamin vừa ân cần vuốt ve khuôn mặt cậu với vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa lo lắng. Cổ Hamin cứng đờ trước cái chạm thân mật bất ngờ đó. Eunsoo đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng đó như một khán giả cũng cảm thấy kỳ lạ, cô hết nhìn Hamin lại nhìn Tae-rim với ánh mắt tò mò.
“Anh suýt chút nữa là không nhận ra em rồi, Hamin à.”
Tae-rim dịu dàng cười. Nụ cười vẫn vẹn nguyên như ngày xưa. Trái tim cậu bắt đầu rung động như thể nụ cười ấy là một cái cò súng. Anh bóp cò và bắn trúng tim cậu. Đúng là một cú bắn tuyệt vời.
…Em cứ tưởng mình đã quên rồi chứ, Hamin cắn chặt môi. Dù là bây giờ hay ngày xưa thì trái tim em vẫn luôn hành động ngược lại với lý trí.
**
Thằng béo Song Hamin có nhiều bạn nhất trong khu phố. Lý do thứ nhất là vì cậu là con trai chủ siêu thị, thứ hai là vì cậu có tính cách hiền lành, thứ ba là vì cậu luôn biết quan tâm và chăm sóc người khác, nói cách khác là cậu giống như một thằng ngốc vậy.
Cậu luôn đi khắp khu phố với đám bạn, cùng nhau hò hét ầm ĩ, và trong đám bạn đó có cả Taein. Song Hamin chỉ là một thằng béo, con trai chủ siêu thị, còn Taein lại là một mỹ nam con nhà giàu sống trong ngôi nhà lớn nhất khu phố. Dù bị gọi bằng những cái tên trái ngược như vậy, cả hai lại là bạn thân nhất. Taein thích Song Hamin vì cậu đã không ngần ngại chơi với cậu, một người có cơ thể yếu ớt và tính cách nhạy cảm.
Taein vì cơ thể yếu ớt nên ít khi đến trường, vì vậy cậu không có nhiều bạn, hơn nữa, vì cơ thể đau ốm nên tính cách cậu trở nên nhạy cảm, khiến bạn bè xa lánh. Đối với Taein như vậy, Hamin là một người bạn cứu tinh. Một người bạn nhạy cảm và một người bạn hiền lành là một sự kết hợp quá hoàn hảo.
Cứ như vậy, cả hai chơi với nhau mỗi ngày, và nếu không có chỗ nào đáng chơi thì họ sẽ chơi ở sân nhà Taein hoặc trong phòng của Taein. Vì là con trai nhà giàu nên trong phòng cậu có rất nhiều đồ chơi. Vì vậy, Song Hamin ngày nào cũng mè nheo đòi đến nhà Taein, nhưng thật ra cậu còn một lý do khác.
“Xin đừng để ý đến con. Con sẽ tự lo liệu mà.”
Để lén nhìn anh trai của Taein.
Cậu trốn sau bức tường, hé đầu ra nhìn trộm bóng lưng anh trai đang cắt ngang cuộc gọi một cách cáu kỉnh mà không để ai phát hiện.
Lee Tae-rim, anh trai của Taein, không chỉ đẹp trai mà còn rất xinh trai nữa. Nụ cười mỉm làm tan chảy trái tim người khác là điểm quyến rũ nhất của anh. Một ngày nọ, khi đang chơi ở nhà Taein, cậu đã lén nhìn Tae-rim đang ngồi trong vườn. Vì anh ít khi ra vườn nên Hamin nghĩ đây là cơ hội tốt và ra sức nhìn trộm anh. Lúc đó, Tae-rim đang học cấp hai. Anh mặc bộ đồng phục cấp hai vừa vặn và ngậm điếu thuốc trên môi. Còn hút thuốc ngay trong vườn nhà nữa chứ. Nhìn thấy cảnh đó, Hamin đã vô cùng ngạc nhiên. Là con trai chủ siêu thị nên hơn ai hết cậu biết rõ hút thuốc là một việc xấu. Không phải một hai lần mẹ cậu nghiêm khắc quở trách những thanh thiếu niên đến siêu thị mua thuốc lá.
“…Mẹ kiếp.”
Trông anh có vẻ không vui, và Hamin muốn làm cho anh vui lên. Hamin lao ra khỏi nhà Taein và chạy đến siêu thị. Rồi cậu nhét đầy sô cô la, kẹo và đồ ăn vặt vào túi xách rồi quay trở lại nhà Taein. Tiếng mẹ cậu mắng vọng lại phía sau, nhưng điều đó không quan trọng.
“Hộc hộc.”
Dù thở hổn hển nhưng cậu vẫn quay trở lại nhà Taein, nhưng cậu không thấy bóng dáng anh trong vườn. Hamin thất vọng não nề, ủ rũ cả người. Đã mang đầy ắp đồ ăn đến rồi mà… Cậu quay trở lại phòng Taein với vẻ mặt tiếc nuối. Rồi cậu dừng lại trước cửa phòng Tae-rim. Dù sao thì cũng đã mang đến rồi… Vì tiếc nuối, Hamin lén lút lấy sô cô la và kẹo ra đặt trước cửa phòng anh. Rồi cậu xé một tờ giấy trong tập và để lại một dòng nhắn.
[Anh ăn đi]
**
Ký ức xưa bỗng ùa về. Cái thời mà cậu chẳng biết gì về tình yêu hay bất cứ điều gì khác.
“Oppa quen biết tiền bối Tae-rim ạ?”
Đang nghe giảng thì Eunsoo ngồi cạnh cậu khẽ hỏi. Giờ học đang diễn ra sôi nổi và giáo sư đang hăng say giảng bài dù mới là ngày đầu tiên. Hamin đang chìm đắm trong những suy nghĩ riêng thì giật mình mở to mắt khi nghe thấy lời của Eunsoo. A, đang trong giờ học mà…
“Ừm… Ừ. Anh ấy là anh trai của bạn anh.”
Cậu khẽ thì thầm, đủ nhỏ để không gây chú ý với giáo sư.
“Anh trai của bạn, vậy là tiền bối Tae-in ạ? Anh cũng biết tiền bối Tae-in ạ?”
“Ừm…? Ừ. Anh là bạn từ nhỏ của cậu ấy.”
“Heol daebak. Quan hệ của anh đỉnh thật đấy.”
Ngược lại, cô ấy biết hết người này người kia nên trông cô ấy càng giỏi hơn. Hamin ngừng nói chuyện phiếm và nhìn giáo sư đang say sưa giảng bài. Tất nhiên, cậu chẳng nghe lọt tai chữ nào. Trong đầu cậu chỉ toàn hiện lên gương mặt tươi cười của anh.
Nụ cười của anh ấy. Nụ cười mà em thích nhất từ trước đến giờ.