Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Có lẽ vì thời tiết hơi lạnh chăng, cậu thấy tin nhắn đơn giản kia lại có vẻ hơi ấm áp. Mỗi khi thấy anh ân cần đến mức tận tụy như vậy, tim Hamin lại nhói lên như bị kim châm. Hamin ngập ngừng một lúc rồi đưa tay nhắn tin.
[Cảm ơn anh.]
Cậu gửi kèm một biểu tượng cảm xúc cười ngượng ngùng rồi khóa màn hình. Cậu cảm thấy bình yên, nhưng không biết sự bình yên này sẽ kéo dài đến bao giờ. Cậu cảm thấy mối quan hệ mong manh này như bị ép buộc vào tay cậu. Anh thích em. Đối với Hamin, sự thật đó sẽ không bao giờ thay đổi.
Nhưng việc anh thích cậu, liệu có phải chỉ là những cảm xúc nhất thời? Liệu có ngày anh lại mỉm cười quay lưng đi? Đến lúc đó cậu có thật sự ổn không? Liệu một người đã từng suy sụp như cậu có thể chịu đựng được lần thứ hai hay không. Cậu cảm thấy khó khăn khi phải tiến một bước thì phải lùi hai bước.
Mặc dù vậy, việc cậu chấp nhận lời đề nghị của anh có lẽ là vì cậu cảm thấy một điều gì đó mà cậu hằng mơ ước đang xảy ra. Không, thậm chí cậu còn không dám mơ. Cậu nghĩ rằng việc anh thích cậu còn khó hơn cả việc hái sao trên trời. Anh là người dễ dàng chia tay với bạn gái lâu năm, vậy nên đối với một người bạn trai như cậu, anh sẽ càng không thể nghiêm túc hơn.
Càng nghĩ Hamin càng thấy rối bời, ôm đầu. Cậu vò rối tung cả tóc. Điều khiến cậu cảm thấy mình thảm hại nhất là, dù cậu đã cố gắng giải quyết mọi chuyện một cách dứt khoát, cậu vẫn thích khoảng thời gian ngắn ngủi mà cả hai đã cùng nhau trải qua.
“…Thật là vô dụng.”
Hamin lẩm bẩm rồi úp mặt xuống quầy tính tiền. Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, Hamin vội vàng ngẩng đầu lên.
“Chào mừng quý khách ạ.”
Cậu cúi đầu chào, thì thấy một dáng vẻ quen thuộc.
“Haegyeom.”
Trời mưa mà cậu ta không mang ô, ướt sũng cả người. Nói giống chuột lột thì không hợp vì cậu ta to con quá, nhưng trông thật thảm hại.
“Hyung, sao anh lại…”
Hamin giật mình, vội vàng mở cửa quầy tính tiền rồi đi ra.
“À, em để quên ô ở nhà ạ. Em ghé qua mua ô, tiện thể ghé thăm hyung luôn.”
Haegyeom cười tươi, nói như không có chuyện gì.
“Không, nhưng mà… em nên lau khô người đã.”
Hamin lục túi, tìm khăn tay rồi đưa cho Haegyeom.
“Cảm ơn hyung ạ.”
Haegyeom cười híp mắt, dùng khăn tay lau đi những giọt nước trên mặt.
“Đi mưa như vậy sẽ bị cảm đó.”
Hamin nói với giọng lo lắng, Haegyeom vẫn chỉ cười ngây ngô.
“Hyung lo lắng cho em, nên em vui quá.”
“…”
“Em vừa đi uống với bạn ở gần đây ạ. Uống với bạn cùng khóa ạ.”
Thấy Hamin im lặng, Haegyeom nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Em uống nhiều không?”
“Không ạ. Em chỉ uống một cốc bia thôi.”
Hamin hỏi vì sợ cậu ta lại say như lần trước, Haegyeom lắc đầu.
“Em nhờ bạn che cho em về cũng được mà.”
“Em tự ý ra về trước ạ.”
“Bỏ bạn lại á?”
“Vâng.”
“Tại sao?”
Thấy cậu ta nói mình tự ý bỏ về, Hamin nghi hoặc nhìn cậu, Haegyeom ngập ngừng rồi nói tiếp.
“Chỉ là em nhớ đến việc hyung đang làm việc ở gần đây thôi ạ.”
“Hả?”
“Ô bao nhiêu tiền ạ?”
Trước khi Hamin kịp bối rối, Haegyeom đã chuyển chủ đề. Hamin ngơ ngác nhìn cậu rồi quay sang lấy chiếc ô đang được bày bán.
“Anh sẽ mua ô cho em. Em mau về nhà đi. Em cứ đi mưa như vậy sẽ bị cảm đó.”
Hamin liên tục cảnh báo cậu ta, vì cách đây không lâu cậu cũng đã bị ướt mưa và ốm mất hơn một ngày.
“Không ạ, em tự mua được mà hyung.”
Haegyeom lắc đầu, nhưng không hiểu sao Hamin lại kiên quyết lắc đầu. Haegyeom ngập ngừng, có vẻ khó xử, rồi đột nhiên tiến đến chỗ bày hàng, lấy một hộp sữa socola.
“Vậy em tính tiền cái này ạ.”
Chắc là cậu ta khát nước? Hamin gật đầu rồi đi vào quầy tính tiền. Khi cậu dùng máy quét mã vạch, Haegyeom liền đưa thẻ cho cậu.
“Em thích uống sữa socola sao?”
“Không ạ.”
Haegyeom cười, lắc đầu. Cách đây không lâu trông cậu ta còn ủ rũ, nhưng hôm nay cậu ta cười tươi và trông rạng rỡ hơn hẳn. Vì vậy Hamin cũng cảm thấy yên tâm hơn và có thể thoải mái đối xử với anh hơn.
“Đây là thẻ của em.”
Hamin tính tiền xong trả thẻ lại cho cậu, cậu nhận lấy thẻ rồi đẩy hộp sữa về phía Hamin.
“Hyung thích ăn đồ ngọt mà.”
“À…”
“Em cảm ơn vì hyung đã mua ô cho em… coi như vậy đi ạ.”
“Ừ, cảm ơn em. Anh sẽ uống ngon miệng.”
Thấy cậu ta ngượng ngùng nói, Hamin khẽ cười. Cậu cảm thấy cậu ta thật giống một đứa trẻ ở lứa tuổi của mình. Ngay lúc đó.
“Hyung.”
Nghe thấy tiếng gọi trầm hơn, Hamin ngẩng đầu lên nhìn Haegyeom.
“Sao vậy?”
“Em xin lỗi vì đã làm phiền hyung trước đây ạ.”
“…”
“Em đến đây để nói rằng em sẽ không như vậy nữa… ạ.”
“…”
“Em xin lỗi hyung.”
Nghe những lời đó, Hamin ngớ người. Cậu đã thể hiện rõ đến vậy sao? Cùng lúc đó, cậu cảm thấy có lỗi. Cậu cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy cậu ta gượng cười, xin lỗi.
“Haegyeom à.”
Nhưng cậu không biết phải nói gì. Cậu sẽ giả tạo nếu cậu nói không sao, và lương tâm cậu sẽ cắn rứt nếu cậu giả vờ không hiểu cậu ta đang nói gì.
“Em suy nghĩ mấy ngày rồi, em nghĩ rằng nếu đột nhiên bị như vậy thì ai cũng sẽ thấy khó chịu thôi ạ.”
“…”
“Cứ ép buộc một người không có tình cảm với mình… dù người ta không có ý đó, thì cũng là làm phiền người khác.”
Haegyeom có vẻ ngượng ngùng khi nói những lời này, nụ cười trên môi cậu ta có vẻ hơi gượng gạo. Nhưng cậu ta vẫn không thôi cười, nhìn thẳng vào mắt cậu bằng ánh mắt chân thành hơn.
“Em mong hyung sẽ hạnh phúc với người hyung thích.”
À… Nghe những lời đó, Hamin chợt nhớ đến những lời cậu đã nói với cậu ta với lý do là đi xem mắt. Có phải nó đã là vết thương lòng của cậu ta? Giọng nói cậu ta nói “Em mong hyung sẽ hạnh phúc” nghe còn thảm hại hơn cả vẻ ngoài ướt sũng của cậu ta. Lúc này Hamin mới nhận ra mình đã hành động quá vô tâm, cậu không dám nhìn Haegyeom, lắp bắp nói.
“…Anh xin lỗi.”
“Sao hyung lại xin lỗi ạ?”
“…”
“Đừng nói vậy ạ.”
Hamin cảm thấy xấu hổ khi cậu đã cho rằng những cảm xúc của Haegyeom chỉ là sự thương hại hời hợt, sự rung động và tò mò nhất thời.
Hamin thấy thật ngượng ngùng. Hamin không dám ngẩng mặt lên vì Haegyeom, người nhỏ hơn cậu vài tuổi, lại có vẻ trưởng thành hơn cậu. Gương mặt tươi cười của cậu ta khiến cậu càng đau lòng hơn, Hamin không biết làm gì, vô thức cúi gằm mặt xuống.
“Em về đây ạ.”
Haegyeom mở chiếc ô cậu đã mua cho cậu ta. Hamin tiễn cậu ra đến cửa, chần chừ như thể có điều gì muốn nói. Thấy Haegyeom nhìn mình với ánh mắt dịu dàng như muốn hỏi có chuyện gì vậy, Hamin ngập ngừng lên tiếng.
“Anh xin lỗi…”
Hamin cúi gằm mặt xuống, không biết phải làm sao.
“Không phải lỗi của hyung mà.”
“…”
“Đừng như vậy.”
Haegyeom nhìn Hamin đang cảm thấy có lỗi thì thoáng vẻ đau khổ.
“chúng ta hãy đối xử với nhau như trước đây đi ạ.”
“…”
“Em thích nhất là khi hyung thoải mái với em ạ.”
Haegyeom cười buồn rồi cầm ô bước ra ngoài.
“Em đi đây ạ, hyung vào nhà đi.”
Hamin đứng lặng trước cửa, vẫy tay nhìn Haegyeom khuất dần.
Đến khi cậu ta hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Hamin mới quay người lại. Trong lòng cậu cảm thấy rối bời và u uất, khi cậu hơi nghiêng người thì bắt gặp ánh mắt của anh đang đứng như trời trồng. Anh đỗ xe ngay sau lưng cậu, che ô, đứng bất động nhìn cậu như thể anh đã luôn nhìn cậu từ nãy đến giờ. Thấy anh như vậy, cậu mới nhận ra mình đã hoàn toàn quên mất việc anh sẽ đến đón cậu.
“À…”
Thời gian trôi nhanh vậy sao…?
Hamin ra hiệu cho anh đang đứng hơi xa mình chờ một chút rồi quay lại quầy tính tiền. Lúc này, người thay ca của cậu đã đến. Cậu nhanh chóng chào tạm biệt người thay ca rồi thu dọn đồ đạc đi ra. Anh đã đến trước cửa và nghiêng ô về phía cậu. Hamin hiểu rằng anh muốn cậu vào trong ô, vội vã khom người đứng bên cạnh anh.
“Anh đến… vừa kịp lúc nhỉ.”
Nếu là bình thường, cậu sẽ nói những câu xã giao như “Anh vất vả rồi”, “Anh mệt không?”, nhưng không hiểu sao hôm nay cậu lại im lặng. Anh chỉ lặng lẽ nhìn xuống cậu, nghiêng ô về phía cậu hơn nữa. Ngay lập tức, một bên vai áo của anh ướt sũng, Hamin vội vàng kéo ô về phía anh.
“Vai hyung ướt hết rồi.”
“Không sao.”
Anh thản nhiên nói như không có chuyện gì, rồi ôm lấy vai cậu. Bờ vai cậu căng cứng vì cái chạm bất ngờ. Nhưng vì chỉ đi vài bước là đã lên xe nên khoảnh khắc tiếp xúc đó không kéo dài. Dù chỉ là một cái chạm nhỏ nhặt, cậu vẫn luôn để ý đến nó, cậu cảm thấy thật xấu hổ.
“Em lạnh à?”
Đưa cậu lên ghế phụ rồi leo lên ghế lái, anh nhìn Hamin đang có vẻ hơi căng thẳng, hỏi. Hamin lắc đầu. Lúc này anh mới khởi động xe.
“đi thôi.”
“Vâng.”
“Thắt dây an toàn.”
“Hả?”
Hamin đang suy nghĩ vẩn vơ nên không nghe rõ, ngơ ngác hỏi lại, anh đang im lặng quan sát liền đột ngột nghiêng người về phía cậu. Bờ vai cậu rung lên vì dáng vẻ đột ngột của anh. Hamin hoảng hốt nhìn anh đang ở ngay trước mặt, mắt cậu dao động. Cậu cảm thấy nghẹt thở vì anh ở quá gần, đến mức cậu nghĩ rằng môi anh sắp chạm vào mình, thì… tách. Tiếng kim loại của dây an toàn vang lên.
“…”