Sweet Shot - Chương 115

Không giống như Hamin có vẻ hơi cứng đờ, người trực tiếp thắt dây an toàn cho cậu lại không biểu lộ cảm xúc gì. Anh nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, và chiếc xe đã lăn bánh trong lúc cậu vẫn chưa hết bàng hoàng. Hamin lặng lẽ nuốt khan, cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra rồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mình phát điên mất… Những kích thích đột ngột khiến tim cậu đập nhanh hơn. Cậu sợ tiếng tim mình sẽ bị nghe thấy nên cố gắng giữ khoảng cách xa nhất có thể với ghế lái.

“Có gì mà quyến luyến thế?”

Anh đang im lặng lái xe thì đột nhiên hỏi một câu khiến Hamin chớp mắt ngơ ngác. Câu hỏi quá đỗi vô lý khiến Hamin không biết phải hỏi lại như thế nào.

“Ý anh là lúc nãy ấy.”

Nghe anh giải thích thêm, Hamin mới nhận ra anh đang nói về Haegyeom. Quả nhiên, anh đã chứng kiến mọi chuyện. Và Hamin biết anh trở nên nhạy cảm mỗi khi có chuyện liên quan đến Haegyeom, cậu bắt đầu cảm thấy bất an.

“Không phải như anh nghĩ đâu.”

Hamin phản bác như thể anh đang nói điều vô lý.

“Mắt em không rời khỏi cậu ta mà nhỉ.”

“Chỉ là vì…”

Hamin nhất thời không biết phải giải thích như thế nào.

“…Có một vài chuyện đã xảy ra.”

“Chuyện gì?”

“…”

“Cậu ta thích em à?”

Hamin không giấu nổi vẻ bối rối, giật mình quay lại nhìn anh. Thấy cậu hoảng hốt như thể muốn hỏi làm sao anh biết, Taerim nhếch mép cười lạnh lùng.

“Cậu ta tỏ tình với em à?”

“K-Không, không hẳn là vậy…”

“Nhìn là biết ngay mà.”

Hamin vô thức dò xét sắc mặt anh khi thấy anh trở nên lạnh lùng hiếm thấy.

“Không phải như vậy ạ…”

“Không phải thật à?”

“…”

“Anh biết cái thằng ôm em trước xưởng vẽ của Lee Taein cũng là thằng đó đấy.”

Nghe giọng anh ngày càng gay gắt, Hamin cảm thấy quen thuộc. Mỗi khi cậu ở bên Haegyeom, anh lại trở nên sắc bén và truy hỏi cậu. Chuyện này đã lặp đi lặp lại mấy lần rồi.

“Lúc đó… Haegyeom say nên mới vậy thôi.”

“Dù say cũng không được để cậu ta chạm vào em.”

“Em không có ý xấu đâu ạ. Haegyeom là một người tốt, hyung à.”

Hamin bình tĩnh đáp trả, cố gắng thuyết phục anh. Nghe cậu bênh vực Haegyeom, nói rằng không có chuyện gì to tát, Taerim khẽ cười khẩy.

“Em vẫn luôn cho cậu ta cơ hội như vậy à?”

Đúng lúc đèn đỏ bật sáng, những giọt mưa rơi xuống cửa sổ như mưa đá.

Những lời nói sắc bén vẫn vậy. Cái cách anh truy hỏi cậu một cách quen thuộc, coi cậu như thể đang ngoại tình, tất cả vẫn vậy. Hamin nhíu mày, đôi mắt hơi buồn.

“Xin anh… đừng nói như vậy.”

Anh thừa biết cậu đã thích ai trong suốt thời gian qua. Hamin bỗng cảm thấy tủi thân. Vì anh mà cậu đã đối xử tệ với Haegyeom. Cậu đã vạch ra ranh giới từ trước để cậu ta không thể bắt đầu, vậy mà bây giờ hyung lại nói như thể mọi chuyện là tại cậu.

“Em không hiểu tại sao mỗi khi có chuyện về Haegyeom… hyung lại nổi giận.”

Hamin nói khẽ, giọng có vẻ hơi mệt mỏi. Ngay khoảnh khắc đó, anh bẻ mạnh tay lái rồi đột ngột dừng xe lại bên lề đường.

Hamin giật mình vì phanh gấp, lao người về phía trước với vẻ mặt ngơ ngác. Cậu đang cố gắng hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì giọng nói trầm lắng của anh vang lên trong không gian xe chật hẹp.

“Thật sự không hiểu à?”

Anh bật cười. Hamin chậm rãi quay lại nhìn anh.

“Từ Jeju rồi, cái thằng đó đã lượn lờ bên cạnh em.”

“…”

“Em có biết là hễ anh vừa quay đi là hai đứa lại dính lấy nhau không? Hơn nữa, khi anh tìm em suốt đêm, em lại ở bên cạnh cậu ta, thậm chí em còn giấu anh.”

“…”

“Điều khiến anh phát điên nhất là.”

Cơ hàm anh căng cứng, gân xanh nổi lên. Đôi mắt anh nhìn thẳng vào Hamin, không giận dữ mà pha lẫn sự đau khổ.

“Những điều mà ngay cả anh còn không biết, cậu ta lại biết trước.”

“…”

“Em thật sự không hiểu tại sao anh lại như vậy à?”

Hamin choáng váng trước những lời nói dồn dập của anh. Những lời nói bất ngờ có phần gây sốc. Cậu không ngờ anh lại nghĩ nhiều đến vậy, cậu muốn bào chữa điều gì đó nhưng giọng nói chỉ quanh quẩn trong miệng cậu.

“…”

Có lẽ Taerim hối hận vì đã không kiềm chế được cảm xúc của mình, anh hít một hơi thật sâu, vuốt tóc lên.

Rồi anh dùng tay xoa mạnh trán và sống mũi như thể đang cố gắng kìm nén cảm xúc. Sau những lời nói đầy khổ sở như tiếng thở dài, một sự im lặng đáng sợ ập đến. Chỉ còn tiếng mưa gõ vào cửa sổ xe.

“…”

“…”

Sự im lặng vẫn không bị phá vỡ. Anh cũng mấp máy môi như thể muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại mím chặt môi, bẻ tay lái trở lại rồi nhấn ga. Ngay cả tiếng xe di chuyển cũng trở nên yên tĩnh khiến Hamin cảm thấy nghẹt thở.

**

Sau đó, cả hai người im lặng cho đến khi về đến nhà. Không chỉ Hamin, mà cả Taerim cũng cảm thấy khó chịu với sự im lặng này, cả hai lúng túng khi bước vào nhà. Hamin bước vào nhà trước, Taerim đi theo sau, cắm ô vào chỗ để ô. Hamin không đi thẳng vào hành lang mà dừng lại xỏ dép, chờ anh một lát. Khi anh cũng xỏ dép rồi đi qua hành lang, Hamin mới bước đi.

Và cả hai cùng dừng lại ở chính giữa phòng khách, nơi có hai lối đi dẫn đến phòng của mỗi người.

“Em…”

Cả hai cùng lên tiếng, nhưng Hamin nhanh hơn một chút.

“Hyung… ăn tối chưa ạ?”

Đến giờ này hỏi thì có hơi muộn, nhưng cậu nghĩ đây là một câu hỏi thích hợp để phá vỡ sự gượng gạo. Anh chăm chú nhìn Hamin rồi gật đầu.

“Rồi, còn em?”

Anh ngoan ngoãn trả lời rồi hỏi ngược lại.

“Em cũng ăn rồi ạ.”

Bữa ăn chính của cậu khi làm việc ở cửa hàng tiện lợi là những hộp cơm hết hạn sử dụng.

Cuộc trò chuyện xã giao ngắn ngủi kết thúc, mọi thứ lại trở nên im lặng. Nhưng Hamin không thể giả vờ như không có chuyện gì rồi đi vào phòng, cậu lấy hết can đảm định mở lời lần nữa, thì…

“Lúc nãy…”

Lần này Taerim nhanh hơn. Hamin định mở miệng thì khựng lại.

“…Anh xin lỗi vì đã lớn tiếng.”

“…”

“Anh biết bây giờ anh không có tư cách gì để nói những lời đó với em cả.”

Giọng anh trầm hẳn xuống, đầy vẻ tự trách.

“Nhưng… anh không thể kiểm soát được.”

Anh xoa mặt rồi thở dài đầy cay đắng, tránh ánh mắt của cậu.

“…”

“Hôm nay em vất vả rồi. Chắc em mệt rồi, vào nghỉ đi.”

Anh nói xong những gì cần nói, dường như muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Hamin siết chặt hai tay đang lơ lửng bên hông khi thấy anh quay người bước đi.

“Ở Jeju… dây đồng hồ của em bị đứt ạ.”

Hamin lên tiếng khi thấy anh quay lưng đi.

“em hoảng hốt bỏ chạy thì đột nhiên gặp được hyung.”

“…”

“Em đã quá bất ngờ nên đứng đơ người ra, đúng lúc Haegyeom đã giúp em. Lúc đó tụi em mới quen nhau.”

Anh từ từ quay người lại nhìn cậu.

“Haegyeom biết chuyện đó không phải vì em và cậu ta có mối quan hệ gì đặc biệt, không phải cậu ấy thân với em hơn những người khác nên mới biết trước.”

“…”

“Em không biết hyung lại nghĩ như vậy. …Em cũng không biết anh lại để ý.”

Hamin nói rõ từng chữ một. Cậu cảm thấy mình phải giải thích rõ ràng, cậu đã suy nghĩ rất nhiều từ trong xe, lo lắng không biết phải mở lời như thế nào.

“Nhưng Haegyeom không phải là người xấu ạ.”

“…”

“Chuyện đó là thật ạ. Ngược lại…”

Ngược lại, người gây tổn thương cho cậu ta lại là cậu. Nhưng Hamin cho rằng đó không phải là điều nên nói ra, cậu bỏ lửng câu nói.

“Em mong anh đừng hiểu lầm nữa.”

“…”

“Em mong anh đừng nổi giận nữa.”

“…”

“…Đừng nổi giận mà, hyung.”

Hamin cảm thấy thương cảm, xót xa cho Taerim mỗi khi anh trở nên gay gắt,. Hamin hạ thấp hàng lông mày, nói với anh như đang van nài.

“…”

Anh im lặng lắng nghe rồi từ từ tiến lại gần cậu. Rồi anh đưa tay ra, nhưng lại do dự giữa không trung, đột ngột nói.

“…Anh chạm vào em được không?”

Hả? Hamin ngớ người, ngước lên nhìn anh.

“…Bây giờ anh muốn ôm em.”

“…”

“Anh có được không?”

Có lẽ anh vẫn nhớ đến lời hứa sẽ không chạm vào cậu nếu chưa được cậu cho phép, anh ngập ngừng xin phép cậu. Hamin không thể trả lời vì vẻ mặt ngơ ngác. Cậu không thể trả lời bừa là được, cũng không thể nói không, và trên hết, bộ não cậu dường như đã ngừng hoạt động, cậu không thể nghĩ ra điều gì.

“À…”

Cậu chỉ thốt ra một tiếng thở dài, nhưng có lẽ anh cho rằng sự im lặng không phải là sự từ chối, anh tiến lại gần hơn một chút, nhẹ nhàng ôm lấy vai cậu. Tư thế như thể cậu đang được vùi vào lòng anh khiến cậu bắt đầu thở dốc. Hơi ấm từ má anh chạm vào má cậu, mùi hương của anh chạm vào chóp mũi cậu, kích thích mọi tế bào trên cơ thể cậu.

“Haa…”

Anh hít một hơi thật sâu như thể vừa có thể thở được rồi ôm chặt cậu hơn. Bàn tay to lớn của anh ôm lấy gáy cậu, ghì chặt cậu vào lòng anh, không còn một chút khoảng trống nào. Cùng lúc đó, môi anh chạm vào vành tai cậu. Tiếng thở dốc có phần rối loạn của anh lọt vào tai cậu.

“…Đừng để ai chạm vào em.”

Anh thì thầm, siết chặt cậu.

“Chỉ mình anh thôi.”

“…”

“Chỉ cho mình anh thôi.”

Cùng với tiếng thở dốc tha thiết, anh dụi mặt vào cổ cậu, ôm chặt cậu đến nghẹt thở. Hamin chỉ biết đứng im như một con búp bê trong vòng tay anh, không thể ôm lại, cũng không thể đẩy anh ra. Cậu cũng muốn ôm lấy anh trước giọng nói như van nài của anh, nhưng cậu lại chần chừ. Ít nhất, chút dũng khí cuối cùng của cậu không dễ dàng như vậy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo