Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#125h++
Liệu đối phương có biết cảm giác thỏa mãn mà người ta chỉ có thể cảm nhận được từ một người duy nhất đáng sợ đến mức nào không. Tae Rim ngược lại hờn dỗi, dồn thêm trọng lượng vào và đâm dương vật sâu hơn. Âm thanh da thịt va chạm vào nhau vang lên dữ dội, đồng thời đầu ngón chân của Ha Min giơ lên run rẩy.
"Hức…!"
Ha Min thở hổn hển, ngửa cổ lên vì cảm giác bắn tinh đang rung chuyển khắp cơ thể. Đến mức vẻ mặt đến cả lông mi cũng run rẩy của cậu trông thật đáng thương. Tae Rim hôn lên khắp khuôn mặt của Ha Min đang không thể dứt khỏi cảm giác bắn tinh, rồi lại cử động phần thân dưới.
Tae Rim có lẽ có ôm Ha Min cả đêm cũng không thể xoa dịu được cơn khát này. Anh không muốn rời xa, và muốn để lại dấu vết của mình vô tận bên trong Ha Min, nơi không ai có thể chạm vào, Tae Rim hạ chân của Ha Min xuống, banh ra hai bên rồi lại đâm sâu dương vật vào. Anh cảm nhận được tinh dịch mà mình đã bắn vào bên trong. Cảm giác thỏa mãn đến rợn người ập đến, đồng thời cũng có một cơn khát cháy cổ ập đến.
"Khậc…"
Tae Rim nghiến răng và không ngừng cử động eo. Anh muốn tinh dịch của mình tràn ngập bên trong cậu. Anh muốn chất đống dấu vết của mình thật nhiều ở nơi sâu thẳm đó. Tae Rim thúc mạnh eo như thể đang bộc lộ những ham muốn hung bạo. Ha Min van xin anh dừng lại vì những kích thích ập đến ngay sau khi xuất tinh, nhưng Tae Rim lại cảm thấy ngay cả điều đó cũng như một chất kích thích, anh nắm lấy ngực Ha Min và nhìn ngắm khuôn mặt đang mê man trong khoái cảm của cậu.
Anh thở dốc và khắc rõ Ha Min đang bị đè dưới thân mình và lắc lư vào tầm mắt. Giờ cậu đã là của anh rồi. Cái cơ thể dâm đãng này, cái dương vật dâm loạn này, cả cái lỗ huyệt này, nơi chưa ai từng chạm vào, đều là của anh. Ngay từ đầu đã là của anh rồi. Đó là một cơ thể chỉ được phép dành cho anh, và là một người chỉ được phép dành cho anh. Tae Rim không chút che giấu sự chiếm hữu man rợ, ôm Ha Min hết đêm này đến đêm khác. Chỉ có Ha Min là khổ sở trong đêm khuya.
**
Ha Min chợt tỉnh giấc. Ha Min mở to mắt như thể vừa tỉnh khỏi một giấc mơ, cậu chớp mắt với khuôn mặt tỉnh táo. Cậu bối rối vì sự thật là mình đã thức giấc mà thậm chí còn không cảm thấy mình đã ngủ. Cùng với đó, cậu cảm thấy có một bàn tay đang ôm mình thật chặt đến mức ngột ngạt. Một cánh tay dày và chắc chắn. Ha Min cảm nhận được cánh tay đang ôm mình từ phía sau, lúc này cậu mới cảm thấy thực tế. Phải, mình đã ngủ. Lại nữa, mình đã ngủ rồi… Nhưng lần này lại khác.
Ha Min nhận ra những ký ức đêm qua không phải là mơ, cậu dừng ý định ngồi dậy lại và cẩn thận vuốt ve cánh tay đang ôm mình. Ký ức và cảm giác đều còn sống động, nhưng có điều gì đó cứ như mơ khiến cậu cảm thấy lạ lẫm. Cậu đã mệt đến mức ngất đi giữa chừng, và sau đó mông cậu còn đau nhức, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất tuyệt. Chỉ dùng một từ "tuyệt" thì không đủ.
Đầu óc cậu lâng lâng như đang trôi nổi, và những cảm xúc dâng trào cứ trào lên khiến sống mũi cậu cay xè. Tuyệt vời đến mức muốn khóc. Thật tuyệt diệu như một giấc mơ. Không chỉ đơn thuần là tình dục, mà từng cử chỉ, ánh mắt, giọng nói của anh đều hướng về cậu, cậu có thể cảm nhận rõ ràng điều đó từ đầu đến chân. Cậu có thể cảm nhận bằng cả cơ thể rằng anh thực sự muốn cậu.
"Em dậy rồi à?"
Có lẽ là do những chuyển động nhỏ, cậu nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh từ phía sau. Ha Min giật mình định bỏ tay đang vuốt ve cánh tay anh ra, nhưng anh đã biết trước, Tae Rim nắm chặt lấy tay Ha Min và ôm cậu chặt hơn.
"Thích quá."
Anh chạm môi vào vai trần của cậu.
"Được thức dậy cùng em."
Cùng với những lời ngọt ngào, môi anh chạm vào vai, cổ, tai theo thứ tự.
"Đúng không."
Giọng anh khàn đặc vì còn ngái ngủ, hỏi xin sự đồng ý của cậu. Ngay cả một lời nói nhỏ nhặt cũng khiến cậu cảm thấy gợi cảm, tai của Ha Min đỏ bừng lên. Cậu chỉ khẽ gật đầu. Nghe vậy, anh khẽ cười rồi ôm cậu chặt hơn, Ha Min giật mình khi cảm thấy một cảm giác cứng rắn ở gần mông, cậu vô thức quay lại nhìn anh với đôi mắt mở to. Cái cảm giác cứng rắn đang ngọ nguậy cọ xát vào khe mông khiến cơ thể cậu rùng mình như thể đang nhớ lại đêm qua.
"Phải làm sao đây. Người yêu anh khỏe quá."
Anh thì thầm nhỏ nhẹ vào tai Ha Min đang rụt người lại. Hơn nữa, Ha Min nhanh chóng đỏ mặt vì xấu hổ khi anh thản nhiên gọi cậu là người yêu. Ha Min định vùi mặt vào gối như để che giấu khuôn mặt mình, nhưng mỗi khi cậu cử động thì cái thứ đang ngọ nguậy kia lại cọ vào mông cậu. Có vẻ như anh chỉ xin lỗi cho có chứ không hề có ý định dọn nó đi. Dù nó đang chui vào khe mông cậu, anh vẫn không hề buông tay đang ôm cậu ra. Chỉ có cậu là khổ sở, cậu càng trở nên nhạy cảm, có vẻ như cậu sẽ phản ứng lại chỉ cần nghe thấy tiếng thở của anh.
"Đêm qua tuyệt lắm."
Anh quá tự nhiên rồi. Không giống như cậu vẫn còn cảm thấy không thực tế, anh hành động như một người yêu một cách tự nhiên và mân mê da thịt cậu khắp nơi như một đứa trẻ không muốn rời xa.
"…Em cũng…."
Ha Min cũng vậy. Không chỉ nói về chuyện giường chiếu. Cậu chỉ có cảm giác đêm qua là một đêm mà cậu sẽ không bao giờ quên được. Một cảm giác mà dù là một giấc mơ cũng không sao cả.
"Người em thế nào rồi?"
"Ổn ạ."
"Hôm nay em cứ nghỉ ngơi đi. Dù sao thì cũng là cuối tuần mà."
Anh nói dịu dàng và vuốt mái tóc rối bù của cậu. Khoảnh khắc đó, Ha Min chợt nghĩ ra điều gì đó và "Á" khẽ than lên. Cậu vô tình nhớ đến từ "cuối tuần" và bật dậy. Vừa ngồi dậy, dư âm của một đêm mệt mỏi đã ập đến.
"Ưt."
Cơn đau như xương cốt đang rạn nứt ập đến khiến cậu không kìm được tiếng rên rỉ.
"Nằm xuống thêm đi. Em vẫn chưa nên cử động vội đâu."
"À… nhưng em có hẹn hôm nay, em quên mất…."
"Hẹn?"
Em hẹn với ai ngay từ sáng sớm thế? Ha Min ôm eo và trả lời như đang biện minh trước ánh mắt như đang truy vấn của anh.
"Em đã hẹn đi với mẹ em… Em đã hẹn dọn dẹp đồ đạc chuyển nhà ạ."
"À… nhà mẹ em."
Lúc này Tae Rim mới gật đầu như đã hiểu ra.
"Nhưng hôm nay có vẻ em nên nằm nghỉ ngơi một chút thì hơn đấy."
"Em không sao mà…."
"Nhưng mà."
"Nhưng em đã hẹn đi tuần này rồi… tuần sau là ngày chuyển nhà rồi… Nếu không phải hôm nay thì em không còn thời gian nữa."
Vừa nghe thấy từ "cuối tuần", điện thoại của mẹ cậu ngay lập tức hiện lên trong đầu cậu. Vì là dọn dẹp đồ đạc chuyển nhà nên cậu không thể không đi được, Ha Min bước ra khỏi giường mặc cho Tae Rim can ngăn. Nhưng vừa đứng dậy thì chân cậu đã run rẩy và loạng choạng sắp ngã đến nơi, anh thở dài một hơi ngắn phía sau lưng như thể đã biết trước điều đó.
"Vậy thì đi cùng anh."
"Dạ?"
"Với cái thân thể đó thì em định làm gì một mình chứ."
Ha Min vốn không biết sẽ đến mức này, cậu không thể nói dối là mình ổn được. Nhưng có vẻ như quá phiền phức khi đưa anh theo đến chỗ làm việc, cậu không thể dễ dàng trả lời được. Nhưng có lẽ anh đã biết tâm trạng của cậu, anh khoác chăn lên cơ thể trần trụi của cậu và nói tiếp.
"Và hôm nay anh muốn ở bên em."
Đó là một lời nói mà cậu không thể nào từ chối được.
**
Cả hai chỉ có thể khởi hành sau khi anh chuẩn bị bữa trưa cho cậu và cậu ăn nó. Sau khi ngâm mình trong bồn tắm và xả những mệt mỏi trong nước nóng, cơ thể cậu đã khỏe hơn một chút. Cậu và anh cùng nhau đến nhà mẹ đẻ với một cơ thể đã nhẹ nhõm hơn đôi chút, và anh không hề buông tay cậu trong suốt quãng đường đi. Anh lái xe rất chậm để không cản trở việc lái xe, đến nhà mẹ đẻ như thể đang lái xe dạo mát.
Hai bàn tay chạm vào nhau khiến cậu cảm thấy dính nhớp như nụ hôn hôm qua, lòng bàn tay cậu ướt đẫm. Lòng cậu vừa ngứa ngáy vừa khát khô vì sự căng thẳng cứ vây quanh. Suốt chặng đường, cả hai vẫn nói chuyện bình thường, nhưng Ha Min vẫn chỉ như đang mơ, đầu óc cậu vẫn lâng lâng vì chuyện ngày hôm qua và cả hôm nay.
Cậu vẫn không tỉnh táo lại thì đã đến nơi, và khu phố nơi anh từng sống cùng cậu trước đây đã trở nên tiêu điều hơn so với vài tháng trước. Có lẽ đã có nhiều nhà chuyển đi rồi nên những con hẻm cũ kỹ càng trở nên yên tĩnh hơn.
"Mẹ em đâu rồi ạ?"
Bước vào nhà thì thấy yên tĩnh, không có ai cả. Anh có vẻ như muốn chào hỏi nên đảo mắt tìm kiếm bố mẹ cậu, nhưng có vẻ như họ đã ra ngoài, chỉ có sự tĩnh lặng bao trùm. Và vì có một số đồ đạc đã được dọn dẹp nên bên trong nhà có chút lộn xộn, không phải là một bầu không khí để tiếp đãi khách, khiến cậu cảm thấy ngại ngùng.
"Có lẽ mẹ đang ở siêu thị… Xin lỗi, nhà em lộn xộn quá."
"Anh ép đi theo mà. Đừng để ý."
"Nhưng mà, không có chỗ nào để ngồi cả… Hay là em ngồi ở bàn ăn một lát nhé?"
Ha Min vừa nói vừa hướng về phía nhà bếp vẫn còn sạch sẽ hơn, nhưng có vẻ như anh không quan tâm đến bên đó, anh đứng trước cửa phòng cậu và hỏi.
"Đây là phòng của Ha Min đúng không?"
Có lẽ vì đã đến đây vài lần nên anh đã suy đoán ra phòng cậu một cách tự nhiên.
"Ừm. Nhưng phòng em hơi…"
"Cạch." Cánh cửa phòng mở ra trước khi Ha Min nói xong. Ha Min hơi xấu hổ vì đó không phải là một căn phòng mà cậu có thể tự hào khoe với anh. Trên tường vẫn còn những hình vẽ nhân vật hoạt hình mà cậu đã dùng từ thời tiểu học, và chiếc bàn cũng cũ kỹ như chiếc bàn mà cậu đã dùng khi còn nhỏ. Đó là một căn phòng quê mùa và giản dị.
"Hơi xấu hổ một chút…"
Ha Min vội vàng đi theo anh vào. Anh đưa mắt nhìn khắp phòng cậu với ánh mắt chăm chú. Hơn nữa, phòng của Ha Min cũng lộn xộn vì mẹ cậu đã dọn dẹp được một chút. Tất cả đồ đạc trong ngăn bàn đều đã được lấy ra, và những cuốn sách trên giá sách cũng được xếp chồng lên nhau và buộc bằng dây thừng.
"Anh ngồi đây một lát nhé. Em làm nhanh thôi."
Ha Min vừa nói vừa vỗ chiếc giường có vẻ hơi nhỏ so với anh.
"Anh giúp em."
"Không không. Thật sự không có nhiều việc đâu."
Anh khẽ cười và ngồi lên giường khi thấy cậu kịch liệt từ chối vì không muốn nhờ anh giúp đỡ những việc nhỏ nhặt. Anh trông rất lạc lõng. Anh, người mà cậu đã nhớ nhung và viết những lá thư mà cậu sẽ không bao giờ gửi cho mỗi đêm khi còn nhỏ, đang sờ sờ hiện diện trong căn phòng này, cậu vừa xấu hổ vừa vui. Anh quá lạc lõng, nhưng cậu lại cảm thấy thật sự đã nhận ra rằng anh đã bước vào không gian của mình.