Sweet Shot - Chương 133

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#133

Nhưng cậu không bao giờ mơ rằng mình sẽ bị gắn cái mác của quá khứ theo kiểu này. Cậu nghĩ rằng ngay cả khi cậu tình cờ gặp lại chúng, chúng sẽ không nhận ra cậu và lướt qua, hoặc chúng sẽ giả vờ không biết vì chúng cảm thấy có chút tội lỗi.

Kết luận là không cái nào đúng cả. Cuối cùng thì, dù cậu có trốn tránh và thay đổi, quá khứ vẫn có thể bám theo cậu bất cứ lúc nào.

Vì vậy, cậu đã quyết tâm. Hãy ngừng trốn tránh đi.

Có lẽ, đây là một việc mà cậu cần phải trải qua một lần, cậu đã nghĩ như vậy. Sở dĩ cậu luôn cảm thấy xấu hổ về những vết sẹo trên cổ tay mình là vì trên hết, cậu cảm thấy xấu hổ vì đã trốn chạy khỏi chúng. Cậu luôn cảm thấy như mình đang đối mặt với một bản thân thảm hại mỗi khi nhìn thấy vết sẹo đó.

Cậu phải đối mặt với chúng một lần, ít nhất là một lần không trốn tránh thì cậu mới có thể đối mặt với vết sẹo trên cổ tay và những chuyện trong quá khứ một cách lặng lẽ. Gần đây cậu mới bắt đầu chắc chắn về suy nghĩ đó.

Cậu đã có những người mà cậu có thể gọi là bạn, cậu đã có Taein, người luôn ủng hộ cậu, và hơn hết, cậu đã ở bên cạnh một người mà cậu chỉ dám mơ ước. Nhờ có họ, nỗi sợ hãi được bao bọc bởi nhiều lớp sương mù đã từng lớp từng lớp được gỡ bỏ và bắt đầu lộ diện một cách đường hoàng. Cậu cũng muốn đối mặt với nỗi sợ hãi và sự yếu đuối mà cậu chỉ muốn giấu kín một cách đúng đắn.

Nhưng, nó không hề dễ dàng. Chỉ cần nhìn vào những tin nhắn đầy chế giễu thôi mà tim cậu đã đập thình thịch, và cậu cảm thấy lo lắng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Nhưng cậu đã quyết tâm. Cậu đã cố tình tạo một tài khoản SNS. Nếu cậu lại trốn tránh ở đây, thứ còn lại chỉ là sự tự ti mà thôi.

[Mày có trả lời không hả? Muốn chết à?]

Hamin tỉnh táo lại khi nghe thấy tiếng rung trong tay mình và kiểm tra tin nhắn chửi bậy không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Hamin trấn tĩnh nhịp tim đang đập thình thịch và bình tĩnh ấn các phím.

[Tại sao mày liên lạc với tao?]

[Tại sao?]

[Sao mày nói chuyện khó ưa vậy?]

Hamin bật cười trước những lời lẽ bắt bẻ. Đó là một nụ cười bật ra một cách tự nhiên vì chúng vẫn y nguyên như vậy.

[Nói chung là bọn tao tổ chức họp lớp vào cuối tuần này, đến đi.]

Từ họp lớp có vẻ xa lạ với cậu. Đó là bởi vì cậu chưa từng tham gia một lần nào vì cậu không có một người bạn nào.

[Mọi người bảo mày lột xác rồi nên tò mò về mày lắm.]

[Đừng có nghĩ đến chuyện bùng. Mày không đến thì bọn tao sẽ tìm đến mày đó.]

Giọng điệu của chúng vẫn hạ thấp cậu. Như thể cậu không được phép chống lại mệnh lệnh của chúng. Hamin nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ lạnh lùng và suy nghĩ một lúc. Lúc đó, anh quản lý đang chụp ảnh quảng cáo cho quán cà phê lặng lẽ tiến đến và hỏi.

"Sắc mặt em không tốt lắm. Có chuyện gì vậy?"

Anh có vẻ khá ngạc nhiên khi thấy Hamin có vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy. Anh cũng lo lắng không biết cậu có bị ốm không. Hamin chần chừ rồi cẩn thận mở lời.

"Em, anh quản lý."

"Ừ, sao vậy. Em bị ốm à?"

"Không, không phải vậy mà… em có thể nghỉ mỗi cuối tuần này được không ạ?"

"Cuối tuần? Chờ anh một chút."

Anh quản lý kiểm tra bảng lịch trình trên điện thoại của mình. Anh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

"Ừ, thì. Em thỉnh thoảng cũng làm thêm giờ cho anh, nên anh sẽ cho em nghỉ mỗi tuần này thôi."

"Cảm ơn anh, em sẽ làm bù vào lần sau ạ."

"Ừ, nếu thiếu người thì em giúp anh một tay nhé."

Anh quản lý lịch sự vỗ vai Hamin và đáp ứng yêu cầu của cậu mà không nói gì thêm. Ngay sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Hamin ấn ngay những lời muốn trả lời vào ô nhập tin nhắn trực tiếp.

[Ừ, nói cho tao biết thời gian và địa điểm đi.]

Đầu ngón tay của Hamin hơi run rẩy khi cậu gửi tin nhắn trả lời, nhưng biểu cảm của cậu lại kiên quyết hơn bao giờ hết.

**

Hamin đứng trước địa điểm họp lớp mà chúng đã nói với vẻ ngoài tươm tất. Cậu tuyệt đối không đến đây để vui chơi. Ngay trước đó, cậu đã suy nghĩ hàng trăm lần về việc có nên đến hay không, và đầu ngón tay cậu vẫn chưa ngừng run rẩy kể từ trước khi cậu bắt đầu.

Trước khi vào, cậu đã gọi cho Tae Rim nhưng không có tín hiệu. Cậu chỉ nghe thấy tiếng máy móc báo rằng máy đã tắt, khiến cậu càng thêm bồn chồn.

Mình có nên quay lại ngay bây giờ không? Tại sao mình lại làm như thế này chứ? Mình giỏi trốn chạy mà. Tại sao mình lại cố tình đối mặt với lũ khốn đó để xem chúng ra sao chứ. Vô số suy nghĩ không ngừng rời khỏi đầu cậu, nhưng cậu cảm thấy mình vẫn phải đến. Điều cậu cảm nhận được khi xem những bình luận đó là dù có những chuyện tình cờ xảy ra, chắc chắn sẽ có một ngày nào đó cậu phải đối mặt với chúng. Vậy thì lúc đó cậu có phải trốn tránh như một tên tội phạm không?

" có phải là Song Ha Min không?"

Ba bốn người đàn ông đang hút thuốc gần đó nhận ra Hamin đang đứng trước tòa nhà và hỏi. Chỉ có một người trong số những người đang tiến đến nhìn cậu từ trên xuống dưới là cậu có thể nhận ra.

"Điên vãi, nghe nói mày đã thay đổi rồi, mà đúng thật kìa? Tao không nhận ra mày luôn đó?"

Đó là một trong những kẻ đã bắt nạt cậu. Hamin không thể cười được, ngay cả khi cậu cố gắng, trước hành động đặt tay lên vai cậu một cách tự nhiên như thể hắn ta vừa gặp một người bạn đáng mến. Vẻ ngoài ngổ ngáo và giọng điệu thô lỗ của hắn ta, không có gì thay đổi cả, và cậu cảm thấy như thể việc cậu bị bắt nạt mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.

"Á đù, màysống sung sướng quá ha—!"

"…."

"Này này, vào trong thôi. Có rất nhiều thằng muốn gặp mày đó?"

Hắn ta cười khúc khích như thể sắp chết vì buồn cười khi nhìn thấy cậu và lôi kéo Hamin một cách tùy tiện. Cậu cau mày vì mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, có vẻ như bữa tiệc đã bắt đầu rồi. Cậu nghĩ rằng đây có lẽ là một cuộc họp lớp lành mạnh, nhưng hoàn toàn không phải vậy.

Một trong số những người đó kéo cậu đến một câu lạc bộ có tiếng nhạc ầm ĩ. Ngay khi bước vào, cậu đã cảm thấy khó thở vì mùi thuốc lá và tiếng nhạc chát chúa như muốn xé toạc màng nhĩ, nhưng chúng có vẻ đã quen với điều đó. Chúng đi ngang qua sân khấu một cách tự nhiên và hướng vào bên trong hành lang.

Có vẻ như đây là nơi mà không phải ai cũng có thể vào, và những người bảo vệ to lớn mặc vest đang canh giữ ở phía trước. Những người bảo vệ tránh đường ngay khi nhìn thấy chúng. Khi bước vào hành lang, có rất nhiều cánh cửa có vẻ như là những địa điểm riêng tư, và nơi chúng hướng đến là căn phòng trong cùng.

"Này, nhìn xem ai đến này!"

Hắn ta đã kéo cậu đến đây ném cậu về phía bàn một cách thô bạo. Hamin loạng choạng vì lực đẩy và chỉ vừa kịp bám vào bàn để giữ thăng bằng.

"Mấy người có nhớ nó không? Đây là Song Ha Min, cái của bọn mình."

Kẻ đã lôi cậu đến đây cười vui vẻ và giơ ngón tay út lên và vẫy nó một cách thô tục.

"Tao đã nghe nói là mày sẽ đến, mà mày đến thật à?"

Nhìn vào bên trong phòng, thì đây chắc chắn không phải là một buổi họp lớp lành mạnh. Không phải cả lớp mà chỉ có một số ít người ngồi ở đó, và những người ít ỏi đó đều là những người nổi tiếng là có tính cách không tốt ở trường.

Nhiều người đã uống rất nhiều rượu và mắt đã lờ đờ, và không chỉ có mùi thuốc lá mà còn có cả mùi ẩm mốc khiến đầu cậu đau nhức. Đó là một cảnh tượng tồi tệ ngập tràn rượu chè và ca hát. Ngoại trừ quần áo và địa điểm mặc, thì đó vẫn là con người cũ của chúng.

"Gì chứ, đúng là thật này? Wow―."

Và một trong số chúng đang ngồi ở vị trí cao nhất trên bàn hình chữ U đột nhiên đứng dậy.

"Wow, dù tao đã nhìn tận mắt rồi, nhưng tao vẫn không dám tin đó―, cứ tưởng là ma chứ."

"…."

"Tại sao mày không chết đi?"

Cậu biết ngay. Đó là kẻ đã để lại bình luận đó. Cậu đã dự đoán được điều đó. Vì đó là kẻ đã bắt nạt cậu một cách tàn nhẫn nhất trong suốt ba năm học ở trường. Đó là kẻ đã đưa ra ý kiến dùng điếu thuốc dí vào người cậu như một lời chào kỷ niệm vào ngày tốt nghiệp.

"Này này, vừa gặp đã nói những lời khó chịu như vậy rồi. Này, con lợn. Ngồi xuống trước đã."

Kẻ đã kéo cậu đến đây túm lấy cổ tay cậu và ép cậu ngồi xuống. Hamin đã không nói một lời nào cho đến lúc đó. Tay cậu đã run rẩy nhiều lần, và tim cậu đã đập thình thịch nhiều lần giữa những lời lẽ và mùi hôi thối. Cậu vô cùng muốn bỏ trốn ngay lập tức, nhưng ngược lại, khi cậu nghe những lời lẽ tồi tệ của chúng, lòng cậu dần bình tĩnh lại.

"Mày vô ơn đến mức trốn biệt tăm biệt tích như vậy. Mày có biết bọn tao nhớ mày đến mức nào không?"

Hamin khẽ cười khi thấy hắn ta nở một nụ cười toe toét và đưa cho cậu một ly rượu. mày không nhớ bọn tao à…. Thật là một lời nói đáng tiếc. Lúc đó, kẻ đang ngồi ở vị trí cao nhất đặt mông lên bàn và ngồi đối diện với Hamin.

"Không, tao thực sự nghĩ là mày chết rồi đó?"

"Này này, cho nó uống chút rượu rồi bắt đầu đi. Này, có cái đồ ngon không? Cái mà uống vào phê phê đó, nghe bảo mấy hôm trước mày kiếm được đó."

"Nghe bảo là gã béo giảm cân rồi còn làm stream trên mạng nữa à?"

Mọi người có vẻ thực sự vui mừng khi gặp lại cậu, và ai cũng tranh nhau nói. Mặc dù Hamin không nói một lời nào, nhưng chúng chỉ bận nói những gì chúng muốn nói.

Người thì nhìn cậu một cách kỳ lạ, nhìn cậu từ trên xuống dưới và cười như thể không thể tin được, người thì vội vàng rót rượu mạnh vào ly của cậu. Và cái tên đã để lại bình luận thì cười thật tươi như thể thực sự vui mừng và búng vào cằm cậu.

"Nhớ tao không?"

Nụ cười rách toạc trên môi hắn thật đáng sợ. Hamin nuốt khan một cách tự nhiên, nhưng cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo nhất có thể.

"Tao cứ tưởng là mày chết thật rồi đó~."

Sau khi tốt nghiệp, không một ai trong số những đứa trẻ ở trường đó không biết rằng cậu đã cố gắng tự tử. Vì mẹ cậu đã xông vào trường và làm ầm ĩ cả trường. Mẹ cậu đã xông vào phòng hiệu trưởng, lật tung bàn làm việc và tát vào má giáo viên chủ nhiệm. Thậm chí còn túm tóc hiệu trưởng đến can ngăn để xoa dịu sự náo loạn.

Nhờ có mẹ làm lớn chuyện mà hành vi sai trái của chúng đã được đưa ra ánh sáng, nhưng thực tế là trường học không thể trừng phạt chúng. Vì chúng đã tốt nghiệp rồi. Mẹ cậu đã chuẩn bị khởi kiện chính thức, nhưng người ngăn cản điều đó lại là cậu. Cậu không đủ tự tin để tham gia vào một cuộc chiến kéo dài. Lúc đó cậu cũng đã trốn chạy.

"Mày không chết mà còn giả vờ chết, tao bị bố ghét bỏ đến mức bị đuổi sang Philippines một thời gian, cũng là tại mày đấy."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo