Lịch update: thứ 5
#134
Gã ngồi đối diện tỏ vẻ quá khích như thể đã trải qua rất nhiều gian khổ.
"Nói chung là gặp lại mày tao cũng vui. Nhớ lại chuyện xưa cũng thấy hay hay, đúng không?"
Hamin ghét đến mức muốn phát điên vì cái khuôn mặt đang cười một cách thật thà đó, nhưng cậu vẫn nhìn thẳng vào nó mà không thay đổi biểu cảm. Cậu nghiến răng nghiến lợi và đối mặt với nó.
"Lâu lắm rồi không làm, thử một lần không?"
Gã đang ngồi trên bàn chỉ vào giữa hai chân mình và cười một cách thô bỉ. Những lời gã viết trong bình luận là sự thật. Mỗi khi nhìn thấy mặt cậu, chúng đều bắt đầu với điều đó. Bắt đầu với việc cậu phải bò qua giữa hai chân của gã trước mặt.
Hamin hít một hơi thật sâu và trấn tĩnh lại nhịp thở đang run rẩy. Cậu lẩm bẩm những lời phải nói trong miệng, lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại vì sợ mình sẽ nói lắp.
"... xin lỗi ha."
Và cậu mở miệng với vẻ điềm tĩnh và vững vàng hơn bao giờ hết.
"Tao không đến đây để làm việc đó."
Đối mặt với chấn thương tâm lý không bao giờ là một việc dễ dàng. Vì điều đó mà cậu đã bị lên cơn hoảng loạn và phải đến bệnh viện điều trị và kê đơn thuốc. Cậu chợt nhớ đến những lời mà nhà tư vấn đã nói. Rằng một thứ gì đó to lớn có thể trở thành một thứ gì đó nhỏ bé vô cùng sau một thời gian. Dù hiểu những lời đó trong đầu, nhưng cậu vẫn cảm thấy khó khăn. Vì bạo lực đã khiến một người trở nên yếu ớt hơn cả lông chim.
"Người để lại bình luận đó... là mày đúng không."
Hamin cất giọng nói mà cậu đã cố gắng nuốt xuống.
"Ồ... nhìn cái cách lườm kìa."
"Là mày mà."
"Chẳng lẽ mày nổi điên vì chuyện đó mà đến tận đây à?"
"Tao chỉ muốn nói là đừng làm những chuyện như vậy nữa... Tao đến đây để nói điều đó."
"Wow― cái đầu to ra rồi ha."
Gã đàn ông cười lớn một cách khó tin và dùng ngón tay búng mạnh vào trán của Hamin. Hamin không hề nao núng trước hành động búng ngón tay thô lỗ như thể đang đối xử với một người ở dưới đáy xã hội.
"Tao hy vọng... sẽ không có chuyện này nữa."
Hơi thở của cậu trở nên dồn dập đến mức cậu cảm thấy lỗ mũi mình phồng lên, nhưng cậu cố gắng che giấu nó và nói từng âm tiết một cách rõ ràng. Cậu đã cố gắng làm như vậy.
Thứ quay trở lại sau những lời khó khăn đó là một tiếng cười khẩy.
"Nếu tao không muốn thì sao?"
"Tao chỉ muốn nói những gì tao muốn nói thôi."
Giọng cậu run run, nhưng những gì cậu muốn nói thì rất rõ ràng.
"...Tao cũng không đến đây để trách móc những gì bọn mày đã làm với tao trong suốt thời gian qua."
"..."
"...Tao cũng không đến đây để cố gắng làm gì cả."
Xung quanh trở nên im lặng. Tiếng cười khúc khích và tiếng cụng ly giữa bọn chúng cũng biến mất. Hamin cảm nhận được sự im lặng nặng nề và từ từ đứng dậy.
Những ánh mắt nhìn cậu với vẻ coi thường khi cậu nói từng lời một cách rành mạch rất thù địch. Ngược lại, Hamin, người đã bước vào sào huyệt của kẻ thù, hít thở một cách bình tĩnh và siết chặt bàn tay đang run rẩy để duy trì sự bình tĩnh. Sau đó, tên đã lôi cậu đến đây lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước. Hắn ta đưa ly thủy tinh có ánh nâu lấp lánh đến trước mặt cậu.
"Này, bớt xàm lại và ngồi xuống đi. Ngồi xuống và uống rượu đi."
"..."
"Đừng có ra vẻ nữa."
Đó là một lời khuyên gần như là một mệnh lệnh, nhưng Hamin vẫn đáp lại bằng thái độ vô cảm. Có vẻ như gã đang thấy phản ứng của cậu vừa thú vị vừa khó chịu, và gã ngồi đối diện nghiến răng chửi thề và đứng dậy.
"Mấy cái thằng loser này mà lên đại học là y như rằng có vấn đề."
"..."
"Mày nghĩ là nếu mày ra vẻ như hơn người thì quá khứ khốn nạn của mày sẽ được xóa bỏ chắc?"
Kwon Daewoo, kẻ đã để lại bình luận đó, tức là kẻ đã bắt nạt cậu trước tiên, đưa mặt đến gần cậu.
"Này, mang cái đó đến đây xem."
Sau đó, gã ra hiệu cho một trong những gã bên cạnh. Một gã đàn ông đang nhìn ngó xung quanh bỏ một ít bột trắng vào ly rượu. Hamin không thể biết chính xác đó là gì, nhưng cậu chắc chắn rằng mình không được uống nó.
"Này, uống đi."
Kwon Daewoo ra lệnh bằng cách ép chiếc ly vào miệng cậu. Hamin lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bột trắng đang tan trong chất lỏng màu vàng.
"Nếu mày uống thì tao sẽ giảm cho mày số roi từ mười xuống còn năm roi."
Kwon Daewoo nở một nụ cười nham hiểm.
"Mày đến đây thì chắc cũng phải chuẩn bị tinh thần rồi chứ?"
"..."
"Chắc mày không nghĩ là bọn tao gọi mày đến đây vì thực sự vui mừng được gặp lại mày đâu đúng không?"
Có vẻ như việc Hamin phản kháng vài câu đã khiến gã khó chịu, và gã bắt đầu lộ bản chất thật của mình ra. Bầu không khí dần trở nên hung bạo, nhưng những người xung quanh chỉ liếc nhìn xung quanh và không có ý định ngăn cản.
Nhưng Kwon Daewoo đã nói đúng. Đó là những gì cậu đã dự đoán. Rằng nếu cậu tự mình tìm đến đây, chúng sẽ không bao giờ để cậu đi một cách dễ dàng.
"Lớn rồi thì mệt mỏi lắm."
"..."
"Vì có cái gọi là thể diện xã hội nên tao không thể đưa ai đi chơi cũng được."
"..."
"Tao cảm thấy như thời trung học giống như một giấc mơ vậy."
Kwon Daewoo cười buồn bã như thể đang có một cảm xúc mới mẻ.
"Thỉnh thoảng tao cũng thấy nhớ mày, Hamin à."
Khoảnh khắc đó, một chất lỏng màu vàng chảy xuống đầu Kwon Daewoo. Khuôn mặt đang cười của gã cứng đờ khi chất lỏng dính đầy đầu và mặt. Tất cả mọi người ở đó đều ngạc nhiên và cứng đờ nhìn chằm chằm vào Hamin, người đã đổ rượu lên đầu Kwon Daewoo. Hamin thở hổn hển và trừng mắt nhìn Kwon Daewoo. Cậu cảm thấy ghê tởm khi gã thản nhiên gọi tên mình. Toàn thân cậu run rẩy trước lời gã nói rằng gã nhớ khoảnh khắc đó.
"Thằng điên này...!"
Kwon Daewoo lúc đó mới nhận ra chất lỏng đổ lên mặt hắn là rượu mà hắn đã đưa cho cậu, và gã nhăn nhó mặt mày. Gã cảm thấy mắt mình cay xè và lau mặt bằng tay áo, rồi đưa tay lên để túm lấy tóc của Hamin. Nhưng Hamin, như thể đã chờ đợi điều đó, lấy điện thoại ra và chìa màn hình điện thoại đã bấm số 112 ra.
"Sờ, sờ vào là tao gọi cảnh sát ngay đó."
"Gì cơ?"
"...Giờ tao cũng có những người bạn sẽ đến ngay khi tao gọi."
Lý do lớn nhất khiến Hamin có thể đến được đây là vì cậu không còn đơn độc nữa. Đó là một sự thật mà cậu đã nhận ra hết lần này đến lần khác.
"Tao không có nói đùa đâu."
Hamin nói bằng cách đưa màn hình điện thoại đã bấm số 112 đến gần chúng hơn.
"Ha, mẹ kiếp, điên à? Không dọn cái này đi à?"
Kwon Daewoo cười khẩy và đẩy mạnh điện thoại của Hamin, nhưng Hamin không hề nao núng và lại đưa điện thoại ra.
"Tao, tao... không hề nhớ nhung gì cả."
Cằm cậu run rẩy đến mức trông rất xấu xí. Có lẽ mọi người sẽ cười nhạo cậu khi nhìn thấy cái dáng vẻ đó, nhưng Hamin đã chuẩn bị tinh thần rất lớn. Cậu phải nói những gì mình muốn nói với chúng ở nơi này.
"Tao đã từng đau khổ đến mức muốn chết."
Cậu nắm chặt điện thoại và khó khăn nói tiếp.
"Vậy nên sau này dù có thấy tao ở đâu, có gặp lại tao ở đâu thì cũng đừng có làm quen."
"..."
"...Hãy sống như thể chúng ta không quen biết nhau."
Hamin nuốt khan nỗi sợ hãi của mình và nói mục đích của mình khi đến đây như không có chuyện gì xảy ra. Cậu muốn nói những lời này. Cậu không đến đây để trả thù, hay để xóa bỏ quá khứ, hay vì bất kỳ lý do vĩ đại nào như vậy.
Cậu chỉ không muốn nhìn thấy dù chỉ là dấu vết nhỏ nhất của chúng trong cuộc sống của cậu, trong cuộc đời của cậu sau này.
"Cái thằng này ở đâu ra mà dám ra lệnh cho tao thế."
"..."
"Có vẻ như mày quên rồi vì mấy năm nay không bị đánh đúng không?"
Kwon Daewoo tiến đến như thể sắp túm lấy cổ áo cậu ngay lập tức. Hamin nhanh chóng lùi lại và vội vàng hét lên.
"Tao, tao cũng không phải là đã im lặng chịu trận khi bị bọn mày đánh suốt 3 năm đâu."
Hamin đột nhiên lục lọi điện thoại và chìa nó ra trước mặt chúng. Đó là những vết bầm tím và vết thương bầm dập, tàn tạ của cậu. Và cậu cũng cho chúng xem những đoạn video chúng đã chế nhạo và bắt nạt cậu khi chúng cười khúc khích trong suốt thời gian qua. Trong video, cậu đang bị bọn chúng bao vây và đá túi bụi. Cậu đã bò qua giữa hai chân của Kwon Daewoo và kêu ụt ịt như lợn khi bị chúng đá.
Đó là những bằng chứng về sự bắt nạt mà cậu đã giữ kín một mình trong suốt những năm qua. Gần đây, khi cậu đi dọn đồ đạc, cậu đã chuẩn bị trước những tài liệu mà cậu đã cất trong một chiếc USB giấu sâu trong phòng.
"Dù là chuyện từ khi còn nhỏ, nhưng tao vẫn có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào."
"Thằng này..."
"T..., tao không nghĩ rằng chỉ vì mấy chuyện này mà bọn mày sẽ phải vào tù, hay hối hận gì đâu..."
Cậu đã từ từ thu thập những bằng chứng đó với hy vọng rằng sẽ có một ngày nào đó chúng sẽ được sử dụng. Mẹ cậu đã định tiến hành khởi kiện với những bằng chứng đó, nhưng Hamin đã rút lui. Vì lúc đó cậu không đủ tự tin để đứng trước mặt chúng.
"Dù không phải vào tù, tao vẫn có thể tạo ra một vài điều tiếng trong cuộc đời của bọn mày."
"..."
"...Ngôi trường mà bọn mày đang học."
"..."
"Công việc bọn mày sẽ làm... và cả những người mà bọn mày sẽ gặp gỡ và kết hôn sau này."
"..."
"Ít nhất thì... ít nhất thì...!"
Hamin trấn tĩnh những cảm xúc nóng hổi đang trào dâng trong cổ họng và truyền đạt những lời của mình một cách thẳng thắn.
"...Tao có thể tạo ra một cái mác dán vào tên của bọn mày."
Cậu có thể vạch trần những khuôn mặt bạo lực và hèn hạ ở khắp mọi nơi. Cậu biết rằng trốn chạy không còn là câu trả lời nữa. Dù cậu không có sức mạnh để chống trả, nhưng cậu đã tự nhủ với bản thân rằng ít nhất thì cậu sẽ không hành động như một kẻ hèn nhát nữa.
"...Vậy nên,"
"..."
"Đừng có làm quen với tao dù có thấy tao ở đâu đi chăng nữa..."
"..."
"Bọn mày không có tư cách gì để nhìn tao mà..."
Hamin cắn răng như thể đã quyết tâm và thốt ra từng lời một. Cậu cảm thấy như có một cảm xúc nghẹn ngào dâng lên. Cậu chỉ thấy ngớ ngẩn và khó tin trước cái dáng vẻ mà chúng không thể nhúc nhích và cứng đờ trước những điều tầm thường như vậy. Cậu cảm thấy như những chuyện không đâu này quá nực cười, và nỗi tủi thân đang trào dâng, nhưng Hamin đã cắn môi và cố gắng kìm nén nó.
"...Bây giờ, sau này thì."
"..."
"Tao không muốn gặp lại bọn mày nữa."
Hamin rời khỏi phòng, bỏ lại những kẻ đã đờ đẫn và cứng đờ mà không nói được một lời nào. Bắt lấy thằng khốn đó! Cậu đã nghe thấy giọng của Kwon Daewoo hét lên, nhưng cậu không dừng lại vì sợ hãi. Nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại sau lưng, Hamin cảm thấy như mình sắp ngã quỵ tại chỗ, nhưng cậu đã cố gắng gượng sức và rời khỏi nơi đó.