Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#Người mới yêu (1)
Đến nay, khi mà cậu và anh đã hẹn hò được khoảng ba tháng, những ngày tháng cứ lặp đi lặp lại như một giấc mơ.
Ngày nào họ cũng thức dậy trên cùng một chiếc giường, và mỗi khi cậu lờ mờ mở mắt, anh ấy luôn đã thức từ trước, ngắm nhìn cậu khi cậu còn đang ngủ say. Giờ đây, không cần phải nói ra, cậu vẫn cảm nhận được tình yêu rõ ràng trong ánh mắt anh. Mọi chuyện cứ tiếp diễn, vừa thực tế lại vừa như không thật.
Anh ấy luôn tiễn cậu đến trường, giả vờ chào tạm biệt rồi lén lút hôn cậu trước cửa nhà. Anh ấy thường xuyên làm thế. Chỉ cần có một chút cơ hội, anh ấy sẽ nắm lấy tay cậu, hôn khắp mặt cậu như một chú chó con làm nũng, hoặc trao cho cậu những nụ hôn sâu.
Và mỗi khi nụ hôn bắt đầu, nó hiếm khi kết thúc nhanh chóng. Nhờ vậy mà cậu thường nán lại trước cửa nhà tận 20 phút, cuối cùng anh ấy phải đưa cậu đến tận trường. Cậu thậm chí còn nghi ngờ rằng anh ấy cố tình làm vậy để có thể đưa cậu đi học.
Dù cậu cố tránh né, không cho môi mình chạm vào môi anh, thì cái lưỡi vẫn cứ đuổi theo, cứ như một con thú đói khát vậy. Vấn đề là cậu cũng không hề ghét điều đó. Sự quấn quýt của anh, những nụ hôn dai dẳng, chính xác hơn là sự dính chặt của anh, cậu không hề ghét. Nó khiến cậu cảm thấy như một thước đo tình yêu, và đôi khi cậu còn khao khát nó hơn nữa.
Anh ấy cư xử như một người mới yêu lần đầu. Lần nào cũng vội vã, thúc giục, và sốt ruột là chuyện thường ngày. Cậu thích tất cả những điều này. Tất nhiên, vì đây là lần đầu yêu của cậu nên đó là điều hiển nhiên, nhưng đối phương của cậu đã có nhiều kinh nghiệm, vậy mà anh ấy cũng sốt sắng và vụng về như cậu, thậm chí đôi khi còn hơn cả cậu, cứ như thể đây là lần đầu anh ấy yêu vậy.
Vì vậy mà cậu cứ tủm tỉm cười suốt. Bất chợt, ngay cả khi đang nghe giảng, đang ăn cơm, hay đang làm thêm, cậu cũng thường xuyên nghĩ đến anh ấy và cười ngốc nghếch. Giống như bây giờ.
[Khi nào em đến?]
Không hiểu sao, cậu lại bật cười khi đọc tin nhắn có vẻ như đang hờn dỗi của anh. Buổi họp mặt khoa sau khai giảng mới chỉ bắt đầu thôi, vậy mà anh ấy vẫn hỏi câu đó, cậu cảm thấy đáng yêu đến lạ, và nụ cười ngốc nghếch lại nở trên môi.
"Anh, anh đang yêu đúng không?"
Cậu cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, hóa ra là Eunsoo ngồi ở hàng ghế phía trước. Thấy Eunsoo đột nhiên nở một nụ cười gian xảo, cậu đang uống bia lạnh thì bị sặc, ho sù sụ.
"Em đoán đúng rồi à?"
Thấy cậu ngạc nhiên đến mức bối rối, Eunsoo gật đầu như thể đã biết trước. Cậu lau bia dính trên miệng, mở to mắt và lắc đầu lia lịa.
"Đâ– Đâu có, anh không có."
"Sao anh cứ phải giấu em thế—, em buồn đấy."
"Thật mà, thật sự… không có."
"Không có gì phải ngại cả. Chuyện yêu đương thì phải nói với bạn bè chứ."
Nghe đến từ "bạn bè", cậu hơi giật mình. Sau vài tháng quen biết, Eunsoo đã phát hiện ra một vài điều về cậu, và một trong số đó là cậu hơi nhạy cảm với mối quan hệ bạn bè.
"Vậy à…?"
Cũng phải thôi, vì từ hồi cấp ba đến giờ, số người mà cậu có thể gọi là bạn bè chỉ đếm trên đầu ngón tay. Những người bạn từ thời thơ ấu thì dần xa cách khi lên cấp ba, còn Taein, người được coi là bạn thân nhất của cậu, thì họ lại không thể liên lạc được vì những chuyện riêng. Vì vậy, những người bạn mà cậu quen được ngay khi vào đại học có ý nghĩa đặc biệt với cậu.
"Nếu anh không nói chuyện này với bạn bè thì họ sẽ buồn lắm đấy."
"Buồn…?"
"Đương nhiên rồi—. Shin Woogyeong thì mồm loa mép giải thì em không nói, nhưng nếu anh giấu em và Chaerin thì hơi quá đấy."
Cậu thoáng do dự. Ngay cả khi cậu đang yêu, đối tượng lại là con trai, hơn nữa lại là anh Tae Rim nổi tiếng, nên cậu cảm thấy khó nói. Nhưng cậu cũng không muốn làm bạn bè buồn. Cậu biết rằng họ là những người đã cho cậu câu trả lời, đã đối xử chân thành với cậu, nên cậu không muốn giấu giếm họ một cách vô cớ.
Ngay sau đó, cậu dường như đã quyết định xong, nắm chặt cốc bia với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Thật ra… đúng vậy."
Cậu nuốt khan một cái.
"anh… đang làm chuyện đó."
Yêu.
Thấy cậu kiên quyết đến mức bi tráng, Eunsoo bật cười ngớ ngẩn.
"Có gì to tát đâu mà anh phải nghiêm túc thế?"
Nghe lời trêu chọc, cậu gãi má với vẻ mặt ngượng ngùng.
"Đây là lần đầu anh làm chuyện này…."
"Làm gì ạ?"
"Thì… yêu đương đàng hoàng ấy… với lại, đây cũng là lần đầu anh nói chuyện này nên hơi… ngượng ngùng."
À…. Eunsoo thở dài khe khẽ và gật đầu chậm rãi như một người đang bị treo máy.
Bảo vật quốc gia. Ngay từ lần đầu gặp cậu, Eunsoo đã cảm thấy như vậy, nhưng giờ đây cô ấy lại càng cảm nhận rõ hơn. À, người này thật sự quá trong sáng, cứ như một tờ giấy trắng vậy.
"Những lúc như thế này, anh càng phải bàn bạc với bạn bè chứ."
"Bàn bạc?"
"Vâng. Anh có thể bị lừa đấy."
"Bị lừa?"
"Với lại anh dễ bị lừa lắm đấy. Tốt bụng đến mức hơi ngốc nghếch ấy? Có một chút mặt đó."
"Ngốc nghếch…?"
Cậu cười gượng gạo và lẩm bẩm về một sự thật mà cậu chưa từng biết đến.
"Dù sao thì, quay lại chuyện ban nãy."
"Chuyện gì…?"
"Ý em là đừng thể hiện hết con người mình ra."
Cậu nhìn Eunsoo với vẻ mặt tập trung hơn bao giờ hết. Thấy cậu phản ứng nhiệt tình như vậy, Eunsoo gật đầu nghiêm nghị và tiếp tục nói.
"Anh ơi, tình yêu luôn phải kích thích sự tò mò."
"Tò mò?"
"Thông thường, thiện cảm của đối phương đều bắt đầu bằng dấu hỏi. Người này thích gì? Ghét gì? Người này là người như thế nào? Sự tò mò cứ tích tụ lại khiến người ta sốt ruột. Cho đến khi biết hết mọi thứ về đối phương thì ngọn lửa đã bùng lên sẽ không dễ dàng dập tắt đâu."
Vậy à…?
Thấy Eunsoo có vẻ mặt rất nghiêm túc, cậu không khỏi nuốt khan và lắng nghe.
"Nếu anh thể hiện hết mọi thứ về mình thì đối phương sẽ không còn gì để tò mò nữa. Người ta sẽ biết hết mọi thứ về anh, vậy thì người ta sẽ chán ngay thôi đấy?"
…Chán á?
"Vậy nên mọi người mới bảo nhau là phải thả thính đấy."
"……Thả thính."
Cậu lẩm bẩm một cách nghiêm túc như đang nghiền ngẫm.
"Kéo và đẩy. Kéo rồi đẩy, đẩy rồi kéo."
“…Ví dụ như?”
"Ví dụ như, khi nhận được tin nhắn thì đừng trả lời ngay lập tức như thể đang chờ đợi tin nhắn đó, đừng hẹn hò ăn uống quá thường xuyên, hãy giữ một khoảng cách vừa phải. Làm như vậy thì cuối cùng người cảm thấy tiếc nuối sẽ là người sốt ruột thôi."
“…Có nhất thiết phải làm vậy không?”
"Đừng nghĩ rằng cứ thích là được tất cả nhé? Tình yêu cũng như học hành hay công việc, đều cần phải có kỹ năng."
Lời nói của Eunsoo rất có lý. Eunsoo luôn đưa ra những giải pháp rõ ràng trong học tập cũng như trong các mối quan hệ, vì vậy cậu không khỏi gật đầu đồng ý.
"Anh có tính cách rất dễ bị lừa, sẽ dốc hết những gì mình có cho người ta đấy. Không chỉ tiền bạc mà cả trái tim hay cơ thể nữa, tất cả những gì anh đang nắm giữ, anh sẽ cho đi hết."
Ơ, sao em ấy biết…?
Eunsoo không chỉ tinh ý mà đôi khi còn nhìn thấu cả người khác. Cậu tập trung lắng nghe lời nói của Eunsoo như một người bị thầy cúng nhập.
"Vậy nên đừng cho đi hết mọi thứ. Kể cả khi cho thì cũng phải từ chối một hai lần. Dù là tin nhắn, trái tim hay cơ thể."
Eunsoo lại nở một nụ cười gian xảo. Cậu gật đầu liên tục như một người đã giác ngộ sâu sắc. Cứ gật đầu như vậy, cậu lại nảy sinh một nghi ngờ kỳ lạ.
Sao em ấy không hỏi mình đang hẹn hò với ai nhỉ…?
Lý do lớn nhất khiến cậu không muốn tiết lộ chuyện mình đang yêu là vì những câu hỏi về đối phương là ai. Cậu không biết phải nói gì để lấp liếm, nên cậu không muốn cho ai biết. Chà, có lẽ như vậy lại tốt hơn. Eunsoo vốn không bao giờ tọc mạch quá mức vào đời tư của người khác.
"Lần sau nếu có gì thắc mắc thì anh lại hỏi em được không?"
"Còn phải nói sao? Nếu anh hỏi người khác thì em sẽ buồn đấy, cứ hỏi em ngay nhé. Anh nhớ chưa."
Eunsoo chỉ vào bản thân mình bằng ngón tay như để nhắc nhở cậu phải ghi nhớ. Cậu cũng gật đầu nghiêm túc như một người học trò ngoan ngoãn. Sau đó, họ bí mật cụng ly và uống cạn. Dù là bí mật, nhưng tiếng ly thủy tinh va vào nhau lại vang lên giòn tan hơn bao giờ hết.
**
"Uống nhiều rồi đấy."
Cuối cùng, không thể liên lạc được với cậu, Tae Rim đã đi thẳng vào quán rượu và nhìn xuống cậu đang gục đầu vì say rượu, anh khẽ cười trừ. Cậu tửu lượng kém nên đã say nhiều lần, nhưng hiếm khi say đến mức bất tỉnh nhân sự như thế này.
Không chỉ có mình cậu như vậy. Một vài người ở các bàn khác cũng gục đầu, và những người còn tỉnh táo thì dường như cũng không tỉnh táo lắm vì hơi men. Thấy cảnh tượng chẳng khác gì một bãi chiến trường, Tae Rim nhíu mày như thể hơi đau đầu.
"Hôm nay em thấy anh có vẻ vui lắm đấy ạ."
Người có vẻ tỉnh táo duy nhất là Eunsoo, người đang ngồi cùng bàn với cậu. Eunsoo cũng là người đã nghe điện thoại của cậu khi cậu bất tỉnh.
"Vậy à?"
"Vâng ạ. Vui lắm luôn ấy ạ."
"Tại sao?"
Nghe Eunsoo nói, Tae Rim tò mò nên không bỏ qua mà tự nhiên ngồi xuống cạnh cậu.
"Thường thì những người mới yêu đều vui vẻ phát cuồng lên mà…. Chắc anh thích tiền bối nhiều lắm ạ."
Thấy Eunsoo nở một nụ cười thoải mái như thể đã biết hết mọi chuyện, lông mày của Tae Rim khẽ giật. Nhưng anh không hề tỏ vẻ ngạc nhiên mà vẫn bình thản tiếp tục nói.
"Hamin nói với em à?"
"Không ạ. Chắc anh ấy không biết là em biết đâu ạ."
Thật chu đáo. Tae Rim luôn nghĩ Eunsoo là một người tinh tế.
"Em biết từ khi nào vậy?"
"Ban đầu em không hề biết gì cả. Em cũng không biết gì ngay cả khi tiền bối yêu cầu em xóa bức ảnh của Hamin oppa mà tiền bối đã đăng lên SNS trong lễ hội."
"À―."
Bất chợt nhớ lại chuyện ngày hôm đó, Tae Rim sờ trán và cười trừ như thể cảm thấy chóng mặt. Lúc đó, anh cảm thấy ghê tởm như thể vừa bị ai đó ném chất thải lên người vậy. Từ cái bộ dạng ăn mặc như một người lôi kéo khách vào quán rượu cho đến những ánh mắt liếc nhìn cậu vì bộ dạng đó, tất cả đều khiến anh khó chịu.
"Đáng lẽ không nên bắt em ấy mặc bộ đồ đó chứ."
"Ngoài tiền bối ra thì chắc không ai gọi bộ đồ đó là 'bộ đồ đó' đâu ạ."
Tae Rim không biết nói gì nên né tránh ánh mắt của Eunsoo và xoa cằm. Eunsoo nói đúng. Có lẽ chỉ có mình anh cảm thấy khó chịu khi thấy một người con trai mặc một chiếc áo hở vai và đeo dây nịt ngực mà thôi.