Sweet Shot - Chương 144

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#Người mới yêu (2)

"Ở khoa Thể dục thể thao, mấy anh chàng cơ bắp cởi trần phục vụ đấy ạ. So với thế thì cái này vẫn còn nhẹ chán."

Ừ, không sai một chữ nào.

Tae Rim không nghĩ ra được lời nào để phản bác nên khụ, ho khan một tiếng.

"Với lại, anh cứ liên lạc với em hết chuyện này đến chuyện khác liên quan đến anh Hamin, ngày nào anh cũng đến trước trường khoa của bọn em để đón anh Hamin, cách đây không lâu còn dính chặt lấy nhau xuất hiện vào ngày sinh nhật của anh Taein rồi cả hai đột nhiên biến mất nữa chứ."

Đó là những việc mà những người tinh ý thì kiểu gì cũng nhận ra. Biết vậy nhưng Tae Rim cũng không mấy bận tâm. Dù có ai đó nhận ra đi chăng nữa thì anh cũng không muốn để những chuyện đó hạn chế hành động của mình. Anh không hề có ý định che giấu mối quan hệ với Hamin, nhưng điều mà anh dè dặt nhất là vì anh biết Hamin cảm thấy gánh nặng.

"Tất nhiên, em cũng là người không có thành kiến nên mới nhận ra thôi…."

"Cứ coi như không biết đi."

"Đương nhiên rồi. Nếu tin đồn lan ra thì anh Hamin sẽ xoay sở thế nào được chứ."

"Cảm ơn em."

"Nhưng em thấy hơi lạ đấy ạ."

Dường như đột nhiên nảy sinh sự tò mò, Eunsoo liếc nhìn Tae Rim rồi ngập ngừng mở lời.

"Tiền bối… không phải anh thích con gái sao ạ?"

Như thể đã đoán trước được câu hỏi bất ngờ này, Tae Rim không có phản ứng gì đặc biệt mà chậm rãi gật đầu.

"Dù sao thì cũng có nhiều tin đồn nên dù anh hẹn hò với con trai thì chắc người khác cũng không tin đâu."

"Đó là chuyện hồi còn trẻ trâu thôi."

Chuyện chưa đến nửa năm trước đấy ạ?

Eunsoo nuốt lại những lời đang lởn vởn trong miệng và cười gượng gạo. Nhìn vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì của Tae Rim, Eunsoo nhận ra rằng anh có một mặt trơ trẽn hơn cô nghĩ.

Lý do mà Eunsoo cố tình nói chuyện yêu đương với Hamin trước là vì chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng có thể thấy Hamin và Tae Rim là hai thái cực trái ngược. Một người cứ như tờ giấy trắng, đôi khi còn có vẻ ngây ngô như một đứa trẻ con, còn một người thì có vẻ thành thạo mọi thứ trên đời. Ai nhìn vào cũng biết ai đang nắm ai trong tay. Eunsoo không ghét Tae Rim, nhưng cô có tình cảm với Hamin. Đó không phải là tình cảm luyến ái giữa hai người khác giới, mà là mối liên kết và cảm xúc giữa con người với nhau. Vì vậy, dù bị cho là nhiều chuyện thì cô vẫn không thể không lo lắng.

“…Anh?”

Vừa hay Hamin đang trở mình thì nặng nề mở mắt ra, nhận ra sự hiện diện của người bên cạnh. Tae Rim khẽ cười dịu dàng và vuốt ve khuôn mặt ngái ngủ của Hamin, thấy cái vuốt ve đó có vẻ hơi dính nhớp, Eunsoo thoáng né tránh ánh mắt. Không hiểu sao cô cảm thấy như mình đang nhìn thấy một thứ không nên nhìn.

"Dậy rồi à?"

"A… em say quá…."

"Sao lại uống nhiều thế này―."

Nghe giọng nói ngọt ngào pha lẫn chút nghẹt mũi của Tae Rim, Eunsoo nổi da gà và gãi tay.

“…Em ngủ từ lúc nào thế….”

"Về nhà thôi. Về nhà ngủ một giấc cho ngon."

"Ừm…."

Hamin vẫn chưa hết say, lẩm bẩm những lời mà chính cậu cũng không biết mình đang nói gì rồi lại từ từ nhắm mắt lại. Tae Rim để Hamin tựa mặt vào cổ mình rồi ôm chặt eo cậu để đỡ cơ thể cậu.

"Không lẽ hai người sống chung ạ?"

Eunsoo khẽ hỏi khi đứng dậy giúp Tae Rim đỡ Hamin. Nghe cô hỏi về sự thật được suy luận ra từ cuộc trò chuyện của hai người, khóe miệng của Tae Rim cong lên một cách mượt mà.

"Ừ. Lần sau anh mời em đến chơi nhé."

"Hả… Đã sống chung rồi ạ?"

"Cái này cũng giữ bí mật cho anh nhé. Hamin hay ngại lắm."

"À…."

"Anh tin Eunsoo mà, anh nhờ em nhé?"

Nghe lời nhờ vả mang nhiều ý nghĩa, Eunsoo cười gượng gạo và bất đắc dĩ gật đầu. Vốn dĩ cô không có ý định đi loan tin, nhưng cái kiểu trơ trẽn bảo là tin tưởng cô khiến cô cạn lời.

Từ bao giờ mà chúng ta tin tưởng nhau vậy… haizz.

Eunsoo cười trừ vì thấy khó tin, nhưng thấy anh ân cần chăm sóc Hamin thì cô lại cảm thấy không có gì đáng lo ngại nên tặc lưỡi. Sau đó, cô vẫy tay về phía Hamin đang được Tae Rim cõng đi một cách vô thức. Dù sao thì cũng mong hai người có một tình yêu đẹp. Dù cô không biết nhiều về Tae Rim cho lắm…. Nhưng nhìn cái vẻ hào hứng của Hamin khi nói về chuyện yêu đương thì dù đối phương là ai, cô cũng không thể không ủng hộ cậu.

Có lẽ không chỉ mình cô mà ai cũng nghĩ như vậy thôi.

Eunsoo chào tạm biệt rồi chuyển sang dọn dẹp những người say xỉn còn lại. Đêm hỗn loạn có vẻ sẽ còn kéo dài hơn nữa.

**

Hamin vô tình choàng tỉnh giấc, cậu bật dậy với vẻ mặt như thể đã quên mất rằng mình đã ngủ. Đây là đâu vậy? Cậu nhớ mình đã uống bia và trò chuyện vui vẻ với Eunsoo ở quán rượu… nhưng từ đó trở đi thì cậu không nhớ gì cả. Bất chợt, cậu nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở trong một căn phòng quen thuộc. Quen thuộc nhưng không phải phòng của cậu, mà là phòng của anh.

"Dậy rồi à?"

Anh đang bật đèn ngủ mờ ảo và tựa người vào đầu giường đọc sách. Thấy Hamin tỉnh dậy, anh liền đặt cuốn sách xuống kệ và cho cậu nằm xuống trở lại.

"Vẫn còn sớm lắm, ngủ thêm đi."

"Em đến đây từ lúc nào…."

"Thấy em say khướt nên anh đưa em về."

Hamin thở dài thườn thượt với vẻ mặt bất lực.

"Xin lỗi… em gây rắc rối quá."

Hamin mếu máo nói lời xin lỗi rồi định ngồi dậy thì Tae Rim lại kéo chăn đắp kín đến tận cằm cho cậu.

"Có gì đâu mà em phải xin lỗi nhiều thế."

Tae Rim mỉm cười thoải mái và trả lời một cách thờ ơ. Hamin đang bị ép nằm thẳng đơ, chớp mắt nhìn Tae Rim đang nhìn xuống mình.

"Chắc là vì vui quá nên em mới say xỉn như vậy…."

Hamin lẩm bẩm như đang biện minh. Nhưng cậu không hề nói dối. Lâu lắm rồi cậu mới gặp lại bạn bè và trò chuyện vui vẻ như vậy. Đặc biệt, cuộc trò chuyện bí mật về chuyện yêu đương với Eunsoo thật sự rất vui.

"Vui đến thế cơ à?"

Tae Rim tựa lưng vào đầu giường và vuốt vuốt mái tóc của Hamin đang nằm thẳng đơ, nhìn xuống cậu một cách âu yếm. Hamin ngước nhìn Tae Rim rồi cựa quậy cựa quậy và kéo chăn lên tận cằm. Cậu có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Tae Rim không thúc giục mà chỉ kiên nhẫn nhìn Hamin.

Vài phút trôi qua, Hamin ngập ngừng mở lời.

"Thật ra… em không có nhiều bạn lắm."

Giọng cậu mang theo một nụ cười gượng gạo như thể đang cảm thấy xấu hổ.

Đó là một chuyện không cần phải nhắc đến, nhưng dạo gần đây Hamin muốn nói hết mọi chuyện với anh. Những câu chuyện mà cậu luôn vội vàng che giấu.

"Gần đây em mới liên lạc lại với Taein…."

Nghe Hamin khó khăn mở lời, Tae Rim im lặng lắng nghe và chỉ vuốt vuốt mái tóc của cậu. Trước sự dịu dàng tràn đầy đó, Hamin cảm thấy ấm áp và tiếp tục nói.

"Vậy nên em đã mơ ước được kết bạn thật nhiều khi vào đại học…."

"Ừm."

"Nghe có vẻ ngốc nghếch nhỉ."

"Không. Thú vị mà."

"Hả?"

"Anh thích nghe em kể chuyện."

Tae Rim uể oải nói rồi buông người khỏi đầu giường, nằm xuống cạnh cậu và nhìn nhau. Khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên gần gũi khiến Hamin có vẻ hơi căng thẳng, chớp mắt liên tục. Người mới yêu luôn cảm thấy khó khăn trong những lúc như thế này. Mỗi khi khoảng cách vật lý đột nhiên trở nên gần gũi, cậu đều lúng túng.

"Em không muốn hẹn hò à?"

Tae Rim chống khuỷu tay lên gối rồi tựa đầu vào đó. Anh dùng tay còn lại vuốt ve khuôn mặt của Hamin. Từ khi bắt đầu hẹn hò, anh luôn không ngừng làm những hành động skinship nhỏ nhặt như thế này mỗi khi ở bên nhau. Đáng lẽ cậu phải quen rồi chứ, nhưng cậu vẫn cảm thấy khó khăn.

Hamin khẽ hé môi với khuôn mặt hơi nóng lên.

"Cũng, cũng muốn chứ…."

"Hẹn hò thì em muốn làm gì?"

Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện đó…. Hamin im lặng với vẻ mặt đang suy nghĩ nghiêm túc. Có vẻ như thay vì nghĩ đến những việc mình muốn làm, cậu luôn tìm cách phải làm như thế nào. Giống như những lời khuyên mà Eunsoo đã nói ở buổi nhậu. Kéo và… đẩy?

Trong lúc Hamin mải suy nghĩ mà trả lời chậm trễ, Tae Rim kiên nhẫn chờ đợi trong im lặng rồi vuốt ve má của cậu. Đó là một sự làm nũng nhỏ. Hamin tùy ý nói ra bất cứ điều gì mình nghĩ.

"Ừm… đi du lịch ạ?"

"Đi đâu?"

"Đi đâu cũng được… chắc là thích hết ạ."

"Rồi sao nữa?"

"Ừm…."

Hamin lại nhíu mày với vẻ mặt đang suy nghĩ. Thấy Hamin không dễ dàng tìm ra câu trả lời, Tae Rim thản nhiên ném ra một câu.

"Xem người yêu tự sướng."

"Hả?"

Nghe câu nói có mức độ cao đột ngột, Hamin giật mình và mở to mắt.

"Hoặc là… làm chuyện đó với người yêu ở bên ngoài."

Anh nở một nụ cười gian xảo. Hamin đỏ mặt và né tránh ánh mắt của anh. Cậu hoàn toàn không quen với những lời nói có mức độ cao của anh.

"Đâ, đâu có… em chưa từng nghĩ đến chuyện đó."

Hamin lảng tránh và quay người sang phía đối diện. Để tránh nhiệt độ đang tăng lên nhanh chóng. Nếu cứ để bị cuốn theo nhịp điệu của anh thì chắc chắn hai người sẽ lại làm chuyện đó thâu đêm cho xem. Cậu đã bị hành hạ như vậy suốt mấy tháng nay rồi.

Từ khi anh trở về từ Mỹ, gần một tháng nay, cứ hễ hai người chạm mắt nhau là lại lao vào nhau. Hamin thường thụ động trong chuyện đó, lúc đó cũng khá chủ động đáp lại. Nếu lúc đó cậu còn đi học thì chắc cậu đã trốn học mấy buổi rồi. Thực tế thì cậu cũng đã đi làm thêm muộn vài lần, và thường xuyên bỏ lỡ các lớp học ở trung tâm mà cậu theo học trong kỳ nghỉ. Có một ngày, cậu đã sợ hãi đến mức bật khóc vì cảm thấy như lỗ huyệt của mình sẽ không bao giờ đóng lại được, vì hai người đã làm chuyện đó cả ngày lẫn đêm trong nhiều ngày liên tiếp.

Cảm thấy rằng cuộc sống thường ngày của mình sẽ bị phá vỡ nếu cứ tiếp tục như thế này, cậu đã chủ động đề nghị. Cuối tuần thì muốn làm bao nhiêu cũng được, nhưng ngày thường thì hãy kiềm chế. Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn sau khi khai giảng thì cậu sẽ không thể đến trường được mất.

Anh luôn điềm tĩnh và thong dong, nhưng mỗi khi làm tình thì anh lại cư xử như một người hoàn toàn khác. Anh vội vã, sốt ruột, và trong ánh mắt lóe lên của anh không hề có một chút lý trí nào.

"Hamin à."

"……."

"Ngày mai là cuối tuần đấy."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo