Những lời nói bông đùa nhưng ẩn chứa gai nhọn khiến Hamin giật mình.
Anh dập điếu thuốc đang hút xuống đất rồi tiến sát đến trước mặt Hamin. Mùi hương của anh càng nồng nàn, tim cậu càng thắt lại. Thật bất công. Đến mức quá đáng…
Trong màn đêm, mái tóc che vầng trán của anh khẽ lay động trong gió lạnh. Qua khe tóc, ánh mắt sâu thẳm và đôi mắt đen láy hiện ra. Đôi mắt đen đến nỗi không thể so sánh với bầu trời đêm. Và làn da trắng ngần như ngọc bích vẫn sáng rõ dù trong bóng tối.
“Bạn anh bảo anh say…”
“Anh say rồi.”
Anh dứt khoát nói. Anh ta trông tỉnh táo hơn nhiều so với một người say khướt, nhưng chắc chắn mùi rượu nồng nặc đang lan tỏa.
“Anh mệt rồi, sao không về nhà… Sao biết em sẽ đến…”
“Anh biết sơ sơ thôi.”
Anh trả lời như vậy rồi lại ngậm một điếu thuốc khác vào miệng. Tang. Bật lửa Zippo mở ra cùng tiếng kim loại và đá lửa quay.
“Hamin có muốn hút không?”
Vừa mới hút xong mà… Thứ thuốc độc hại đó có gì hay chứ, Hamin lo lắng nhíu mày lắc đầu.
“Không hút à.”
Anh lẩm bẩm nhỏ khi nghe thấy cậu từ chối.
“Ừm.”
Cậu đáp ngắn gọn, anh bật cười. Tiếng cười như gió thoảng khiến Hamin nghiêng đầu.
“Gì vậy… Sao lại cười.”
Hamin đáp lại một cách bình thường, nhưng tim cậu như muốn nổ tung. Chỉ riêng không khí ban đêm, gió đêm và hình ảnh khác lạ của anh trong con hẻm tồi tàn này đã đủ khiến cậu mất kiểm soát rồi.
“Hợp lắm.”
“……?”
“Không hút thuốc hợp lắm.”
“…À.”
“Sau này cũng đừng hút.”
Đó là một câu nói khó hiểu. Cậu không hiểu ý nghĩa của nó, và nó cũng có một chút gì đó cưỡng ép. Hamin chỉ ngây ngốc chớp mắt rồi gật đầu.
Ánh mắt của Taerim nhìn xuống cái đầu nhỏ bé đang gật gù trở nên sắc bén hơn một chút. Chẳng mấy chốc, anh dập điếu thuốc chưa hút được mấy hơi xuống đất rồi chà xát bằng giày.
“Vào nhà đi, giờ.”
Sau đó, Taerim nói với Hamin đang ngơ ngác đứng đó như thể đã xong việc.
À, Hamin có chút bối rối rồi ngước lên nhìn Taerim. Cậu hỏi với đôi mắt ngơ ngác như không hiểu vì sao anh đã muốn tiễn cậu về rồi.
“Còn anh…?”
Cậu hỏi khi nhìn thấy chiếc xe của anh đang đậu gần đó, anh đáp một cách thờ ơ.
“Anh chỉ muốn nhìn mặt em rồi về thôi.”
“Anh bảo anh say mà…”
“Anh gọi tài xế riêng là được mà.”
“Giờ này khó bắt xe lắm…”
Hamin lẩm bẩm với vẻ lo lắng. Cậu không đủ nhẫn tâm để phớt lờ người đã đợi mình đến tận bây giờ rồi về nhà. Thấy Hamin lo lắng không yên, ánh mắt Taerim nheo lại.
“Vậy Hamin cho anh ngủ lại nhà nhé.”
“Hả…?”
“Không thích à? Hay là anh cứ lái xe về?”
Taerim trêu chọc hỏi, khiến mặt Hamin cứng đờ. Anh hỏi như thể sẽ lái xe trong lúc say xỉn, khiến cậu như tận thế đến nơi. Thấy vẻ mặt đó thú vị, Taerim không giấu được nụ cười và mân mê vành tai đỏ ửng của Hamin.
Sau đó, cậu thấy gáy mình càng đỏ hơn. Ôi, đỏ quá. Taerim nhìn cậu từ đầu đến chân như đang quan sát kỹ lưỡng. Hamin không nhận thấy ánh mắt đó và lúng túng lẩm bẩm.
“Phòng… chật lắm…”
“Thế thì tốt. Ngủ sát vào nhau.”
“Sẽ bất tiện lắm…”
“Không thích thì anh về.”
“Không, không phải là em không thích…!”
Cậu lắc đầu nguầy nguậy. Cứ như thể bị hiểu lầm là chuyện gì lớn lắm vậy.
Taerim mỉm cười nhẹ nhàng và hỏi lại.
“Vậy là thích à?”
“Ơ? …Ừm.”
Hamin hoàn toàn gục ngã trước nụ cười dịu dàng đó. Cậu thậm chí không còn ý chí để từ chối. Vốn dĩ cậu không thể từ chối người anh đã đợi mình ở đây suốt mấy tiếng đồng hồ.
“Anh cũng thích.”
Anh vòng tay ôm Hamin từ phía sau như đang say rượu và dụi mặt vào cổ cậu. Giọng anh mệt mỏi, và cậu cũng thở ra một hơi thật sâu. Hơi thở lan tỏa trên xương quai xanh và yết hầu. Cậu phát điên mất. Một cảm giác tê dại khiến đầu ngón tay và ngón chân cậu co rút lại khiến cậu muốn khóc. Cậu có thể chắc chắn rằng đêm nay cậu sẽ không thể nào ngủ được.
**
“Chật lắm đúng không?”
Hamin ngượng ngùng cười khi thấy Taerim nhìn quanh phòng. Dù có là gosiwon (phòng trọ nhỏ) tốt đến đâu thì hai người đàn ông trưởng thành ở chung cũng sẽ chật kín thôi.
May mắn là phòng không bẩn vì cậu thường chỉ ngủ hoặc học trong phòng.
“Có mùi của em.”
Anh nhìn quanh phòng với vẻ mặt vô cảm rồi đột ngột nói một câu. Có mùi sao? Có mùi gì lạ sao? Hamin vội vàng hít hà khắp nơi trong phòng.
“Em xịt khử mùi cho, đợi em một chút.”
“Anh bảo là thích mà.”
Taerim bật cười khi thấy Hamin hốt hoảng. Anh bước vào căn phòng gosiwon chật hẹp, cứ như một người khổng lồ đến đất nước Lilliput vậy.
“Hay là, anh tắm nhé? Bàn chải đánh răng mới thì… ở trong nhà tắm, còn quần áo thì em tìm cái nào to nhất của em cho anh nhé… Đợi em một chút.”
“…”
Sau khi đưa anh vào phòng, Hamin mất hết tinh thần. Thấy cậu đi tới đi lui, anh cười lười biếng.
“Cái này… có nhỏ quá không?”
Hamin lục lọi tủ quần áo rồi giơ chiếc áo phông trắng ra như đang ướm thử cho anh.
“Anh toàn ngủ nude.”
Cậu không dám giơ chiếc áo phông trắng lên vai rộng của anh mà chỉ ước lượng bằng mắt, anh nói đùa.
“Em thì, toàn mặc đồ đi ngủ…”
Hamin đỏ mặt khi thấy anh nhìn chằm chằm mình. Mặt cậu đã đỏ từ nãy rồi, nhưng giờ trông còn đỏ hơn nữa.
“Ừ, phải nghe lời chủ nhà chứ.”
Taerim gật đầu như thể dễ dàng chấp nhận rồi bước vào phòng tắm. Ngay khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Hamin ngã nhào xuống giường. Chỉ riêng việc ở trong không gian chật hẹp này với anh thôi cũng khiến tim cậu như muốn nổ tung rồi.
“Haa…”
Hamin bực bội đấm vào ngực mình. Bảo nó đừng đập mạnh nữa đi. Nó đập mạnh quá, cậu sợ bị phát hiện mất. Có lẽ nào Thượng Đế đang thử thách cậu không? Xem cậu có thể chịu đựng được đến đâu.
Cứ như thể đang chế giễu cậu, xem cậu có từ bỏ anh được không dù có như thế này.
**
Hamin tắm càng lâu càng tốt. Để làm dịu cái mặt đỏ gay này. Cậu xả nước lạnh từ vòi sen xuống người hơn chục phút. Đến khi người cậu run cầm cập và môi hơi tím tái thì cậu mới tắt vòi sen. Khuôn mặt đầy căng thẳng như cô dâu chú rể trước đêm tân hôn hiện lên trong gương. Hình ảnh của cậu trong làn hơi nước mờ ảo thật thảm hại. Cậu không thể trông tệ hơn được nữa khi chỉ vì ngủ chung một đêm mà cậu đã căng thẳng đến vậy.
Hamin lau khô tóc và cố gắng bước ra khỏi phòng tắm. Một trong những lý do cậu tắm lâu như vậy là vì cậu hy vọng anh đã ngủ quên rồi, nhưng hy vọng đó tan thành mây khói.
“Nếu em ra muộn hơn chút nữa là anh định xông vào đấy.”
Anh dựa khuỷu tay vào đầu giường, duỗi thẳng hai chân.
Dù cậu đã đưa cho anh chiếc áo phông lớn nhất, nhưng nó vẫn gần như là áo bó sát với anh. Cấu trúc cơ thể săn chắc và khung xương của anh lộ rõ. Các cơ bắp rõ nét được sắp xếp hợp lý, và chiếc quần soóc anh đang mặc cũng vậy. Chiếc quần soóc rộng thùng thình đến đầu gối của cậu lại là chiếc quần nóng hổi khiến người ta ngại ngùng khi mặc lên người anh. Vạt quần phồng lên theo hình dáng phần trung tâm của anh. Cái dáng nằm như vậy trông như một tạp chí khiêu dâm vậy.
“Lau tóc cho anh đi.”
Anh ngồi dậy và đưa mái tóc chưa lau khô cho Hamin.
“Giờ… Giờ này bật máy sấy tóc thì không được đâu.”
“Sao?”
“Ở đây cách âm không tốt… Bị chửi đấy.”
“À, vậy là ở đây không thể làm tình được rồi.”
Anh đáp lại với vẻ mặt thản nhiên. Anh trông hoàn toàn tò mò. Chỉ có mặt Hamin là cứng đờ.
“Ờ… ừ. Ờ thì, chắc vậy…”
Hamin cố gắng đáp lại một cách tự nhiên nhất có thể.
“Không lau khô tóc à…”
Hamin nhanh chóng chuyển chủ đề và cẩn thận lau mái tóc vẫn còn ướt của anh bằng khăn. Anh ngoan ngoãn để đầu trong tay cậu. Anh trông rất vui vẻ.
“Anh ngủ trước đi.”
Cậu vuốt tóc rối bù vì lau rồi nói nhỏ, anh đang ngồi trên giường ngước lên nhìn Hamin. Khuôn mặt đẹp trai đến nghẹt thở hiện lên rạng rỡ dưới ánh đèn. Chắc chắn Thượng Đế thiên vị anh lắm. Chắc chắn Ngài đã tạo ra khuôn mặt đẹp đẽ này với sự thiên vị tột độ.
“Ngủ cùng nhau đi.”
Anh đột ngột nắm lấy cổ tay Hamin. Với lực kéo đột ngột, Hamin bị ép ngồi giữa hai chân anh. Hình bóng của thứ giữa hai chân anh không cương cứng mà rũ xuống nổi bật qua bóng tối giữa hai chân đang mở rộng. Hamin hoảng hốt mở to mắt nhìn quanh vì hình dạng của nó được giấu trong một bên chân.
“Em ngủ dưới đất…”
“Hình như không có chỗ để nằm đâu.”
“Em cứ nằm đại thôi. Giường chật lắm… Hai người không ngủ được đâu.”
Dưới sàn chỉ còn chỗ cho một đứa trẻ nằm. Tất nhiên, giường cũng không đủ cho hai người ngủ. Không có chăn dự phòng, Hamin lấy chiếc chăn được giấu trong góc ra trải xuống sàn. Anh nghiêng người nhìn cảnh đó rồi nói với giọng khó chịu.
“Hay là anh về nhà luôn nhé?”
“Hả? Sao, gì?”
Hamin giật mình hơn ai hết khi nghe thấy lời anh nói.
“Không phải em muốn anh ngủ lại nên mới bảo anh như vậy à.”
“……”
“Ngoan ngoãn lại đây khi anh còn nói tử tế.”
Anh nghiêm nghị chỉ vào chỗ bên cạnh mình. Hamin chớp mắt nhìn chiếc chăn mỏng manh và không gian giường chật hẹp. Chẳng mấy chốc, khuôn mặt lo lắng của cậu sa sầm lại.
“Anh sẽ khó chịu đó.”
“Anh thấy em ngủ như vậy còn khó chịu hơn. Nhanh lên.”
“……”
“Không thì anh về đấy.”
Vừa nói anh vừa nhúc nhích như sắp đứng dậy, Hamin giật mình và chạy đến chỗ anh bằng đầu gối.