Taerim đưa cậura khỏi trường và tất nhiên, cho Hamin ngồi ghế phụ. “Em phải đi làm thêm,” Hamin nói, và anh đáp gọn lỏn, “Anh đưa đi.” Hamin chẳng có lý do gì để từ chối, đành lê thân nặng nề lên xe. Anh mở cửa rồi đóng lại cho cậu, sau đó quay về ghế lái, thuần thục leo lên. Anh khởi động xe và bắt đầu đi mà không nói một lời nào.
“Em có thói quen xấu rồi đấy.”
Khi xe anh êm ái rời khỏi trường, anh mới mở miệng, vẫn nhìn thẳng phía trước và vặn vô lăng, nhẹ nhàng hỏi:
“Hử…?”
“Hôm qua gọi điện.”
“……”
“Tự dưng gọi xong rồi cúp máy là sao?”
“……”
“Gọi lại cũng không bắt máy.”
Anh nói tiếp, có vẻ như rất hờn dỗi. Hamin ngạc nhiên, vội vàng biện minh:
“Xin lỗi, hôm qua em say quá…”
Thật ra, cậu định gọi cho anh trai để xin lỗi vì đã tự ý cúp máy ngày hôm sau. Cậu thấy có đến bốn cuộc gọi nhỡ, nên nghĩ nhất định phải gọi lại, nhưng lại không nghĩ ra lý do gì, nên cứ trì hoãn mãi.
“Thế thì phải gọi lại chứ?”
Giọng anh có vẻ dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa sự trách móc. Rõ ràng là anh đang không vui. Hamin lúng túng nhìn anh. Gương mặt lạnh lùng, không chút nụ cười.
“…Hôm qua gọi… hình như anh đang ở với bạn gái. Em sợ làm phiền…”
Hamin hoảng hốt, bắt đầu luyên thuyên biện minh. Không thể nói rõ ràng, cậu không biết anh sẽ nghĩ cậu ngốc nghếch đến mức nào. Hamin cắn chặt môi dưới vì tự ti.
“Đừng cắn môi.”
Anh vẫn nhìn thẳng phía trước, lẩm bẩm như thể đang nói một mình. Nghe thấy vậy, Hamin vội vàng thả môi ra. Cùng lúc đó, xe dừng lại êm ái. Họ đã đến trước cửa hàng tiện lợi nơi cậu làm thêm. Trong tình huống này, Hamin cảm thấy lẫn lộn. Cậu vừa muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi ngột ngạt này, vừa muốn ở bên anh thêm một chút nữa. Hai cảm xúc đối lập nhau.
Anh dừng xe, tháo dây an toàn, quay người lại nhìn thẳng vào Hamin đang ngồi im.
“Anh có ở với bạn gái hay không, sao em phải bận tâm?”
Giọng anh như dỗ dành, khiến cổ họng Hamin nghẹn ứ lại. Cậu cảm thấy một nỗi tủi thân kỳ lạ dâng lên, không dám nhìn thẳng vào anh.
“Anh thích khi em gọi cho anh mà.”
Bàn tay to lớn của anh chạm vào tóc cậu. Anh cúi xuống, khẽ vuốt những sợi tóc rối bời. Giọng nói dịu dàng và bàn tay ân cần khiến tim cậu đập rộn ràng.
“…Hôm trước, em nghe anh nói chuyện với bạn gái anh… với chị ấy.”
Cậu chỉ nghĩ ra được lý do này để biện minh, khiến cậu cảm thấy tủi thân. Cuối cùng, cậu chỉ làm vết thương thêm đau, nhưng cậu không còn cách nào khác.
“Cái gì… à.”
“Hình như chị ấy… hiểu lầm thì phải.”
Việc anh có quan tâm đến cậu hay không. Và lời anh dứt khoát phủ nhận. Cậu nhớ tất cả, từ khói thuốc đến cơn gió lạnh ngày hôm đó.
Hamin tiếp tục nói, nghe thấy tiếng thở dài của Taerim khi anh nhớ lại. Cậu chỉ luyên thuyên nói dối.
“Nếu em cứ gọi điện cho anh vào ban đêm, em sợ anh lại bị hiểu lầm…”
“……”
“Anh đã khó chịu vì bị hiểu lầm vì em rồi…”
“……”
“Nên em mới làm vậy. Xin lỗi.”
Cậu không biết vẻ mặt của mình lúc luyên thuyên biện minh như vậy sẽ như thế nào.
Cảm giác tự tay băm nát trái tim mình thật tệ hại, cậu nghĩ, chỉ cần không khóc là may rồi. Khi cậu nghĩ vậy, một câu hỏi khó hiểu bay đến.
“Thì sao?”
Giọng anh có vẻ không hiểu, khiến ánh mắt dao động của Hamin từ từ hướng về anh. Một lần nữa, bàn tay to lớn của anh vuốt tóc cậu. Gương mặt bình thản của anh lộ ra.
“Em với anh đâu phải là loại thấy trai là nổi hứng.”
Anh hỏi lại với vẻ không hiểu, khiến Hamin câm lặng. Cậu ngẩn người ra một lúc. Những lời nói thô tục và bàn tay âu yếm vuốt tóc cậu quá khác biệt, cậu không biết phải chấp nhận như thế nào.
Anh lẩm bẩm với vẻ khó hiểu, rồi bật cười vì thấy cái cớ ngớ ngẩn của cậu thật đáng yêu. Bàn tay vuốt tóc cậu hạ xuống, mân mê vành tai cậu. Anh dùng ngón tay cái xoa nhẹ, giọng nói lười biếng:
“Có phải dân gay đâu, lo lắng cái gì không biết.”
Những lời thô tục của anh không hề kiêng dè, cũng không hề quan tâm đến cảm xúc của cậu. Chỉ là một gương mặt vô cảm, thật sự không hiểu. Nhưng khác với anh, cậu cứng đờ người.
Vì người anh dùng những lời thô tục để chỉ trích chính là cậu. Là Hamin, một kẻ đồng tính, đang nổi hứng với anh.
**
Vào ngày thường, gần nửa đêm, cửa hàng tiện lợi ở khu Daehak-ro thường khá vắng vẻ. Tận dụng khoảng thời gian vắng khách, Hamin đang hăng hái sắp xếp những món đồ trong kho, bỗng dừng lại và kiểm tra chiếc điện thoại cũ kỹ trong đồng phục.
[tớ có bạn gái rồi]
Tin nhắn Kakao của Taein gửi vài phút trước, phòng chat ồn ào của lũ bạn, và bên dưới đó là.
[Em đang làm thêm à?^^]
[Không thấy trả lời gì hết ㅠㅠ]
Tin nhắn Kakao của Taerim liên tục gửi đến trong mấy ngày nay. Hamin bật cười trước những dòng tin nhắn đầy vẻ trêu chọc, nhưng rồi lại nghiêm mặt lại như để tỉnh táo.
Sau ngày hôm đó, Hamin nghĩ rằng cậu phải cố gắng giảm bớt những lần gặp gỡ với anh. Cậu cũng nhận ra rằng việc nói dối để trốn tránh anh cũng vô ích. Vậy thì điều cậu có thể làm chỉ là từ từ rời xa anh. Chỉ là không quá lộ liễu… chỉ để anh không hiểu lầm.
Hamin phớt lờ tin nhắn của anh, hoặc trả lời sau vài tiếng đồng hồ, nhưng khi đang làm việc hoặc đang nghe giảng, cậu vẫn lén lút lấy điện thoại ra nghiền ngẫm những dòng tin nhắn của anh. Cậu là một kẻ đồng tính khiến anh ghê tởm, dù lòng tan nát khi nghe những lời đó, cậu vẫn nghiền ngẫm nó vài lần một ngày. Vì cậu thích. Cậu thích việc anh dùng những biểu tượng cảm xúc không hợp chút nào để nhắn tin cho cậu.
“Haa…”
Hamin thở dài sâu thẳm. Thật chẳng khác gì địa ngục trần gian.
Trong lúc Hamin đang ngẩn ngơ nhìn tin nhắn của Taerim thì điện thoại rung lên. Hamin giật mình nhìn thấy tên anh hiện lên. Có nên bắt máy không…? Cậu chỉ kịp nghĩ thoáng qua. Tiếng chuông không dễ dàng tắt, khiến tim cậu thấp thỏm, cậu nhấn nút nghe và cẩn thận áp điện thoại lên tai.
“A-Alô…?”
Anh ít khi gọi điện, dù đôi khi vẫn nhắn tin. Có lẽ là do cậu phớt lờ tin nhắn của anh?
Song Hamin?
Nhưng đầu dây bên kia lại là một giọng nói xa lạ. Hamin nghĩ rằng mình nghe nhầm, vội vàng rời điện thoại khỏi tai rồi kiểm tra lại số.
“Dạ, đúng rồi… Đây không phải là điện thoại của anh Taerim sao ạ?”
Cậu không nhớ à? Tôi là Kim Sahyun. Bạn của Taerim.
Anh ta tự nhiên giới thiệu, Hamin khẽ thở dài.
“À, xin chào.”
Cậu cúi đầu chào dù không có ai ở trước mặt.
Ừ, chào cậu. Không có gì đâu, chỉ là.
“……?”
Thằng nhóc này… à không, Taerim nó say quá.
“Anh ấy ạ…?”
Hamin mở to mắt ngạc nhiên hỏi lại.
Nó không đứng vững được nên tôi định gọi cho Taein, nhưng thằng nhóc đó không bắt máy?
“À…”
Bỗng nhiên, cậu nhớ đến lời Taein vui vẻ nói rằng mình đã có bạn gái. Taein luôn mất tích khi ở bên bạn gái.
Hơn nữa, từ nãy đến giờ nó cứ lải nhải đòi gọi cho cậu….
“À… cái đó…”
Cậu có thể đến đây được không?
Hamin hoảng hốt nhìn xung quanh. Tay cậu nắm chặt điện thoại.
“Bây giờ em… đang làm thêm ạ.”
Vậy à?
“…Xin lỗi anh. Bây giờ em không thể đi được…”
Đành vậy thôi.
“Dạ… nhờ anh chăm sóc anh Taerim giúp em ạ.”
Cậu lo lắng dù nghĩ rằng anh ta sẽ tự biết phải làm gì. Lòng cậu muốn chạy đến ngay lập tức. Nhưng mặt khác, cậu lại muốn trốn tránh anh. Càng nhìn thấy anh, trái tim cậu càng không thể kiểm soát được, đồng thời, những vết thương vô tình nhận được càng khiến lòng cậu mục ruỗng. Cậu đang trở thành một đống đất vô dụng, không thể gieo mầm, không có dương khí.
“Ừ, vậy nhé. Cậu làm việc vất vả rôi”
Người bạn của anh dứt khoát cúp máy. Hamin tiếc nuối khi cuộc gọi kết thúc không chút do dự. Cậu ngẩn người ra, chỉ mân mê chiếc điện thoại.
**
Bước chân trở về nhà sau khi tan làm thêm trở nên nặng trĩu. Suốt mấy tiếng đồng hồ làm việc, cậu vẫn lén lút kiểm tra điện thoại, đang học bài cũng lén lút kiểm tra điện thoại. Anh có về nhà an toàn không? Cậu chỉ lo lắng và nghĩ đến điều đó. Hay là mình nên đi… Bỏ làm thêm cũng được, anh gọi, mình nên đi…
Cậu lê bước vào con hẻm tồi tàn. Không khí đặc trưng của đêm khuya và mùi hôi thối của con hẻm xộc vào mũi. Nhưng hôm nay có một mùi khác.
“…Giờ mới về à?”
Một giọng nói vang lên như thể đã chờ đợi, Hamin ngước mắt lên. Mùi thuốc lá độc hại và mùi rượu của anh hòa quyện vào nhau. Đó là mùi hương quen thuộc của anh. Một mùi hương trưởng thành và nặng nề đến mức xé toạc phổi cậu.
Anh đứng dưới ánh đèn đường, đẹp như một bức tranh. Bước chân Hamin dừng lại và cứng đờ người.
“Anh…”
“Anh định đến trước cửa hàng tiện lợi, nhưng sợ em không thoải mái.”
Giọng nói lười biếng vang vọng trong con hẻm ẩm thấp. Một giọng nói thanh tao không hợp với nơi dơ bẩn này.
“Sao anh lại đến đây…”
“Vì em cứ xa lánh anh, nên người nhớ em phải đến chứ sao.”
“……”
“Phớt lờ tin nhắn Kakao… Nên anh đành đến thăm Hamin coi trọng việc làm thêm hơn anh.”