Sweet Shot - Chương 156

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

 

 Hamin lại đối mặt với anh với khuôn mặt đông cứng. Cảm giác rằng nước tiểu của Hamin lênh láng trên sàn nhà, nhưng vật kia vẫn cắm trong lỗ và chưa thấy điểm dừng, cậu trở nên mờ mịt.

"Ch, chờ một chút... Ư!"

Khi chuyển động bắt đầu lại, cánh cửa sau lưng bắt đầu rung lắc.

"Hamin đi tiểu thật là gợi cảm quá."

"Ư, ừ! Em vẫn... Chờ một chút... Haa...!"

"Hyung cũng muốn đi tiểu mà."

"Hộc... Đủ... Dừng lại... Hức...."

Lời cầu xin hoàn toàn vô ích. Sức mạnh thúc mạnh lên như thể chỉ có mục đích duy nhất là bài tiết, khiến phần thân trên của Hamin đổ sụp xuống. Đến lúc đó, anh mới di chuyển vị trí, để Hamin nằm thẳng xuống sàn phòng khách và nâng một chân lên không trung. Sau đó, dương vật to lớn của anh lộ rõ giữa hai chân dang rộng theo đường chéo.

"Có được bắn không em?"

Bắn Vào trong bụng em....

Anh Nói thêm rồi cười với khuôn mặt đẫm sự hưng phấn. Bàn tay to lớn xoa xoa bụng phẳng của Hamin. Nhưng Hamin không nghe thấy bất cứ điều gì.

Hình ảnh cậu bị đâm vào giữa hai chân dang rộng khiến cậu cảm thấy mình giống như một con búp bê không thể cử động chân tay. Sự kích thích tiếp tục sau hai lần xuất tinh giờ đã khiến tinh thần cậu trở nên trống rỗng. Dù bò trên sàn theo bản năng để trốn thoát, nhưng vì đã bị giữ chặt lấy cổ chân nên ngược lại...chỉ khiến cậu bị đâm sâu hơn.

"Haa... Dừng lại... Sâu quá... Hức...!"

Chuyển động của anh vẫn không hề có chút thương xót nào. Trong tư thế như hai lưỡi kéo khớp lại với nhau, anh dựng thân trên lên, vừa thúc hông vừa cắn và liếm mắt cá chân thon gọn của Hamin. Sau đó, anh kéo mạnh chân cậu lại, khiến khu vực giao hợp càng thêm khít hơn, và như thể chưa từng xuất tinh, dương vật không một sợi lông của Hamin lại cương cứng và cọ xát vào sàn đá cẩm thạch.

"Bụng, bụng đau quá.... Hức... Ư!"

Hình ảnh cậu vẫy vùng cánh tay trên sàn để chống cự thật đáng thương, nhưng ánh mắt của Taerim, người sắp đạt đến khoái cảm, vẫn không còn lý trí.

"Anh muốn lấp đầy em bằng tất cả mọi thứ bên trong anh."

"Haa... Hc! Ư!"

"Dù là tinh dịch hay nước tiểu của anh... Toàn bộ."

Anh  buông chân Hamin xuống và đổi sang tư thế cắt kéo(tư tếh 2 lưỡi kéo cắt vào nhau). Tuy nhiên, anh nắm chặt lấy cả hai cổ tay Hamin để cậu không thể trốn thoát. Sức mạnh kéo khiến lưng cậu hơi nhấc lên. Ở trạng thái đó, anh nắm lấy cổ tay cậu bằng cả hai tay và không ngừng thúc hông. Trong khi đó, anh  cắn và liếm vết thương trên cổ tay Hamin và nhìn chằm chằm vào đối phương. Mỗi khi đôi môi ướt át của anh chạm vào vết thương, bụng dưới của cậu lại run lên bần bật. Đó là một sự kích thích khủng khiếp.

Hơn nữa, nhờ tư thế bị cố định mà phần thân trên bị nhấc lên và không thể làm gì, Hamin càng cảm thấy áp lực hơn, khiến cậu vô thức dồn sức vào phần thân dưới. Sức mạnh siết chặt lấy dương vật một cách đột ngột khiến xương chậu anh giật mình. Khư... Tiếng rên rỉ nặng nề rỉ ra từ giữa đôi môi anh. Khi chuyển động dừng lại một lúc, Hamin cảm thấy trống trải ở phần dưới đột ngột, và theo bản năng cử động phần thân dưới. Như thể muốn anh nhanh chóng di chuyển, cái mông ôm lấy dương vật rung lắc, và anh lại nghiến răng chửi thề.

"Ha... chết tiệt."

Anh có lẽ không còn thời gian để thương xót, nên dùng hết sức chiếm lấy vị trí giữa hai chân đang dang rộng. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Hamin như trói buộc cậu. Đồng thời, anh bắt đầu đâm mạnh, như thể khắc dấu ấn của mình. Bị thúc ép không kịp thở, Hamin rên rỉ mà không biết nước bọt đang chảy ra từ khóe môi.

"Hak...! Aah...!!"

Anh cũng ngẩng cằm lên, rên rỉ giữa hai hàm răng nghiến chặt. Tiếng nước bắn tung tóe dừng lại, và tinh dịch của anh lại trào vào bụng cậu. Anh  thở dốc, cảm nhận dư âm của sự xuất tinh, nhưng vẫn không buông hai cánh tay đang nắm chặt. Đó là sự giãy giụa của Taerim để bắn vào sâu bên trong, để tinh dịch không dễ dàng chảy ra.

Cơ thể của Hamin bị trói buộc và phải chấp nhận anh , bỗng trở nên mềm nhũn. Khoảnh khắc đầu cậu ngả ra sau và một âm thanh hấp hối vang lên, nước tiểu lại rỉ ra từ dương vật trong trẻo của Hamin. Sau hai lần thất lễ liên tiếp, Hamin không còn cảm thấy xấu hổ, mà chỉ ngơ ngác. Ngay sau đó, giữa tầm nhìn mờ đi, cậu nhìn thấy khuôn mặt anh đang trao một nụ hôn ngắn ngủi. ..."Anh yêu em. " Giọng nói tràn đầy tình yêu thương vang vọng mờ ảo.

Đó là một câu nói mà cậu muốn nghe trong khoảng thời gian ngắn ngủi lạnh lùng kể từ ngày hôm qua.

**

Khi cậu mở mắt ra, bên ngoài vẫn còn tối. Cậu có thể biết rằng vẫn còn là giữa đêm nhờ không khí tĩnh lặng trong phòng. Cậu ngửi thấy mùi hương của buổi bình minh mờ mịt và ngay lập tức nhận ra đây là đâu. Đây là phòng ngủ của anh , không phải sàn phòng khách nơi cậu đã bất tỉnh, và cơ thể dính đầy chất lỏng của cậu đã được tắm rửa và sạch sẽ. Hơn nữa, cậu còn được mặc bộ đồ ngủ một cách hoàn hảo. Rõ ràng anh là người đã làm việc này.

"Sao em lại tỉnh rồi?"

Anh vẫn còn thức, và bàn tay dịu dàng của anh chạm vào khuôn mặt vẫn còn mơ màng của cậu. Cậu cảm thấy dễ chịu với xúc giác mát lạnh từ anh, và một nụ cười nhạt nở trên môi.

"...Sao hyung vẫn chưa ngủ?"

Cậu cố gắng nặn ra giọng nói khàn khàn, và anh vuốt tóc cậu. Cái vuốt Nhẹ nhàng, cẩn thận như thể nó có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

"Chỉ là... khuôn mặt em lúc ngủ rất đẹp."

Câu trả lời không hề có chút vui vẻ nào, mà là một cảm xúc chân thành.

Thật sự, anh thật giỏi trong việc nói những điều như vậy một cách tự nhiên.

Cổ Hamin hơi đỏ lên vì xấu hổ. Sau đó, cậu vùi mặt vào chăn.

"Ngủ nhanh đi."

Hàng loạt sự kiện xảy ra ngay trước mắt cậu, từ việc cãi nhau lần đầu tiên vào ngày hôm qua, đến việc làm hòa và quan hệ tình dục mãnh liệt, khiến Hamin lảng tránh để che giấu sự ngượng ngùng của mình. Và cậu cũng nhắm chặt mắt lại để ngủ lại. Tuy nhiên, có lẽ là do cuộc quan hệ tình dục có phần bạo lực, toàn thân cậu đau nhức và không dễ gì ngủ lại được.

"...Anh xin lỗi vì hôm qua không liên lạc với em."

Anh vẫn đang vuốt ve tóc cậu một cách cẩn thận, đột nhiên lên tiếng. Hamin ngơ ngác mở mắt và thò đầu ra khỏi chăn, vì cậu nghĩ rằng chủ đề mà họ đã nói chuyện đã kết thúc. Một khuôn mặt nghiêm túc, không có chút tươi cười nào, lọt vào tầm mắt cậu. Khi anh cười, anh giống như một cậu bé, nhưng khi anh không biểu cảm, anh lại giống như một bức tượng điêu khắc được chạm khắc tinh xảo.

"...Chẳng phải lúc nãy đã nói xong rồi sao... Sao anh lại nhắc lại?"

"Anh sợ nếu liên lạc, rồi anh sẽ lại dồn ép em."

"...Không phải đâu. Không sao mà."

Ban đầu, cậu có thể là người đã liên lạc, nhưng cậu đã nói ra những lời đó vì cảm thấy tủi thân. Hamin lại xoa dịu anh bằng cách xích lại gần anh hơn.

"...Anh không muốn làm em buồn."

Anh nói như thể đang thú tội và nắm lấy tay cậu đang ở trong chăn, đan các ngón tay vào nhau. Cảm giác tay anh luồn vào giữa các ngón tay cậu khiến ngực cậu run lên.

"………thật Không dễ dàng gì."

Anh ta lấy hai bàn tay đang nắm chặt ra và khẽ thì thầm khi hôn lên vết sẹo của cậu. Anh khá thường xuyên vuốt ve vết sẹo của cậu. Và đôi khi anh hôn lên chúng và thưởng thức chúng như thế này. Lúc đầu, cậu cảm thấy khó chịu và cố gắng rút tay ra, nhưng anh đã chạm và hôn lên chúng cho đến khi cậu cảm thấy mình có thể chấp nhận đủ.

Nhờ đó, Hamin đã quen với điều này,và không còn cảm thấy khó chịu hay xấu hổ nữa. Cậu cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng nó vẫn như vậy ngay cả khi anh chỉ nhìn chằm chằm vào cậu. Chỉ cần anh nhìn cậu, chỉ cần anh gọi cậu một cách dịu dàng, cậu đã cảm thấy xấu hổ và rung động. Nhờ những rung động nhỏ, Hamin khẽ lắc đầu với khuôn mặt hơi ửng hồng.

"Hyung cũng... có những lo lắng kỳ lạ nhỉ."

Anh đã làm đủ tốt rồi mà....

Rồi đột nhiên một nụ cười nở trên môi cậu. Cậu cảm thấy kỳ lạ khi thấy anh giống mình, lo lắng về những điều ngớ ngẩn. Không chỉ có mình cậu như vậy. Cậu cảm thấy kỳ lạ khi biết rằng không chỉ có mình cậu bị cuốn vào những suy nghĩ và lo lắng không cần thiết. Anh cũng đang gặp khó khăn, giống như cậu. Trong một mối quan hệ tình cảm không dễ dàng.

Đột nhiên, một cảm xúc nghẹn ngào trào dâng. Hamin nhìn khuôn mặt xinh đẹp và lộng lẫy của anh  và mở miệng một cách mê hoặc, vì tình cảm tràn ngập đến mức cậu cảm thấy buồn nôn.

"Em... yêu anh....."

Hamin nắm chặt hơn bàn tay anh đang đan vào tay mình và chậm rãi tiếp tục nói.

"...Em nghĩ là... em chưa từng... nói điều đó...."

Như thể cậu chưa từng bộc lộ cảm xúc của mình ra, Hamin đã thú nhận hết sức mình.

"Vậy nênanh đừng có nghĩ nhiều nữa………."

 

"Tốt nghiệp xong có muốn đến Mỹ không?"

"D?"

Đôi mắt Hamin mở to trước câu hỏi cắt ngang lời cậu. Trước khi cậu kịp giải thích câu hỏi đột ngột trong đầu, anh m đã nhanh chóng nói thêm.

"Kết hôn ở đó nhé?"

"..."

Đề xuất đột ngột khiến cậu nghẹt thở. Khi cậu đông cứng lại, anh hôn lên trán cậu như thể đang trao một nụ hôn thề nguyện.

"Anh nghĩ việc bị ràng buộc về mặt pháp lý cũng tốt."

Anh thốt ra những điều vô lý một cách bình thường.

"Có lẽ làm chồng còn tốt hơn làm người yêu."

Anh cười khẽ và vuốt ve khuôn mặt đông cứng của Hamin. Anh dường như thấy khuôn mặt đó thật đáng yêu, nên nhếch mép cười và hôn nhẹ. Nhưng vì cậu vẫn còn cứng đờ, nên lần này anh hôn chụt chụt lên môi, chóp mũi và cả má, rồi nói thêm.

"...Anh yêu em."

Anh thì thầm ngọt ngào một lời thú nhận như thể đang trói buộc cậu để cậu không thể từ chối, không thể trốn thoát. Anh yêu em. Anhlặp đi lặp lại vô tận và ôm chặt Hamin như một xiềng xích. Hamin chỉ im lặng ôm lấy anh và nuốt nước mắt. Giọng nói dịu dàng của anh vang vọng bên tai cậu như thể đang tẩy não cậu. Hamin không suy nghĩ gì, chỉ nhìn anh. Cậu nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh  chỉ chứa đựng một mình cậu. Cậu đã từng nghĩ rằng đó là một đôi mắt mà cậu không thể nhận ra bất cứ điều gì, nhưng bây giờ thì không phải vậy. Chỉ có cậu tồn tại ở đó.

Hamin lặng lẽ vòng tay qua cổ anh. Thực ra, cậu chợt nghĩ rằng hẹn hò không khó đến thế. Lời của Eunsoo đã đúng. Nếu cả hai chân thành với nhau, thì không cần bất cứ điều gì khác. Với một lời thú nhận yêu anh từ cậu, anh đã cầu hôn như thể đã chờ đợi từ lâu. Một nụ cười yếu ớt nở trên môi cậu trước tình yêu tàn bạo đó. Cậu cảm thấy những lo lắng và sợ hãi mà mình đã từng có thật ngu ngốc. Và cậu nhận ra.

'Mình thực sự đang yêu'. Cậu có thể cảm nhận rõ điều đó từ vòng tay đang ôm lấy cậu, từ giọng nói đang đọc lời thú nhận, và từ ánh mắt đang nhìn cậu. Cậu có một niềm tin mơ hồ rằng sẽ không còn gì phải nghi ngờ, cũng không có gì khó khăn nữa.

Hamin mỉm cười và xích lại gần anh . Dù không còn chỗ để xích lại gần hơn nữa, cậu vẫn ôm anh  mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Một cảm xúc không thể diễn tả dâng trào, khiến khóe mắt cậu cay xè. Hẹn hò hay kết hôn đều không quan trọng. Chỉ cần người trước mắt yêu cậu hết lòng mà không hối tiếc thì.... Cậu cũng muốn yêu anh hết mình. Thế là đủ rồi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo