Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
# ngoại truyện 2-1
-Lại không được nữa hả?!
Giọng Taein từ bên kia điện thoại vang lên inh ỏi. Hamin không giấu được vẻ khó xử mà mở lời.
"...Xin lỗi."
-Này, đây là lần thứ mấy rồi đấy.
Trước giọng điệu không giấu được sự hờn dỗi của Taein, Hamin cắn chặt môi dưới và liếc nhìn Taerim đang dính chặt vào lưng mình. Cậu liếc mắt một cái rồi thở dài khe khẽ.
"Thật sự xin lỗi.... Cậu biết mà...... hyung………………."
Hamin không nỡ nói hết lời trước mặt người đó nên ấp úng bỏ lửng câu nói. Taerim đang dính chặt vào lưng cậu dùng chân trói buộc Hamin rồi hôn chụt chụt lên cổ cậu. Cậu lo lắng sợ tiếng động đáng xấu hổ đó sẽ lọt qua điện thoại.
-hyung, hyung, hyung ....một câu hyung, hai câu cũng hyung........ cậu hẹn hò với anh ấy rồi thay đổi hoàn toàn rồi, không phải sao?
Taein bực tức như sắp nổ tung. Thấy Taein có vẻ rất tức giận, Hamin lo lắng cắn móng tay.
"Không phải vậy đâu Taein à. Không phải vậy, chỉ cần không phải đi du lịch là được... Á."
Đọc được vẻ khó xử của Hamin, Taerim liền giật lấy điện thoại. Hamin hốt hoảng quay lại định giật lại điện thoại, nhưng Taerim lại kiên quyết không buông. Anh túm lấy cánh tay Hamin đang vươn ra đòi điện thoại và hôn chụt chụt lên mu bàn tay cậu.
"Anh ơi... Taein có vẻ giận lắm. Anh nghe điện thoại đi………………."
Dù được hôn ngọt ngào, Hamin vẫn không yên lòng. Taerim mỉm cười dịu dàng rồi thay cậu áp điện thoại lên tai.
"Sao cứ gọi điện vào đêm hôm khuya khoắt vậy?"
Taerim đang mỉm cười dịu dàng đột nhiên buông một câu lạnh lùng. Sợ Taerim hành động bộc phát khiến Taein càng tức giận hơn, Hamin lo lắng nắm chặt lấy cánh tay Taerim.
-Cái gì? Sao anh lại nghe máy?
"Sao anh không được nghe?"
-Á, bảo Song Hamin nghe máy đi!
"Sao cứ nhõng nhẽo thế. Không được là không được."
-Anh là cái thá gì! Sao cái gì anh cũng bảo không được hết vậy! Em sắp tốt nghiệp rồi còn không được đi chơi nữa!
"Vậy đấy. Trước khi tốt nghiệp nên chăm chỉ học hành đi. Chỉ nghĩ đến chuyện lêu lổng thôi hả?"
-Không phải dạo trước anh với Hamin đi Hawaii đó sao! Cho em đi chơi với Hamin một chút đi! Đi M.T. cũng không được, đi du lịch tốt nghiệp cũng không được. Đi du lịch nước ngoài thì càng không được. Đến đi ngắm biển một chút cũng không được. Cái gì cũng không được hết vậy?
Taein tuôn ra hết những uất ức bấy lâu nay.
Tình hình là như thế này. Hamin sắp lên năm tư, và Taein sắp tốt nghiệp, đã lên một kế hoạch du lịch hoành tráng trước khi kết thúc cuộc sống học đường. Họ định rủ Chaerin, Eunsoo, Heegyeom và những người bạn thân thiết khác đến biệt thự của Taerim chơi. Họ định nướng thịt, bơi lội thỏa thích và xả hết căng thẳng tích tụ do việc chuẩn bị tốt nghiệp. Nhưng có một điều kiện tiên quyết. Nhất định phải có Song Hamin trong kế hoạch đó. Vì vài năm nay, Song Hamin chưa từng tham gia vào kế hoạch du lịch của họ. Hamin thường xuyên từ chối tham gia vào các buổi M.T. của câu lạc bộ và những chuyến đi chơi nhẹ nhàng ở ngoại ô Seoul. Lý do thì quá rõ ràng.
"Không được. Anh không thích người yêu đi qua đêm."
Vì Lee Taerim, người yêu và bạn trai của Song Hamin, đồng thời cũng là anh trai của Taein. Vì cái tính hay làm quá với Hamin của anh mà Hamin không thể đi chơi đâu với bạn bè suốt thời gian hẹn hò với Taerim. Cậu cũng không thích đi uống rượu. Chưa kể đến việc anh luôn đến đón cậu mỗi khi tàn cuộc. Không phải một hai lần mà là luôn luôn như vậy trong suốt những năm hẹn hò. Dù bận rộn hơn Hamin đang đi học vì phải đi làm, Taerim vẫn không bỏ sót một lần nào đến đón cậu.
-Aish, mọi người cũng muốn đi chơi với Hamin mà! Chỉ một lần trước khi em tốt nghiệp thôi. Ơ?
"Cúp máy đây. Và sau này đừng gọi điện vào giờ muộn."
-Cái gì? Bây giờ có muộn đâu? Mới có mười giờ thôi mà!
"Nhìn ra ngoài kia kìa. Bầu trời đen thui rồi đấy."
………………Haiz, thật luôn. Không phải anh làm hỏng hết các mối quan hệ bạn bè ở trường của Song Hamin đấy chứ?
"Vậy á? Vậy thì tốt. Mấy cái mối quan hệ ở đại học thật ra cũng không có tác dụng gì đâu."
-Aish, Lee Taerim!
Giọng Taein la hét từ bên kia điện thoại vọng lại, nhưng Taerim không do dự mà ấn mạnh nút tắt. Hamin khó xử chứng kiến cảnh đó rồi nhận lấy chiếc điện thoại của mình từ tay Taerim và tha thiết nhìn anh.
"Taein nói gì thế……?"
"Nó bảo biết rồi."
"Cậu í có giận lắm không...?"
"Nếu nó giận em thì nói với anh. Anh sẽ mắng nó cho."
Taerim ôm lấy gò má của Hamin đang tỏ ra sợ hãi như một chú chó con và cười dịu dàng. Nụ cười không ngừng nở trên khuôn mặt Taerim, nhưng ngược lại, khuôn mặt Hamin lại chỉ toàn mây đen. Vốn dĩ cậu và Taein luôn xung đột về vấn đề đi chơi. Lần đầu tiên hay lần thứ hai, Taein còn cho rằng anh làm quá và bỏ qua, nhưng chuyện này kéo dài suốt mấy năm nên có vẻ như đã tích tụ dần.
Cậu thích hẹn hò với Taerim, và mọi thứ vẫn cứ như mơ, nhưng cậu cũng thích cuộc sống học đường với Taein. Mối quan hệ với Taein, người bạn duy nhất của cậu, cũng rất quan trọng đối với Hamin. Nhưng gần đây cậu ấy có vẻ rất hờn dỗi nên cậu không thể không để ý.
"Anh à.... Hay là em đi một lần thôi có được không...?"
Có lẽ lần này thật sự là lần cuối cùng. Taein đang bận rộn ngay từ trước khi tốt nghiệp. Việc phát sóng trên internet một mình của cậu ấy đã thành công lớn, và Taein thậm chí đã ký hợp đồng với một công ty thu âm âm nhạc. Đó là một công ty tuyệt vời chuyên đào tạo các thần tượng nổi tiếng, cũng như các rapper và ca sĩ solo. Trước khi tốt nghiệp Taein đã bận rộn như vậy, đến khi tốt nghiệp Taein sẽ bắt đầu các hoạt động âm nhạc chuyên nghiệp một cách chính thức. Cả Hamin và Taein đều biết rằng khi đó họ sẽ càng khó gặp nhau hơn.
"...Như Taein nói, đây là lần cuối trước khi tốt nghiệp, và sau này cũng sẽ khó gặp nhau hơn………………."
"Hamin à."
Đôi mắt đang ánh lên vẻ dịu dàng bỗng trầm xuống một cách tinh tế. Ban đầu cậu hoàn toàn không nhận ra, nhưng họ đã hẹn hò được vài năm rồi. Bây giờ thì cậu không thể không biết.
"Anh không biết nữa."
"Tại sao cứ phải đi chơi qua đêm với cả nam lẫn nữ vậy."
Giọng nói dịu dàng, nhưng đó là một lời nói mang tính cưỡng ép ở một mức độ nào đó.
"………………Em biết ý anh là gì mà....... Anh biết không, mọi người đều có người yêu rồi, và tụi em thật sự đều là bạn bè mà……………… Thật mà………………."
"Có thủ môn rồi không có nghĩa là không thể ghi bàn."
"..."
"Em không nhớ sao?"
"...."
"Anh đã chia tay người yêu cũ vì em đấy."
Trước sự ép buộc nhẹ nhàng đó, Hamin không thể đáp lại mà ngậm miệng. Mỗi khi anh trở nên cực đoan như thế này, cậu thật sự không biết phải làm gì. Chaerin và Eunsoo là những đứa trẻ mà Taerim đã biết được vài năm rồi, và Taein là em trai ruột của anh. Những người bạn khác cũng là những người mà Taerim đều biết rõ, nhưng cậu hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại không thể tin tưởng họ như vậy. Nhưng Hamin không thể phản bác. Ngược lại, cậu sẽ không thích nếu Taerim đi qua đêm mấy ngày liền với cả nam lẫn nữ. Nếu bản thân cậu không thích thì đối phương cũng vậy thôi.
"...Em hiểu rồi. Xin lỗi vì đã bướng bỉnh...."
Hamin cụp đuôi và đồng ý. Cậu xin lỗi Taein, nhưng cậu đã cảm nhận được trong quá trình hẹn hò. Nếu có điều gì đó mà đối phương đặc biệt ghét thì cậu không nên làm điều đó, dù là vì đối phương đi chăng nữa. Taerim có một vài điều khác mà anh cực kỳ ghét, ngoài việc Hamin đi qua đêm ra.
Điều anh ghét nhất là đi qua đêm, tiếp theo là uống rượu đến mất trí nhớ. Anh cũng ghét việc phải giữ khoảng cách vì ánh mắt của mọi người. Thật ra anh ghét quá nhiều thứ. Anh không thích việc trả lời chậm, không nghe điện thoại, đi làm thêm, có hẹn.
Những người xung quanh Hamin đã kinh ngạc khi biết về xu hướng đó của Taerim. Chaerin và Eunsoo lo lắng một cách chân thành rằng anh đang kìm kẹp cậu quá nhiều. Tất nhiên, bản thân cậu cũng cảm thấy khó chịu đôi khi, và đôi khi cậu không thể hiểu được thái độ của anh, nhưng cậu không có bất kỳ bất mãn nào. Hamin vẫn còn vui vẻ và hạnh phúc đến mức cậu không thể tin rằng anh, người đó, là người yêu của mình. Vì vậy, cậu có thể ngoan ngoãn chấp nhận tất cả những yêu cầu vô lý của anh.
"Lâu rồi chúng ta không tắm chung nhỉ?"
Có lẽ vì vui mừng trước câu trả lời ngoan ngoãn của Hamin mà một nụ cười sâu hoắm đã nở trên môi Taerim. Rồi anh tự nhiên cởi chiếc áo len của Hamin và chụt chụt lên môi cậu.
"...Ưm, nhột quá…….”
Hamin rùng mình khi Taerim xoa xoa bộ ngực trần lộ ra khi cởi áo len rồi hôn chụt chụt lên má, chóp mũi và cằm cậu. Taerim vuốt ve làn da trần của Hamin và thì thầm ngọt ngào.
"Cùng xả đầy bồn tắm, ngâm mình vào làn nước ấm áp nhé. Thế nào?"
Taerim vừa thì thầm vừa không rời môi khỏi cậu. Hamin không thể trả lời trước những xúc cảm chạm vào da trần mà chỉ rụt người lại.
"Chúng ta uống rượu vang nữa nhé? Bỏ cả đồ chơi mà Hamin thích vào nữa."
"………………Đâu..., đâu có khi nào em thích đâu......."
"Em thích mà, vịt ấy. Dễ thương chết đi được."
Taerim nhếch mép cười đến tận mang tai và thì thầm vào tai cậu. Hamin ngượng ngùng đỏ mặt rồi cúi gằm mặt xuống. Đã vài năm kể từ khi họ bắt đầu hẹn hò, nhưng Hamin vẫn còn ngại ngùng trước những tiếp xúc thân mật tự nhiên như thế này. So với lúc đầu thì đã khá hơn rồi, nhưng cậu vẫn chưa quen. Có lẽ cậu lại càng như vậy vì đối phương là anh. Taerim là thần tượng của Hamin, là sự ngưỡng mộ của cậu và là sự tồn tại duy nhất trong cuộc đời cậu. Cậu vẫn cảm thấy rung động đến điên người mỗi khi thấy người đó khao khát mình như vậy, và cảm thấy chóng mặt đến mức da gà nổi lên.
"Tay."
Taerim ngắn gọn ra lệnh. Hamin đỏ mặt lắc đầu. Cậu từ chối vì biết quá rõ chỉ thị ngắn gọn đó có nghĩa là gì, nhưng Taerim lại kiên quyết. Anh cưỡng ép kéo hai cánh tay của Hamin vòng qua cổ mình.