Sweet Shot - Chương 21

Mặt khác, cậu có cảm giác rằng đây có thể là một cơ hội. Vì anh, người luôn nhắc đến người đồng tính và xa lánh khi có dù chỉ là một hiểu lầm nhỏ, không hề thể hiện sự ghê tởm với những tiếp xúc mang tính tình dục. Nếu cậu cho anh mượn tất cả, cả miệng lẫn tay, như những gì anh yêu cầu… Liệu anh có nghiêm túc suy nghĩ về cậu hơn một chút không?

Với anh, việc đó chỉ đơn thuần là một hành động bài tiết. Cậu đã từng nghe các đàn anh trong quân đội kể những câu chuyện kinh tởm về việc có bạn gái và quan hệ tình dục riêng. Việc có thể quan hệ thể xác dù không có tình cảm là một sự thật. Chỉ là sự bài tiết đơn thuần và ham muốn. Chỉ có vậy thôi. Có lẽ cậu nên cảm ơn anh vì đã giải tỏa sự bài tiết đó với cậu? Khi những suy nghĩ đó lan rộng ra, cậu bật cười. Hamin à, mày đi đến nước này rồi sao, một cảm giác thảm hại khuấy động trong đầu cậu. Cậu chỉ nghĩ đến điều này trong suốt mấy ngày qua.

“Anh.”

Hôm đó, kỳ thi giữa kỳ không còn bao lâu nữa. Cậu đang mượn máy tính xách tay ở phòng khoa để làm bài tập nhóm còn dang dở. Cha Junseong và một người nữa đã cắt đứt liên lạc sau lần gặp đầu tiên, cứ như đã hẹn trước vậy. Một người viện cớ là bị ốm, còn người kia thì có việc gia đình. Chaerin phản ứng như thể cô ấy không hề ngạc nhiên.

“Hay là gạch tên mấy thằng khốn đó ra khỏi danh sách đi.”

Chaerin hỏi khi đang làm ppt. Hamin ngơ ngác nhìn cô.

“Thật á…?”

“Ừ. Ghét bỏ mẹ được ấy.”

Chaerin thốt ra một cách thờ ơ. Không hề e dè. Hamin vừa ngưỡng mộ vừa thấy kỳ lạ trước thái độ thẳng thắn của cô. Cậu tuyệt đối không thể làm được như vậy.

“Nhưng, nếu gạch tên tụi nó thì có khi tụi nó trượt môn này mất…”

“Đó là những gì em mong muốn đó?”

“Ơ? Ơ…”

“Mấy thằng khốn nạn đó tưởng đâu ngon ăn không vậy.”

Chaerin tặc lưỡi và di chuyển con trỏ. Hamin vừa nhìn sắc mặt Chaerin đang tức giận vừa cẩn thận dỗ dành cô.

“Đừng giận mà… Để sau anh liên lạc lại với tụi nó xem sao.”

“Làm gì chứ. Đừng có làm. Tụi nó phải tự đến quỳ lạy mới đúng.”

“…Ừ, đúng vậy.”

“Anh cũng hiền quá đó. Anh không tức hả?”

Chaerin vừa uống nước vừa buột miệng hỏi. Một câu hỏi bình thường được thốt ra như thể cô thật sự tò mò. Hamin nở một nụ cười cay đắng trước câu hỏi đó. Câu hỏi đó cho cậu biết rằng cậu có những cảm xúc khác với những người bình thường. Và bản thân cậu cũng biết rõ điều đó. Cậu nhu nhược, ngốc nghếch và đáng thương.

“Anh ngốc thật… Tính anh vốn vậy mà. Anh xin lỗi.”

“Không phải ý em là vậy.”

“Anh biết. Anh hơi bị vậy đó. Nên anh ít bạn lắm.”

“Có anh Taein mà.”

“hả,  là bạn từ hồi xưa lắc xưa lơ rồi.”

“Anh từng bị bắt nạt à?”

“Hả?”

“Anh bảo anh không có bạn mà.”

Hamin lắp bắp trước câu hỏi xông thẳng vào. Cậu chớp mắt với vẻ mặt bối rối. Nhưng đó không phải là một câu hỏi thăm dò. Cô chỉ hỏi một cách thật lòng. Một câu nói mà kể từ đó cậu chưa bao giờ có thể thốt ra một cách đàng hoàng.

Bị bắt nạt. Song Hamin đã bị bắt nạt trong suốt ba năm học cấp ba.

Hamin nở một nụ cười cay đắng trước câu hỏi được cô thốt ra một cách bình thường. Bỗng nhiên, cậu nhớ đến bầu không khí trong phòng tập thể dục mà những hạt bụi bay lơ lửng.

“Ừ. Đúng vậy, anh từng bị bắt nạt.”

Cậu cảm thấy thật kỳ lạ khi có thể thốt ra những lời này một cách dễ dàng. Vào thời điểm đó, đúng là không có địa ngục nào như vậy. Ngày mà cậu có thể thốt ra những lời đó một cách bình thản đã đến rồi. Cậu cảm thấy một cảm giác giải thoát vô hình.

“Bọn nó bị anh cho sống dở chết dở à?”

“Hả?”

“Mấy đứa bắt nạt anh á.”

“…À. Không. Anh không làm được.”

Cậu không thể nào làm được. Cậu đã giấu bố mẹ chuyện mình bị bắt nạt trong suốt ba năm. Cậu cũng không muốn công khai vấn đề đó. Cậu chỉ chịu đựng với suy nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại chúng sau khi tốt nghiệp. Đó là tất cả những gì cậu có vào thời điểm đó.

“Em có đai đen đó nha.”

Chaerin nói với vẻ mặt thờ ơ. Dù lời nói có vẻ thờ ơ, nhưng nó lại mang một ý nghĩa sâu sắc. Hamin bật cười.

“Nếu vô tình gặp bọn nó thì cứ nói với em nha. Để em cho chúng ăn hành.”

“Ha ha.”

“Em còn học cả nhu thuật đó.”

Chaerin nhún vai với vẻ đắc ý. Hamin chỉ cúi đầu và khẽ cười. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi thốt ra một cách tự nhiên một sự thật mà cậu chưa từng kể với ai. Một cảm giác như một nút thắt nhỏ đã biến mất. Cảm giác như gánh nặng trên vai cậu đã nhẹ đi dù chỉ một chút.

Không hiểu sao cậu lại có thể nói chuyện một cách tự nhiên với Chaerin. Có lẽ là vì cậu biết rằng Chaerin là người kín miệng. Woogyeong và Eunsoo không biết rằng cậu thích một người. Điều đó có nghĩa là Chaerin, người duy nhất biết điều đó, đã không nói ra, và vì vậy cậu có thể biết rằng Chaerin là một người không dễ dàng truyền đạt lời của người khác.

“…Anh nói ra điều này có hơi thừa, nhưng em đừng nói với mấy đứa kia nhé.”

Dù cậu biết rằng cô sẽ không nói, nhưng Hamin vẫn cố tình nhờ vả. Chaerin lặng lẽ gật đầu.

“Vâng.”

Cô không hỏi gì thêm mà trả lời ngắn gọn. Hamin nói lời cảm ơn rồi quay lại nhìn máy tính xách tay.

“Nhưng em hỏi anh một chuyện được không ạ?”

Hamin giật mình quay lại. Đây là lần đầu tiên Chaerin chủ động hỏi cậu trước.

“Chuyện gì?”

Hamin vui vẻ hỏi vì đây là lần đầu tiên Chaerin hỏi cậu điều gì đó. Cậu cảm thấy vui khi cả hai dần trở nên thân thiết hơn.

“Người anh thích có phải là tiền bối Lee Taerim không ạ?”

Nhưng nụ cười của cậu lập tức cứng đờ. A… Hamin thở dài trước câu hỏi đánh trúng tim đen cậu.

“…”

Chaerin nhìn lướt qua vẻ mặt sốc của Hamin và gật đầu như thể cô đã biết trước.

Làm sao cô ấy biết được? Mình lộ liễu lắm sao? Không thể nào. Không thể nào có chuyện đó được.

“Không… Không phải vậy. Không phải vậy Chaerin à, cái đó.”

“Sao anh phải ngạc nhiên đến vậy chứ.”

“Hả, hả?”

“Thời buổi này thích con trai thì có làm sao đâu.”

“Hả…?”

“Em thích con gái.”

“Hả…?”

“Nên chắc em nhìn cái là biết liền à.”

Chaerin đáp lại một cách hờ hững. Hamin ngơ ngác trước lời nói cứ như không có gì to tát đó. Rồi một tiếng thở dài bật ra từ miệng cậu. Có lẽ nào những thứ không là gì đối với Chaerin lại là những thứ nặng nề chỉ đối với mình? Cô ấy đã thốt ra những gì mà cậu coi là điều xấu hổ của mình một cách dễ dàng như vậy. Bỗng nhiên cậu lại cảm thấy mình càng ngốc nghếch hơn. Đến bao giờ thì mình mới có thể trở nên nhẹ nhõm được đây. Ngược lại, cậu chỉ ngày càng trở nên nặng nề hơn thôi. Cả quá khứ và trái tim của cậu đều như vậy.

**

Chaerin sẽ không nói với ai, Hamin biết điều đó nên vẫn dặn dò cô ấy đừng nói. Cậu dặn dò rồi lại dặn dò. Chaerin không hề tỏ ra khó chịu trước những lời dặn dò lặp đi lặp lại của cậu và trả lời rằng cô ấy biết cả.

Sau khi làm xong bài tập qua loa, cậu nghe tiết học cuối cùng rồi chia tay Chaerin. Có lẽ vì hai người đã vô tình chia sẻ nhiều bí mật với nhau nên cậu cảm thấy cả hai đã thân thiết hơn. Chaerin dường như không mấy quan tâm đến việc cậu thích anh hay không. Thay vào đó, cô chỉ nói đúng một câu. Chắc là mệt lắm nhỉ. Người như vậy thì chỉ có mệt thôi. Vấn đề không phải là người đó có phải là người dị tính hay không mà là người đó quá hoàn hảo. Đó là điều mà bản thân cậu cũng đồng ý.

“Muốn ăn gì?”

Sau khi kết thúc buổi học, cậu đến nhà Taein. Thằng bé đã liên lạc với cậu và bảo cậu đến cùng nhau học cho kỳ thi giữa kỳ. Tất nhiên, cậu đã từ chối một lần. Cậu cảm thấy rằng nếu cậu đến đó và lại nhìn thấy anh, và nếu anh lại đi đi lại lại trước mặt cậu thì cậu sẽ tuyệt đối không thể tập trung được. Khi cậu từ chối một lần và bảo rằng mình sẽ học ở thư viện, Taein đã sử dụng tuyệt chiêu của mình. Thằng bé đe dọa cậu và nhắc lại chuyện cậu đã “bùng” nó trong mấy năm qua. Hamin không có cách nào khác ngoài việc đến nhà nó vì cậu luôn là người có lỗi trong chuyện đó.

Taein, người thậm chí còn chưa trải những thứ cần thiết cho việc học trên bàn ở phòng khách, đã hỏi. Hamin vừa đặt cặp xuống vừa nhìn quanh nhà một cách vô cớ.

“Anh đâu?”

Thay vì câu trả lời, Hamin lại hỏi. Taein nhăn mặt như thể cậu đã quá quen với điều này rồi.

“Mày vừa đến đã tìm anh rồi, đúng là.”

“… chỉ hỏi thôi mà.”

Hamin bĩu môi như thể oan ức lắm.

“Hôm nay anh không về đâu.”

“Sao?”

Hamin hỏi ngay lập tức.

“Tao không biết. Nghe bảo là đi họp lớp… Hay là gặp mấy đứa bạn học chung ở Mỹ.”

“À…”

Bấy giờ Hamin mới gật đầu với vẻ mặt đã hiểu ra.

“Anh tao vốn ít khi ở nhà mà.”

“Tại sao…?”

“Chỉ là cái nết ổng vậy đó. Không thể ổn định được…? Lúc thì ngủ ở khách sạn, lúc thì ngủ ở nhà chị Heejae, rồi mới về nhà.”

Hamin gật đầu với vẻ mặt ngơ ngác khi nghe thấy một cái tên quen thuộc.

“Anh tao hồi nhỏ cũng vậy à. Từ nhỏ tao đã không thấy ổng ở nhà rồi.”

“…”

“Hơn nữa, hôm nay ổng bảo mày đến nhà tao ngủ nên bảo tao đừng cho ổng về.”

“Ơ? Sao ?”

“Sao trăng gì. Hôm nay tao với mày định ăn khuya với nhau đã đời rồi thức đêm tâm sự mà. Có Lee Taerim là ổng cằn nhằn thôi. Hơn nữa, ổng giả bộ thân thiết với mày nhìn ghét vl. Giả tạo vãi lồn.”

Chắc chỉ có em trai ruột mới nói về anh mình như vậy thôi. Hamin ngơ ngác gật đầu. Nhưng có cần thiết phải bảo anh đừng đến không nhỉ… Hamin tặc lưỡi một cách vô cớ. Taein vừa lướt điện thoại vừa nói như thể đã nói hết những gì cần nói.

“Vậy tao gọi đồ ăn luôn ha?”

“Nhưng hôm nay tụi mình gặp nhau để học mà…?”

“Đâu có.”

“Mày bảo tụi mình cùng học mà.”

“Ủa, thì cũng phải có lúc nói vậy thôi chứ. Haiz, mày đúng là chán phèo.”

Taein tặc lưỡi, lắc đầu và nhìn cậu với vẻ khinh bỉ. Hamin bĩu môi. Cậu thật sự đến đây để học mà.

“Này, tao mới mua máy chơi vr  siêu hay đó. Mày chơi thử đi.”

“…Nhưng thật sự phải học mà. Tụi mình còn có ba ngày nữa là thi giữa kỳ rồi…”

“Thì học tủ. Không biết à?”

“…Học tủ thì phải học từ ba ngày trước chứ bộ?”

“Đừng có tỏ ra là học sinh gương mẫu đi Hamin à.”

Taein dùng chân đá Hamin một cách khó chịu. Hamin gãi đầu. Cậu cảm thấy có chút mất hứng.

Cậu đã khăng khăng từ chối lúc đầu vì sợ rằng anh sẽ ở đó, nhưng giờ anh lại bảo anh không đến, cậu vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy không vui lắm. Hamin gượng gạo đẩy Taein đang dúi chiếc máy chơi vr vào mặt cậu ra rồi mở sách chuyên ngành.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo