Sweet Shot - Chương 22

Taein, người đã bảo sẽ thức đêm tâm sự, vừa bước qua nửa đêm đã ngủ say như chết. Cậu nghĩ  sẽ ngủ cùng phòng, nhưng Taein bảo cần gì phải thế và dẫn cậu đến phòng khách. Trong căn nhà rộng lớn này, số phòng không dùng đến còn nhiều hơn số phòng đang dùng. Phòng khách còn rộng hơn phòng gosiwon của tôi. Nó rộng rãi, sạch sẽ và có mùi thơm dễ chịu. Đồ đạc và giường chiếu đều là những chất liệu cao cấp thường thấy ở khách sạn. Hamin lục đục ngồi dậy trên giường. Cậu không tài nào ngủ được.

Cậu cảm thấy lạ khi mình đang ở trong nhà của anh, và vì ngủ ở một nơi tốt như thế này nên cơ thể cậu có vẻ không quen, cậu cứ trở mình mãi. Hamin ra phòng khách với ý định uống một cốc nước. Khi ra đến phòng khách, cậu thấy mọi thứ ăn xong vứt bừa bộn ở đó. Taein đã bảo cậu cứ ngủ đi, cậu sẽ dọn, nhưng đúng là như vậy thật. Haiz. Hamin khẽ thở dài rồi dọn dẹp mớ rác. Lúc đó, một cánh cửa lớn đột nhiên lọt vào mắt cậu. Cậu nhớ đến hình ảnh anh bước vào căn phòng đó khi cậu mới đến nhà Taein lần đầu tiên.

Dù chỉ mới vài ngày kể từ đó, cậu vẫn chưa gặp lại anh. Sau khi đã bảo cậu là khi nào môi hết rách thì làm lại cho anh một lần nữa, giờ lại không thấy anh đâu, chuyện đó khiến cậu có chút cay đắng. Cậu không thể dễ dàng sắp xếp lại trái tim mình. Cậu đã làm những chuyện vô lý và nói dối không biết ngượng để có thể liên quan đến anh bằng bất cứ giá nào, nhưng dòng chảy lại đi theo một hướng kỳ lạ. Cậu đã lo lắng trong mấy ngày rằng mọi chuyện sẽ trở thành một mối quan hệ kỳ lạ, nơi hai người chỉ chia sẻ một hành động bài tiết đơn thuần, nhưng lại chẳng có liên lạc gì. Anh là một người như vậy. Người luôn khiến trái tim người khác chao đảo.

“…”

Hamin cẩn thận tiến đến căn phòng đó. Cậu mở cửa ra thì ngửi thấy mùi của anh. Một mùi hương cao cấp không hề giả tạo. Vừa nặng nề lại vừa không u ám. Hamin bỗng nhớ đến lời anh đã nói rằng khi anh vào phòng cậu, anh đã ngửi thấy mùi của cậu. Cậu chợt nhận ra rằng những lời nói đó có ý nghĩa như thế này. Hamin vô thức mỉm cười. Cậu đã cảm thấy vui chỉ vì được bước vào không gian của anh. Hamin lặng lẽ nhìn quanh phòng.

Trong phòng có giường chiếu được sắp xếp gọn gàng, một chiếc bàn lớn thường thấy ở văn phòng, và trên đó là máy tính để bàn, máy tính xách tay và một vài chiếc máy tính bảng PC được đặt cùng với đống tài liệu. Nội thất chỉ có một bức tranh có gu, và nhìn chung căn phòng có cảm giác trống trải. Hamin cẩn thận ngồi xuống mép giường. Rồi cậu đưa chăn lên mũi ngửi, nhìn xung quanh để xem có ai không. Có một sự kết hợp vừa phải giữa mùi nước xả vải sạch sẽ và mùi hương của anh.

“Thơm quá…”

Lúc đó, có một âm thanh cơ khí phát ra từ xa. Nhưng Hamin, người không nghe thấy, vẫn ngửi chăn và nhìn lên trần nhà. Cậu thấy một chiếc đèn độc đáo, và trên một chiếc tủ trưng bày như tủ kéo là hàng chục cuốn sách được trưng bày.

“Mấy buổi nhậu nhẹt kiểu đó đừng có gọi anh nữa.”

Một giọng nói mệt mỏi và lười biếng vang lên từ bên ngoài cánh cửa. Hamin giật mình đứng dậy khi nghe thấy tiếng như thể anh đang gọi điện thoại. Cậu đảo mắt nhìn quanh với vẻ mặt hốt hoảng. Người chủ của giọng nói thì quá rõ ràng rồi.

Tiêu rồi. Trong đầu cậu chỉ hiện lên suy nghĩ đó.

“Anh mệt. Dừng lại đi , cúp đây.”

Anh lạnh lùng cúp máy rồi mở cửa.

Khi cánh cửa mở ra, khuôn mặt đẹp trai đang phờ phạc của anh hiện ra. Đó là một khuôn mặt xa lạ, tràn đầy sự mệt mỏi và chán chường, khác với vẻ ngoài thư thái thường ngày của anh.

Phong cách thường ngày của anh cũng là phong cách semi-formal, nhưng hôm nay anh mặc trang phục trang trọng hơn. Đó là một khuôn mặt xa lạ và một bầu không khí xa lạ. Hamin không biết phải làm gì, cậu chỉ ngơ ngác quanh quẩn rồi đứng đờ người ra.

“À, chào…”

Hamin gượng gạo cười với anh, người vừa bước vào phòng. Cậu chỉ muốn chết ngay lập tức. Cậu tự hỏi anh sẽ nghĩ gì khi thấy mình tùy tiện bước vào căn phòng không có chủ này. Cậu sợ nhất là anh sẽ nghĩ gì về cậu.

“Chưa ngủ à.”

Anh nhìn Hamin đang ở trong phòng mình, nhưng anh không hề tỏ ra ngạc nhiên. Ngược lại, anh có vẻ ngạc nhiên vì cậu vẫn chưa ngủ. Thay vì tỏ ra ngạc nhiên, anh lại hỏi một cách bình thường, khiến Hamin càng bối rối hơn.

“Ơ… Em định ngủ, mà em không ngủ được…”

“…”

“Đang thế thì vô tình…”

“Vô tình muốn đến phòng anh hả?”

Anh bật cười khi nghe Hamin luyên thuyên như đang biện minh. Mặt Hamin đỏ bừng. Hamin lại cố gắng luyên thuyên nói.

“Nghe bảo hôm nay anh không về… Nên em đi uống nước rồi tự dưng thấy tò mò… Em xin lỗi. Em tùy tiện vào phòng không có chủ… Anh khó chịu đúng không, em xin lỗi.”

“Không phải là em nhớ anh à?”

“…Ơ?”

Cậu ngửi thấy mùi rượu từ anh. Một nụ cười lười biếng pha chút men say nở trên môi anh.

“Anh đến đây để gặp Haminie đó.”

“…”

“Hôm nay anh định ngủ lại nhà nên không đến không được.”

Anh vừa buông lời đùa cợt vừa đóng sầm cánh cửa sau lưng. Một bầu không khí khó hiểu lan tỏa. Giọng nói chậm rãi của anh không hề dịu dàng hay ân cần như mọi khi. Taerim từ từ tiến về phía Hamin đang đứng. Tim cậu đập thình thịch mỗi khi anh bước một bước. Đến mức cậu sợ rằng anh sẽ nghe thấy.

“Taein ngủ rồi à?”

Anh hỏi một cách kín đáo. Hamin cảm thấy cắn rứt lương tâm trước câu hỏi thì thầm như thể đang làm điều gì đó xấu xa. Cậu cảm thấy như mình đang phạm tội, nhưng cậu không thể nhấc chân lên được. Thay vì bỏ chạy khỏi nơi này, Hamin gật đầu.

“…Hình như… ngủ rồi ạ.”

Giờ hai người là đồng phạm rồi. Cậu cảm thấy ánh mắt anh như đang hỏi cậu có biết câu trả lời ngoan ngoãn đó có ý nghĩa gì không. Trong khi ánh mắt đó di chuyển như đang quan sát cậu, sự im lặng bao trùm căn phòng.

“…”

“…”

Ánh mắt đắm chìm của Taerim lướt qua đôi môi đã lành lặn. Rồi ánh mắt anh lướt xuống phía dưới khuôn mặt cậu. Hamin đang mặc một chiếc áo phông overfit của Taein. Đó là chiếc áo mà Taein đã đưa cho cậu và bảo rằng đó là đồ ngủ. Một chiếc áo phông rộng đến nỗi tay áo dài che cả bàn tay cậu. Một bên áo phông tụt xuống. Nó rộng đến nỗi bị tuột xuống, Hamin vội vàng kéo nó lên. Cậu không nhất thiết phải làm vậy, nhưng bầu không khí lúc đó là như vậy. Cậu cảm thấy mình phải làm vậy.

“Môi em lành hết rồi nhỉ.”

Anh buông một câu sau khi nhìn lướt qua cậu. Hamin vô cớ mân mê môi mình. Môi cậu đã lành nhanh chóng. Chỉ trong hai ngày sau khi cậu bôi thuốc mà anh đã mua cho cậu.

“…Em bôi thuốc nên nó nhanh lành ạ.”

Hamin nghịch ngón tay.

“Vậy là vì thế nên em tự giác đến đây à?”

“…”

“Để mút cho anh.”

Trước những lời nói trần trụi mà anh vừa thốt ra, Hamin cắn chặt môi.

“Không, không phải vậy…”

“Ừm.”

“Chỉ là…”

“Ừm.”

Cậu không nghĩ ra được lý do nào khác. Đúng vậy. Cậu đã tự giác đến đây. Luôn là cậu bắt đầu trước. Hamin hít thở sâu để điều hòa lại nhịp thở dồn dập của mình và nhìn anh. Không biết có phải do men say hay không mà đôi mắt anh không có vẻ gì là đang cười như mọi khi.

Cậu có cảm giác như mình sẽ bị thôi miên bởi ánh mắt đó. Đôi mắt cong lên khi cười, và cả đôi mắt không hề cười đều vô cùng quyến rũ. Hamin nuốt khan một ngụm nước bọt. Mọi chuyện đã rồi. Chính cậu là người đã tự mình đến căn phòng này, và chính cậu là người đã đề nghị mút cho anh trước. Hamin hít thở sâu để trở nên siêu thoát hơn. Dù sao thì cũng không có lý do gì để thoái thác cả.

“Chỉ cần… Chỉ cần anh không ghê tởm thì…”

Taerim bật cười khi nghe Hamin run rẩy nói.

“Thì sao?”

Anh cởi áo khoác ngoài và ném xuống sàn. Đó là âm thanh đầu tiên báo hiệu sự khởi đầu.

“Em, em có thể… làm cho anh.”

Tiếp theo, anh cởi chiếc cà vạt đang lỏng lẻo.

“Làm gì?”

Anh vừa tháo từng thứ trên người xuống vừa hỏi lại. Anh yêu cầu cậu trả lời.

“Thứ, thứ của anh…”

Hamin không thể nói hết câu và bỏ lửng. Trong khi đó, anh đang cởi từng chiếc cúc áo sơ mi một. Tiếng cúc áo va vào nhau ghim vào tai Hamin.

“Ừ. Của anh.”

“E, em không nói được… Chỉ cần, đừng làm có được không ạ.”

“Ừ, không được.”

“Tại sao ạ…?”

“Mấy đứa bạn em đã làm đến đâu rồi?”

Vừa hỏi, anh vừa đưa ra một câu hỏi khác. Hamin nhìn Taerim với đôi mắt dao động. Anh đã cởi được một nửa số cúc áo sơ mi và đang đứng ngay trước mặt cậu.

Hamin ngẩn ngơ nhìn ánh mắt vừa lười biếng vừa có chút áp bức của anh. Khoảnh khắc đó đến với cậu như một cơ hội. Cậu vừa ghê tởm vừa thấy đáng thương khi có suy nghĩ đó. Nhưng đôi mắt đó lại quá quyến rũ, khiến cậu cứ muốn chiếm hữu. Hamin hít một hơi và cất tiếng bằng một giọng nói nhỏ như tiếng rên.

“…Tay và.”

“Rồi sao?”

Anh vừa nhìn xuống Hamin vừa thúc giục cậu trả lời.

“Làm bằng miệng…”

“…”

“Cả hôn nữa…”

Rõ ràng cậu đã phát điên rồi. Vì cả phòng nồng nặc mùi hương của anh, và vì anh đến, người mà cậu đã nghĩ sẽ không đến, và vì trời đã khuya. Cậu không hiểu sao cậu lại cảm thấy anh sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu. Nếu cậu viện cớ là bạn bè, có lẽ anh sẽ làm lại cho cậu. Tôi đã không biết xấu hổ và lại nói dối.

Ha. Anh cười khẩy. Hamin vừa nhạy cảm với từng âm thanh phát ra từ anh vừa run rẩy như đang chờ đợi bản án tử hình. Chính vào lúc đó.

“…Haiz, đúng là hết nói nổi.”

Ngay khi cậu nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến lợi đó, đôi môi cậu đã bị áp lên.

“Ưh.”

Lưỡi anh đã xâm nhập vào giữa đôi môi hơi hé mở của Hamin trước khi hai người kịp chạm môi. Tảng thịt nóng hổi siết chặt lưỡi Hamin trong nháy mắt. Hamin, người vừa bị cướp đi hơi thở vừa bị cướp đi lưỡi, vội vã nắm lấy cổ áo Taerim.

Khi Hamin vô thức lùi lại vì đôi môi đang chạm vào một cách tàn nhẫn, cánh tay rắn chắc của anh đã ôm lấy eo Hamin như để đỡ cậu. Và với lực ôm chặt, đôi môi hai người đã chạm vào nhau sâu hơn. Hamin hé mắt thì thấy đôi mắt đen láy của Taerim đang lay động đầy dục vọng. Đôi mắt đen, trống rỗng nhưng lại đang lay động một cách mãnh liệt. Khi nhìn vào đôi mắt đó, Hamin cảm thấy một sự nghẹn ngào vô hình và nhắm chặt mắt lại.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo