Sweet Shot - Chương 25

Taerim mở mắt ra vào một buổi sáng muộn.

Anh thong thả mở mắt và nhìn sang bên cạnh thì không thấy ai cả. Taerim tặc lưỡi khi thấy chỗ bên cạnh trống trơn. Anh vừa bực bội vì cậu đã lẻn đi trước khi anh kịp tỉnh giấc vừa khẽ cười vì nó rất giống Song Hamin. Anh lười biếng ngồi dậy và xoay cổ và vai đang mỏi nhừ thì thấy cơ lưng hình cánh bướm nhô lên và ngọ nguậy.

Kế hoạch của Taerim là sau khi ngủ dậy sẽ cùng cậu tắm rửa vì cậu đã ngủ với những chất dịch vẫn còn dính trên người bị phá sản. Anh vừa tiếc nuối vừa ngồi dậy. Taerim vừa bước ra khỏi giường và đi ra phòng khách thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon.

“Ơ? Anh về từ khi nào vậy?”

Taein, người đang ăn bữa sáng mà cô giúp việc đã chuẩn bị, ngạc nhiên nhìn Taerim. Trên bàn la liệt những món ăn thịnh soạn so với bữa sáng.

Taerim chậm rãi bước ra, lấy chai nước suối lạnh trong tủ lạnh ra và uống một hơi dài.

“Hamin đâu?”

Anh vừa để chai nước đã vơi một nửa lên bàn vừa hỏi.

“Sao vừa sáng sớm đã tìm Hamin rồi.”

Taein cười như thể thấy buồn cười lắm.

Taerim chậm rãi quay đầu và nhìn lướt qua khắp nhà.

“Đi rồi à?”

“Ừ. Nó đi trước khi tao kịp dậy luôn á? Ít ra cũng phải ăn sáng chứ. Đúng là đồ vô tình.”

Taein vừa càu nhàu vừa gõ gõ vào những món ăn phụ vô tội.

“Thay đổi rồi, Song Hamin. Hồi xưa thì ngày nào cũng dính lấy tao. Giờ thì ít nói hơn, ít liên lạc hơn nữa.”

Taein lẩm bẩm như thể đang hờn dỗi.

“Em bảo gần đây mới gặp lại nó đúng không.”

Anh hỏi bằng một giọng điệu đều đều.

“Em chưa kể hả? Nó ít liên lạc từ hồi cấp ba rồi, xong tốt nghiệp xong cái lặn mất tăm mấy năm trời luôn.”

“Không phải là vẫn liên lạc à?”

“Ừ. Tự dưng lặn mất tăm luôn á. Lo quá nên em cũng tìm đến nhà nó rồi mà nó cũng không có ở nhà, dì cũng không nói gì hết.”

“…”

“Mà em cũng bận với chuyện phẫu thuật này nọ nên cũng không liên lạc được nhiều… Lâu ngày không gặp thì nó giảm cân quá trời, ít nói hơn nữa. Em không nói trước mặt nó, nhưng mà nó thay đổi nhiều lắm.

Taein vừa luyên thuyên như thể đã chờ đợi từ lâu vừa gẩy cơm với vẻ mặt cay đắng. Hamin sau khi gặp lại đã tạo một khoảng cách kỳ lạ với Taein. Chắc chắn không còn cảm giác như trước đây nữa. Có lẽ chính cậu không nghĩ vậy, nhưng Taein thì chắc chắn cảm nhận được điều đó. Cậu chỉ đoán rằng có chuyện gì đó mà cậu không muốn kể, cậu không cố tình hỏi thẳng trước mặt cậu. Cậu chỉ cảm nhận được điều gì đó đã xảy ra.

Taerim cũng mơ hồ thừa nhận những lời Taein vừa nói. Ai mà có thể tưởng tượng được rằng đứa trẻ hay mang sô cô la và kẹo đến phòng anh giờ lại cầu xin anh hôn cậu chứ. Hơn nữa, cậu đã giảm cân nhiều đến nỗi không còn tí mỡ bụng nào. Mông và đùi thì vẫn còn chút thịt nên mềm mại, còn những chỗ khác thì xanh xao đến nỗi nếu đụng mạnh vào có khi bị bầm ngay. Có khi phải bắt ăn cơm mới được…

“Mà anh không phải là ngủ nhờ nhà chị Heejae rồi về à?”

Taein đang ăn tiếp thì ngơ ngác hỏi. Cậu có vẻ rất ngạc nhiên khi anh trai cậu, người mà cậu nghĩ sẽ không về, lại về nhà.

“Chị ấy đi Mỹ chơi rồi.”

“Lại nữa hả? Đi với ai?”

“Bạn hay là em gì đó… Đại loại vậy.”

Taerim vừa lẩm bẩm vừa trả lời qua loa.

“Uầy, chị đó đúng là sống YOLO(You Only Live Once – Bạn chỉ sống một lần) chính hiệu luôn ha.”

“Nhà chị ấy ở Mỹ mà.”

“Còn anh thì sao?”

“Sao gì?”

“Không phải anh bảo chỉ học hết mấy môn cho đủ số tín chỉ rồi về lại Mỹ à?”

À. Taerim khẽ thở dài. Anh đã quên mất chuyện đó. Taein tặc lưỡi và lắc đầu như thể đã biết trước.

“Định là vậy.”

“Anh nhập học ở đây chỉ là để học tạm mấy môn vì bố anh bị bệnh thôi mà. Định là học cho xong kỳ cuối rồi về đó thôi mà.”

“Nếu bố bảo về thì về thôi.”

Taerim đáp lại một cách thờ ơ rồi lấy điện thoại từ trong túi quần thể thao đang mặc tạm. Taerim, dù ở Hàn hay ở Mỹ, cũng không quan trọng. Từ khi còn bé, Taein đã không được khỏe, nên kỳ vọng của bố mẹ đều dồn hết vào Taerim. Công ty của bố anh, người đã thừa kế công việc kinh doanh của ông nội, là một tập đoàn tài chính hoạt động giữa Hàn Quốc và Mỹ, và bố Taerim muốn Taerim hoàn toàn phụ trách chi nhánh ở Mỹ nên đã cho anh đi du học ở Mỹ từ khi còn nhỏ.

Nhưng năm nay, bố Taerim đột ngột ngã bệnh nên Taerim đã không thể tốt nghiệp ở Mỹ và phải quay về Hàn Quốc. Vì chỉ còn một ít nữa là tốt nghiệp nên anh đã vào một trường đại học liên kết và chỉ tham gia học cho xong mấy môn của kỳ cuối. Tiền có thể giải quyết mọi chuyện mà.

Ngoài ra, anh cũng dành thời gian vừa ra vào công ty của bố vừa học kinh doanh một cách qua loa. Anh vốn không hề có lựa chọn nào cho tương lai của mình nên anh không quan tâm đến việc mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Với Lee Taerim, mọi chuyện luôn diễn ra một cách vừa phải và suôn sẻ, không có bất kỳ sự quan tâm nào. Anh chưa từng sống hết mình một lần nào cả. Vì ngay cả khi anh không sống như vậy, thế giới của anh vẫn vận hành tốt và diễn ra một cách hòa bình.

Taerim kiểm tra điện thoại với ánh mắt mệt mỏi. Có hàng chục tin nhắn nhưng anh không đọc mà lướt qua. Trong số đó không có tin nhắn nào của Hamin. Cậu đã đi mà không để lại tin nhắn nào. Hôm qua anh đã định tắm rửa cho cậu, cho cậu ăn những món ngon và lái xe đưa cậu đi chơi vì cậu đã vất vả lắm. Nhờ đó mà anh cũng ngủ ngon. Taerim đang lặng lẽ nhìn số điện thoại của Hamin thì.

“Nhưng nếu anh về lại thì Song Hamin khóc đó.”

Trước lời nói bất ngờ của Taein, ánh mắt vô cảm của Taerim trở nên rõ ràng hơn.

“…”

Taerim nhìn Taein như thể muốn hỏi em đang nói cái gì vậy. Taein bình thản nói thêm trước ánh mắt đột ngột đổ dồn về phía mình.

“Anh biết mà. Nó nghe lời anh lắm đó.”

“…”

“Dù không nhận ra nhưng lộ liễu lắm đó. Hôm qua cũng vừa đến đã tìm anh rồi còn gì.”

Thật là một cặp trời đánh. Taein lẩm bẩm như thể không tin nổi.

Khóe miệng Taerim nhếch lên khi nghe thấy câu trả lời của Taein.

“Vậy thì đừng đi .”

Taerim đột nhiên bật cười và lẩm bẩm một mình. ‘Gì cơ?’ Taein trừng mắt nhìn anh với ánh mắt có phần kinh ngạc.

“Không muốn làm em nó khóc.”

Taein nhăn hết cả mặt trước khuôn mặt đang cười toe toét đến mức ai nhìn vào cũng thấy cạn lời của Taerim. Sao ổng kì vậy, xui xẻo.

**

Thời tiết đã hoàn toàn là mùa xuân khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc.

Hamin đã sống ở thư viện trong suốt kỳ thi giữa kỳ. Cậu thức trắng đêm rồi chỉ ghé phòng gosiwon để chợp mắt một chút, và cậu đã lặp đi lặp lại chuyện này trong suốt mấy ngày. Cậu không hề cảm thấy mệt mỏi. Ngược lại, cậu còn thấy lịch thi thật đáng mừng.

Sau ngày hôm đó, Hamin đã cố gắng sống bận rộn bằng mọi giá. Cậu vừa làm thêm đến tận khuya vừa học thuộc lòng sách. Cậu cố gắng hết sức để không kiểm tra điện thoại và chỉ đi theo một lộ trình cố định: giảng đường, phòng đọc thư viện, phòng gosiwon, cửa hàng tiện lợi. Một phần là vì kỳ thi giữa kỳ đang đến gần, nhưng một phần là vì cậu muốn giảm bớt suy nghĩ. Chỉ cần cậu lơ là một chút thôi thì cậu lại chỉ nghĩ đến chuyện đó.

Cậu cứ nhớ đến hình ảnh cậu rên rỉ trong căn phòng đầy mùi hương của anh và hình ảnh anh nhìn xuống cậu với đôi mắt hưng phấn, và chỉ cần cậu có cơ hội là mặt cậu lại đỏ bừng và bụng dưới lại nặng trĩu. Cơ thể cậu liên tục phản ứng như một học sinh tuổi dậy thì vừa mới biết đến dục vọng. Cứ mỗi khi nghĩ đến chuyện đó là cậu lại cảm thấy đùi trong mình nóng ran. Sau đó là sự xấu hổ. Đến giờ cậu vẫn không hiểu mình đã nghĩ gì mà lại làm như vậy. Nhưng mặt khác, cậu lại nghĩ rằng nếu không làm như vậy thì cậu đã hối hận rồi.

“Này, Song Hamin.”

Vừa kết thúc bài thi cuối cùng, Hamin đang bước ra khỏi trường với vẻ mặt nhẹ nhõm thì nghe thấy một giọng nói đầy giận dữ như thể đã quyết tâm từ trước gọi cậu lại.

“…!”

Hamin còn chưa kịp xoay người thì một bàn tay xa lạ đã nắm lấy vai cậu.

“Mẹ kiếp, mày điên hả?”

Khi bị ép xoay người lại, cậu thấy khuôn mặt Cha Junseong đang căng thẳng. Cậu có thể cảm nhận được sự ác ý từ khuôn mặt anh, Hamin vô thức lùi lại.

“Sao vậy.”

“…Mày gạch tên tao ra hả?”

“À…, cái đó…”

“Mày điên à? Tao đã bỏ công sức điều tra tài liệu rồi đưa hết cho mày mà mày lại gạch tên tao ra? Mày điên vừa thôi chứ?”

Có vẻ như anh đã xem bản ppt hoàn chỉnh, khuôn mặt anh không chỉ giận dữ mà còn đầy thù hận. Hamin co rúm lại và dùng móng tay ấn mạnh vào đầu ngón tay. Tim cậu bắt đầu đập thình thịch một cách phản xạ và mồ hôi lạnh đổ ra. A, không được rồi.

Hamin cố gắng kìm nén hơi thở đang dồn dập và bình tĩnh mở miệng.

“… đã bảo rõ ràng là tài liệu bị thiếu rồi mà, nhắn tin cho cậu rồi còn gì…”

“Đùa nhau à? Chỉ vậy thôi mà mày gạch tên tao? Mẹ kiếp, mày làm hỏng điểm tao thì mày chịu trách nhiệm hả?”

“Lúc tôi bảo gặp nhau từ xa để cùng sắp xếp thì… cậu lặn mất tăm còn gì…”

Hamin không dám đối diện với ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình và cố gắng hết sức để nặn ra tiếng. Cổ họng cậu khô khốc. Cứ mỗi khi cậu nhìn thấy một khuôn mặt đầy ác ý là những ký ức xưa cũ lại tự động ùa về. Như thể những khoảnh khắc dài đằng đẵng cậu bị chửi rủa, bạo hành và chế nhạo vẫn đang diễn ra, cậu cảm thấy khó thở và tim đập mạnh. Cứ như một chấn thương tâm lý vậy.

Dù đó chỉ là một giọng nói thiếu tự tin, đứt quãng, cậu vẫn cố gắng hết sức để nói ra những gì mình muốn nói. Bên kia bật cười như thể không tin được.

“Này.”

Anh thậm chí còn không gọi cậu là anh nữa. Cha Junseong nghiến răng và ấn mạnh vai Hamin.

“Tao bảo hôm đó tao bị ốm còn gì. Mẹ kiếp, tao ốm thì làm sao.”

“…”

“Tưởng làm bộ hiền lành lắm cơ, hóa ra cũng vậy thôi à? Với lại Hamin à.”

Một tiếng gọi đầy mỉa mai vang lên. Hamin cắn chặt môi dưới.

“Ai cũng chỉ sống vừa phải thôi.”

“…”

“Mấy đứa kia vuốt đuôi mày vì mày đẹp trai nên mày tưởng mình là ai à?”

“…”

“Sao không đi quân đội mà kiếm tiền đi, lại mò mặt đến trường làm gì.”

“…”

“Tao phát tởm với cái kiểu lượn lờ ve vãn khắp nơi chỉ vì cái mặt thôi á.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo