“Ôi chao, đẹp trai thật đấy, tân sinh viên của chúng ta.”
Trong lúc đang bận rộn dựng lều và dọn dẹp gian hàng cần thiết cho quán rượu của khoa, một tiền bối hơn cậu rất nhiều khóa đã phải thốt lên trước vẻ đẹp của Hamin. Mấy ngày nay, cậu đã giúp đỡ công việc của hội sinh viên và làm quen được với các tiền bối. Đó là kế hoạch của Eunsoo khi lôi kéo cậu đi khắp nơi. Để cậu thân thiết hơn với các tiền bối.
“Vâng, cảm ơn ạ.”
Hamin cúi đầu chào. Tiền bối xắn tay áo ngắn lên tận vai và cười hiền hậu.
“Lễ phép nữa chứ. Hiếm có thanh niên đấy.”
Eunsoo phụ họa theo những lời nói như ông cụ non của tiền bối.
“Đúng không ạ? Anh trai em là người tốt bụng thật sự đấy ạ.”
Hamin ngượng ngùng trước lời nói của Eunsoo khi đang kiểm tra các nguyên liệu cần thiết cho quán rượu. Cậu gãi đầu và cười ngượng nghịu.
“Có bạn gái chưa?”
“Dạ?”
“Chưa có ạ. Bảo em giới thiệu cho mà em còn không chịu cơ.”
Eunsoo thay cậu trả lời. Tiền bối hội trưởng khoác vai Hamin một cách thân thiện.
“Sao mà đẹp trai thế này mà lại không có bạn gái nhỉ?”
Tiền bối nhìn chằm chằm vào Hamin với vẻ mặt thực sự tò mò. Cậu lén lút né tránh vì ánh mắt quá lộ liễu khiến cậu cảm thấy khó chịu. Nhưng ánh mắt chăm chú vẫn bám theo cậu đến cùng.
“Hay là cậu thuộc về thế giới thứ ba?”
“Dạ, dạ?”
“Thì là cái đó đó. Thích con trai ấy.”
Hamin như bị tảng đá nện vào đầu trước những lời nói đánh trúng tim đen. A… Khi tiếng rên rỉ đau đớn vang lên, hội trưởng đã phá lên cười.
“Này, anh đùa thôi mà.”
“Dạ…?”
“Trêu cũng thú vị đấy chứ.”
Hội trưởng cười xòa trước vẻ mặt hoảng hốt của cậu. Tim Hamin đập thình thịch.
“Đừng trêu anh Hamin của em nữa. Anh ấy là người ngây thơ đó.”
“Gì chứ, người bảo hộ à?”
“Cũng gần vậy ạ.”
Hội trưởng đang khoác vai cậu tự nhiên bỏ tay xuống và nói chuyện với Eunsoo. Hamin một mình cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập loạn nhịp.
“Tiền bối, quán rượu của khoa Quản trị Kinh doanh có concept khá giống với chúng ta đấy ạ.”
Cha Junseong bước vào bên trong gian hàng vẫn chưa hoàn thiện. Cha Junseong cũng là thành viên hội sinh viên giống như Eunsoo. Bài tập nhóm đã được nộp như cũ. Ý kiến của Chaerin là rất lớn, và Hamin cũng không ngăn cản. Có đủ lý do để loại tên cậu ra, và cậu không ngại nếu mình phải hy sinh một mình, nhưng vì có cả Chaerin nên đó là điều không thể tránh khỏi. Vì chuyện đó mà Cha Junseong công khai ghét cậu. Chỉ cần vô tình chạm mặt từ xa, cậu ta sẽ trừng mắt nhìn cậu, và khi đi ngang qua, cậu ta sẽ cố tình đâm vào vai cậu.
“Này, Ha Eunsoo, sao cứ gọi người không phải thành viên hội sinh viên đến làm gì?”
Cha Junseong nhìn bóng lưng Hamin đang dọn dẹp ghế và cằn nhằn với Eunsoo bằng giọng khó chịu. Eunsoo nhìn tiền bối hội trưởng với vẻ mặt trơ trẽn.
“Em bảo cậu ấy đến đấy. Không đủ người. Cái thằng này lúc nào bảo giúp đỡ thì cũng bơ đi, giờ lại đi gây sự với người khác là sao?”
Tiền bối hội trưởng lớn tiếng trách mắng Cha Junseong, cậu ta nhăn nhó mặt mày tỏ vẻ bất mãn. Cha Junseong ngay lập tức im bặt và trút giận bằng cách đá mạnh vào chân ghế mà Hamin đang dọn. Nhờ đó mà cậu suýt ngã nhào, nhưng Hamin không nói gì và lại tiếp tục di chuyển ghế.
“Cái thằng đáng ghét đó…”
Eunsoo nghiến răng ken két khi nhìn bóng lưng Cha Junseong đang khuất dần, sau khi đã chứng kiến toàn bộ tình huống. Khuôn mặt cậu ta còn tức giận hơn cả Hamin.
“Nghe nói tuần trước nó đã ăn nói hỗn xược với anh đấy ạ.”
“Đến mức hỗn xược thì… cũng không phải…”
Hamin gượng cười trước những lời nói thẳng thắn của Eunsoo.
“Anh không tức giận ạ? Nó tưởng nó là ai mà dám ăn nói hỗn xược với anh chứ?”
“…Anh nghĩ cậu ấy cũng có thể tức giận.”
Dù cậu ta đã làm sai, nhưng Hamin nghĩ rằng về kết quả thì cậu ta cũng có quyền tức giận. Nếu điểm bài tập là 0 thì chẳng khác nào mất luôn điểm của môn học đó.
“Đồ ngốc đó không dám hé răng nửa lời với Chaerin.”
“Vậy thì may mắn thôi.”
“Nó biết Chaerin là người có đai nên không dám gây sự đấy ạ.”
A… Hamin khẽ thở dài. Eunsoo khẽ thở dài khi thấy thái độ thản nhiên của Hamin.
“Anh không nghĩ là anh quá tốt bụng sao ạ?”
“…Ừm?”
“Em cứ lo lắng mãi thôi. Thời đại này là vậy đấy. Hiền lành quá là bị bắt nạt đấy. Không phải cứ tốt bụng là sẽ được đền đáp đâu. Mình cũng phải biết tự bảo vệ bản thân một chút, nhưng anh lại không có cái đó.”
Kết quả là vậy sau khi quan sát cậu suốt từ khi khai giảng. Hamin là người thậm chí còn nhặt cả rác vứt bừa bãi trên đường. Dù ai đó có va vào cậu, cậu cũng không hề cáu kỉnh, cậu thậm chí còn không thốt ra một lời chửi thề nào. Càng nhìn cậu, cậu càng cảm thấy cậu không thuộc về thế giới này. Cậu có thói quen để ý đến ánh mắt của người khác và sự quan tâm đã ăn sâu vào máu cậu. Cậu là một nhân vật hoàn hảo để trở thành mục tiêu của những kẻ như Cha Junseong.
“Cuộc sống đại học cũng vậy đấy ạ.”
“Ừm…”
“Nếu bị dính vào mấy thằng đáng ghét thì cuộc sống đại học sẽ tan tành trong chốc lát đấy ạ.”
Eunsoo thuyết giảng cho Hamin vì cậu ấy thực sự lo lắng. Hamin ngoan ngoãn lắng nghe một cách tập trung.
“Này, nói những điều vô nghĩa gì vậy. Mấy đứa đẹp trai như Hamin thì không sao đâu.”
Tiền bối hội trưởng đột nhiên chen vào và xua tay.
“Đẹp trai là được tất cả.”
Eunsoo nghiêm túc cau mày trước những lời nói dứt khoát của hội trưởng, rồi gật đầu.
“…Cũng đúng thật. Em hoàn toàn đồng ý.”
“Đấy thấy chưa. Ngay cả khi cuộc đời tan tành thì chỉ có mấy đứa đẹp trai mới sống sót được thôi.”
Khi tiền bối ra hiệu “trò chơi kết thúc” bằng cả hai tay và nói một cách nghiêm túc, Eunsoo cũng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc. Hamin gượng cười trước những lời tán tỉnh của hai người và xoa gáy.
“Dù sao thì cũng nhờ cả vào tân sinh viên mặt tiền của chúng ta nhé. Nhờ cả vào em trong lễ hội đấy?”
“…Dạ?”
“Chỉ cần làm mặt tiền của quán rượu khoa chúng ta thôi. Nếu không có hai anh em Lee Taerim và Lee Taein khoa Quản trị Kinh doanh nhúng tay vào, thì khu vực này chúng ta sẽ thâu tóm được hết.”
Tiền bối khoác vai cậu một cách thân thiện và nói một cách nghiêm túc.
**
Đẹp trai. Cậu hoàn toàn không quen với những lời đó.
Ngay cả bây giờ khi nhìn vào gương, cậu cũng không cảm thấy như vậy. Có lẽ là vì cậu đã sống phần lớn cuộc đời mình với thân hình béo ú, hoặc có lẽ là vì cậu đã bị bắt nạt suốt 3 năm cấp ba, mà cậu không hề có những suy nghĩ quá trớn như vậy. Vì vậy, cậu không biết phải trả lời như thế nào khi những người xung quanh nói đùa những lời đó. Trong gương, cậu vẫn xấu xí. Có một con lợn hèn mọn, hôi hám và xấu xí.
Hamin đứng ngây người trước gương trong nhà vệ sinh. Có lẽ vì trời ngày càng nóng hơn nên mồ hôi túa ra trên trán cậu, cậu rửa mặt bằng nước lạnh. Đúng lúc đó, điện thoại cậu rung lên. Là Taein.
“Ừ, Taein à.”
-Nghe nói khoa cậu tổ chức quán rượu trong lễ hội à?
Giọng Taein vang lên lẫn trong tiếng nhạc ồn ào. Cậu lấy khăn giấy lau tay và trả lời.
“Ừm. Tớ chỉ định giúp đỡ thôi.”
-Mấy đứa bảo cậu là nhân vật chính mà?
“…Chắc là đùa thôi.”
-À, và cậu sẽ đến xem buổi biểu diễn của tớ trong lễ hội chứ?
“Ừ. Gửi ngày và giờ cho tớ qua KakaoTalk nhé.”
-Toàn bài tự sáng tác đấy nhé.
“Ồ, đỉnh vậy.”
-Nếu lần này phản ứng tốt, anh trai tớ bảo sẽ làm cho tớ một phòng thu âm đấy.
“…Anh ấy cũng đến xem à?”
-Chắc là đến chứ? Anh ấy phải xem phản ứng thế nào rồi mới đánh giá xem có nên làm phòng thu âm cho tớ không mà?
Đột nhiên cậu nhớ lại màn đêm mà cậu đã đối diện với anh. “Nếu chia tay thì sao?” Giọng nói trầm thấp của anh cứ văng vẳng bên tai cậu. Cậu chắc chắn đã bị bệnh nặng rồi.
Hamin cố gắng nói một cách tự nhiên.
“Em nghĩ dù không hay thì anh ấy vẫn sẽ làm cho cậu thôi mà…”
-Nói gì thế. Anh trai tớ là người theo chủ nghĩa kết quả hoàn toàn đấy. Người theo chủ nghĩa hoàn hảo không coi trọng quá trình.
Đó lại là một điều mới mẻ mà cậu được nghe. Chủ đề thú vị khiến Hamin vứt khăn giấy vào thùng rác và ghé sát điện thoại vào tai hơn. Và đúng lúc cậu định ra khỏi nhà vệ sinh một cách tự nhiên.
Bịch.
“Ư…”
Hamin khẽ rên rỉ và khựng lại trước hành động cố tình đâm vào vai cậu một cách hung hăng.
“À cái đệt…”
Và tiếng chửi thề phát ra từ miệng của một cậu con trai đang bước vào nhà vệ sinh. Đó là một nhóm hai người, và người đâm vào vai cậu là một trong số họ. Hamin cúi đầu với vẻ mặt bối rối.
“Tôi, tôi xin lỗi.”
Cậu lập tức xin lỗi vì đã va chạm vào cậu ta, dù là cố ý hay không, cậu con trai nhăn nhó mặt mày và phủi phủi vai cậu ta. Nhìn qua thì có vẻ như cậu ta là một trong những người cùng khoa với cậu.
“Thật là bực mình…”
Giọng điệu cảnh giác của cậu ta rất gay gắt. Cậu ta tỏ ra rất khó chịu như thể vừa va phải thứ gì đó bẩn thỉu. Hamin nhìn cậu ta với vẻ mặt bối rối và ngơ ngác.
“Này, thôi đi.”
Một người trong nhóm đã can ngăn cậu con trai định nói thêm một câu nữa. Cậu ta miễn cưỡng dừng lại, trừng mắt nhìn Hamin một cái và bước vào nhà vệ sinh.
Một trong số những người đi cùng cậu ta đã liếc nhìn Hamin và thì thầm.
“Nhưng mà thật hả?”
“…Bảo là thật đó. Cha Junseong bảo…”
“Đệt mẹ kinh tởm. Cái kiểu… với nhau…”
Những âm thanh đứt quãng vang lên từ bên trong. Có thể dễ dàng đoán được rằng những cuộc trò chuyện đang diễn ra là những nội dung không hay ho gì.
-Song Hamin?
Giọng nói tìm kiếm Hamin vang lên khi cậu lỡ mất cuộc trò chuyện một lúc. A… Cậu có một dự cảm chẳng lành. Một dự cảm quá quen thuộc.
“…Ừ. Tại tớ vừa va phải ai đó nên…”
Hamin nắm chặt tay để bỏ qua những đầu ngón tay đang run rẩy. Cậu cố gắng mở lời một cách bình thản nhất có thể.
-Cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
“Ừ. Không có gì đâu.”
-Ừ. Vậy thì may quá. Dù sao thì lát nữa cậu đến nhé?
Taein im lặng một lúc sau khi cậu nói không sao rồi mới tiếp tục nói. Không hiểu sao lòng Hamin lại nặng trĩu trước những lời nói nhẹ nhàng đó của cậu. Cậu cảm thấy như thể cậu đang được đối xử với sự quan tâm kiểu như làm bộ không biết chuyện gì vậy. Cậu đã luôn như vậy. Kể từ khi gặp lại cậu, Taein đã không hỏi cậu cặn kẽ. Mặc dù cậu ấy có quyền tò mò…
“Tớ nhất định sẽ đến xem buổi biểu diễn.”
-Okay. Có cả tiệc sau đó nữa nên cùng nhau uống một ly nhé.
Hamin đáp lời đầy đủ và cúp máy. Cậu không thể thốt ra lời, dù cậu biết mình nên nói một điều gì đó. Cậu cảm thấy có lỗi với Taein, nhưng cậu vẫn cần thêm thời gian.