“Ừ.”
Taerim đáp ngắn gọn lời Eunsoo nói rồi từ từ quay đầu nhìn xung quanh. Hamin không ngờ anh ấy sẽ đến, bối rối chỉnh trang lại quần áo. Bộ dạng này khiến cậu ngại ngùng không dám ra mặt trước mặt anh.
“Hamin oppa!”
Eunsoo tìm thấy cậu ngay lập tức và hét lớn. Mọi ánh mắt, kể cả Taerim và những người đi cùng anh, đều đổ dồn về phía cậu. Tai Hamin đỏ bừng. Hamin rụt rè bước tới hơn bao giờ hết. Cậu cố gắng tỏ ra bình thường và cười, nhưng với tính cách của cậu thì điều đó không hề dễ dàng.
Ánh mắt của Taerim lập tức chạm vào cậu. Đôi mắt đang cười khẽ đông cứng lại rồi từ từ quét từ đầu đến chân Hamin. Khi ánh mắt dừng lại ở chân, lông mày anh hơi nhíu lại. Ánh mắt soi mói chậm rãi khiến Hamin cảm thấy xấu hổ đến mức đầu ngón tay tê rần.
“Không ngờ anh lại đến….”
Hamin ngượng ngùng cất lời chào đầu tiên thì nghe thấy tiếng huýt sáo. Kim Sahyun đang nhìn Hamin từ trên xuống dưới với vẻ mặt khá thú vị.
“Suýt nữa thì không nhận ra rồi. Chào? Nhớ tôi chứ?”
Bạn của anh ta nở một nụ cười có vẻ lịch thiệp. Hamin khẽ gật đầu.
“À, xin chào.”
“Còn tôi thì sao, cũng nhớ chứ?”
Tiếp theo là bạn gái của anh. Cậu đã nghe Taein nói tên cô ấy là Son Heejae.
“Vâng… vâng. Xin chào.”
Hamin thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cô ấy mà chỉ chào hỏi qua loa. Tại sao cô ấy lại đến cùng chứ? Cảm giác tự trách bao trùm khiến cậu cúi đầu xuống.
“Hamin oppa xinh trai mà, đúng không ạ?”
Nhưng Taerim thì lại không nói gì. Trước khi cậu kịp thắc mắc về điều đó, Eunsoo đã khoác vai Hamin và khoe khoang. Ánh mắt của Taerim dừng lại trên vai cậu. Ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào vai cậu như muốn xuyên thủng nó.
“Đừng có làm vậy, Eunsoo à….”
“Hãy tự tin lên oppa. Một nửa số người ở đây đều đến xem ảnh SNS của anh đấy ạ.”
Cậu ngại ngùng ngăn cản, nhưng Eunsoo lại nói thêm một câu. Hamin khó xử xoa gáy. Và cậu vô thức nhìn sắc mặt của Taerim. Việc anh đến mà không nói một lời nào khiến cậu cảm thấy khó chịu.
“Sao anh biết mà đến vậy…?”
Hamin lấy hết can đảm hỏi Taerim trước. Anh thậm chí còn không chào hỏi nên cậu càng khó bắt chuyện hơn. Một câu hỏi nhỏ nhặt khó khăn lắm cậu mới thốt ra thì lại nhận được một câu trả lời khác.
“Ảnh gì cơ?”
“Hả?”
“Ảnh SNS là ảnh gì?”
Taerim nhẹ nhàng hỏi. Anh vẫn cười như thường ngày, nhưng đôi mắt thì không cười.
“Anh chưa xem à? Hôm nay lượt thích bão táp luôn đó. Cái ảnh này này.”
Hamin thực sự muốn ngăn Eunsoo giơ điện thoại ra cho anh xem. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Anh giật lấy chiếc điện thoại trên tay Eunsoo.
“…….”
Khuôn mặt nghiêng của anh khi im lặng nhìn xuống bức ảnh sao đó lại trở nên tĩnh lặng đến lạ thường. Hamin cắn môi rồi cố gắng chuyển chủ đề và khó khăn lắm mới mở miệng.
“Anh, anh uống gì…?”
Ở đây chỉ có những thứ không hợp với những người thường thưởng thức rượu vang hoặc rượu mạnh trong các quán lounge sang trọng, nhưng dù sao đây cũng là một quán nhậu nên cậu không còn cách nào khác. Hamin bỏ lại Taerim đang xem ảnh và hỏi bạn gái và bạn của anh.
“Có vodka không?”
“Vodka cái gì. Cứ cho soju đi.”
Người thứ nhất là Son Heejae, bạn gái của anh, người thứ hai là bạn của anh, Kim Sahyun.
“Còn mồi nhắm….”
“Cái nào đắt nhất ấy. Hôm nay Taerim đến để ủng hộ thằng em mà, đúng không?”
Kim Sahyun cười tươi đáp lại.
“Ảnh đẹp lắm ạ.”
Eunsoo nói một cách tự hào sau khi nhận lại điện thoại. Taerim chỉ nhếch mép cười đáp lại lời cô. Anh chỉ cười và gật đầu mà không trả lời.
“Đẹp thật đấy.”
“Đúng không ạ? Lượt thích không đùa được đâu ạ? Em biết ngay mà.”
“Xóa đi được không?”
Một giọng nói dứt khoát cắt ngang lời Eunsoo đang phấn khích. Hamin vô thức nhìn Taerim vì giọng nói có chút cứng nhắc đó.
“Hả?”
Eunsoo ngơ ngác hỏi lại thì Taerim cười tươi và ân cần đáp lại.
“Xóa đi cho anh.”
“…Hả?”
Eunsoo bối rối trước yêu cầu đột ngột nên giọng nói bị ngắt quãng. Taerim vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Xóa đi cho anh thì anh bao hết rượu ở đây.”
Taerim đưa ra một lời đề nghị thay vì giải thích lý do. Mắt Eunsoo mở to.
“Hả? Thật ạ?”
“Ừ.”
“Không, tại sao…. Không, nhưng nếu em đưa hết cho tiền bối thì khách đông quá sẽ thiếu rượu mất….”
“Anh mua hết rồi bảo mọi người cứ tự nhiên uống. Được không?”
“V, vậy thì quá đỉnh luôn đó….”
“Đồ nhắm cũng cho mọi người ăn cùng đi.”
Taerim thản nhiên thốt ra một lời đề nghị khó tin với khuôn mặt tươi cười. Eunsoo kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Phung phí quá đi. Eunsoo vội vàng chạy đến chỗ hội trưởng hội sinh viên. Cô ấy phải nhanh chóng thông báo tin đáng kinh ngạc này. Ngược lại, Hamin nhìn anh với vẻ mặt bối rối.
“Sao lại làm quá vậy?”
Son Heejae lên tiếng trước khi Hamin kịp nói. Kim Sahyun đang nhét đậu phộng, món nhắm khô khan, vào miệng, khẽ cười và đáp lại thay anh.
“Có vẻ như anh đang lo lắng cho bản quyền hình ảnh của người em trai quý giá của mình.”
Chính Taerim thì lại không nói gì. Chẳng mấy chốc Eunsoo mang rượu đến và nhanh chóng bày biện. Không chỉ Eunsoo mà cả hội trưởng hội sinh viên cũng đến bưng rượu.
“Nghe nói cậu thân với Hamin nhà mình lắm hả?”
Hội trưởng hội sinh viên thể hiện khả năng hòa nhập đặc biệt của mình và khoác vai Hamin. Có vẻ như họ quen biết nhau vì anh ta nói chuyện với Taerim một cách tự nhiên. Anh ta chắc hẳn là một sinh viên khóa trên rất nhiều vì có vẻ như anh ta bằng tuổi Taerim.
“Ừ.”
Taerim trả lời thờ ơ.
“Không, nhưng cậu không đến khoa của cậu mà lại đến đây tiêu tiền làm gì? Thật sự bao hết ở đây luôn hả? Cả rượu nữa?”
“Ừ.”
Ánh mắt sâu thẳm lần này lại hướng về phía vai của Hamin. Hội trưởng hội sinh viên không thể tin được và thốt lên, “Chà.” Rồi anh ta bỏ tay ra khỏi vai Hamin và lần này xoa đầu cậu như thể cậu rất đáng khen.
“Chà, Hamin nhà mình làm được một chuyện lớn rồi đấy à? Quả nhiên là tương lai và bộ mặt của khoa mình.”
Có vẻ như anh ta rất phấn khích nhờ sự hào phóng của Taerim. Vì vậy mà anh ta cứ mãi khen ngợi Hamin. Có vẻ như chỉ có mình cậu cảm thấy khó chịu với tình huống này. Cậu đang cười, nhưng cậu cảm thấy khó chịu và khó xử với mọi thứ, từ người anh trai hơi khác so với bình thường, những người xung quanh chỉ biết khen ngợi cậu, cho đến những người quen của anh ấy.
“Bây giờ đừng làm gì nữa mà hãy cùng nhau vui vẻ đi.”
Hội trưởng hội sinh viên nắm lấy vai Hamin và lắc lư cậu một cách thân thiện. Hamin lại cảm thấy muốn làm việc hơn. Lý do thứ nhất là cậu không thể nhìn thẳng vào mặt bạn gái của anh, lý do thứ hai là bầu không khí có chút cứng nhắc của Taerim.
“Không, tôi cũng muốn….”
Hamin vừa định đứng lên cùng với hội trưởng thì một tiếng lẩm bẩm khe khẽ vang lên.
“Vai của Hamin sẽ mỏi nhừ mất.”
Hả?
Hamin quay lại với vẻ mặt không hiểu thì lần này món trứng cuộn thơm nức mũi được mang ra làm đồ nhắm.
“Bọn em sẽ phục vụ hết mình ạ!”
“Thật sự cảm ơn nha. Ăn ngon rồi về nhé. Cứ gọi rượu thoải mái đi!”
Eunsoo và hội trưởng hội sinh viên ăn ý như một bộ đôi, nói năng rất hoạt bát rồi vui vẻ quay về phía bếp. Hamin có chút ghen tị nhìn theo bóng lưng họ.
Cậu thực sự biết ơn và vui vì anh đã đến xem cậu, nhưng hoàn cảnh này khiến cậu không thể không cảm thấy khó chịu. Hamin gượng cười rồi lên tiếng trước.
“Anh… hình như anh tiêu nhiều tiền quá đấy.”
“….”
“Cái ảnh đó chỉ cần bảo em xóa đi là được rồi, mà tự nhiên….”
“Vậy thì em xóa đi từ sớm rồi còn gì.”
Anh khẽ cười.
Mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này. Anh đang cười, nhưng nụ cười đó dường như không phải là một nụ cười thật sự…. Hamin lại nghẹn lời trong bầu không khí kỳ lạ đó.
“A!”
Son Heejae, người đang nhìn chằm chằm vào món trứng cuộn thô kệch với vẻ mặt ngạc nhiên, đã làm rơi chiếc đũa đang cầm trên tay. Thức ăn dính tương cà rơi xuống bộ quần áo đắt tiền của cô, cô giật mình bật dậy khỏi ghế. Hamin giật mình và cũng đứng dậy theo.
“Đâ, đây….”
Hamin đưa khăn giấy cho cô với vẻ mặt bối rối, cô giật lấy nó một cách cáu kỉnh rồi lau lau quần áo.
“Á đù…. Bực mình thật chứ.”
Nhưng vết bẩn chẳng biến mất. Cô nhăn mặt hết cỡ. Ngay từ khi bước vào, cô đã có vẻ không hài lòng, nhưng giờ quần áo lại bị bẩn nên có vẻ như cô đang rất tức giận. Hamin không biết phải làm gì và lúng túng, còn hai người đàn ông đang ngồi thì vẫn bình thản, bạn gái của anh chỉ trừng mắt nhìn Taerim vẫn ngồi yên.
“Tôi đi rửa mặt rồi quay lại.”
Son Heejae trừng mắt nhìn Taerim rồi vùng vằng rời đi. Ngay lập tức, Kim Sahyun đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh khẽ thở dài rồi đi theo cô. Hamin ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hai người rời đi rồi nhìn Taerim vẫn ngồi im. Việc bạn của anh đi theo cô là một hình ảnh kỳ lạ, nhưng Taerim có vẻ không mấy quan tâm.
“….”
Nhưng anh cũng không có vẻ gì là quan tâm đến cậu. Quần áo của cậu có hơi hở hang hơn bình thường, nhưng mọi người đều bảo là ổn nên cậu nghĩ rằng anh cũng sẽ nói một câu tốt đẹp như vậy. Nhưng dự đoán của cậu hoàn toàn sai lệch. Không phải là cậu cảm thấy buồn bã gì cả. Thật ra cậu cũng nghĩ rằng nó kỳ lạ. Những bộ quần áo lộng lẫy như thế này không thể hợp với cậu được.
Hamin lén lút nhìn sắc mặt của anh rồi dọn dẹp chỗ ngồi lộn xộn. Cậu nhặt thức ăn rơi trên sàn bằng khăn giấy, và cẩn thận lau những chỗ rượu bị đổ. Khi cậu hơi cúi người xuống lau, chiếc áo len lại tuột xuống vai, để lộ rõ cần cổ và đường vai, sợi dây da vắt ngang cổ và bụng lắc lư phát ra tiếng xích. Vô tình để lộ da thịt khiến ánh mắt thờ ơ của anh dừng lại trên người cậu.