“Hamin à.”
“Ơ?”
Đột nhiên anh, người nãy giờ im lặng, gọi tên cậu. Hamin nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Taerim. Cậu không tự chủ được mà vui mừng khi nghe thấy cái tên mà anh gọi lần đầu tiên trong ngày.
“Kéo áo lên.”
À…. Hamin đỏ mặt tía tai kéo áo lên vì cậu không ngờ anh lại nói như vậy. Cậu xấu hổ hơn vì không ngờ anh lại nói một câu cộc lốc như thế.
“Áo rộng quá…. Xin lỗi. Kỳ cục lắm hả.”
Hamin lúng túng chỉnh trang lại quần áo và cười gượng gạo thì anh cũng cười theo. Khác với vẻ mặt tươi cười, một giọng nói dứt khoát vang lên.
“Ừ, kỳ cục.”
“À… ừ.”
“Nhũ hoa lộ hết cả ra kìa.”
Ánh mắt của anh, người đang chống cằm, dừng lại ở ngực cậu. Mặt Hamin đỏ bừng ngay lập tức. Cậu xấu hổ đến mức hoa mắt chóng mặt vì không ngờ anh lại nói như vậy. Hamin vội vàng dùng tay che ngực lại vì ánh mắt dán chặt vào cậu. Nhưng ánh mắt dai dẳng của anh vẫn bám theo cậu đến cùng.
“Ai mặc cái áo đó cho em vậy?”
Ánh mắt dai dẳng và câu hỏi nhẹ nhàng vang lên.
“Chỉ là… mấy bạn cùng khoa….”
Có kỳ cục đến vậy sao. Nhìn không được hay sao. Hamin muốn thay quần áo ngay lập tức. Cậu lẩm bẩm với giọng nói mất hết tự tin thì anh hỏi lại.
“Mấy bạn cùng khoa là ai?”
Đó là một câu hỏi dai dẳng như ánh mắt dai dẳng của anh vậy. Hamin ngơ ngác trả lời thành thật.
“Là Eunsoo…. Cái bạn hồi nãy ấy.”
“Từ giờ đừng làm bạn với nó nữa.”
Anh khuyên nhủ với một nụ cười dịu dàng. Hamin ngây ngốc mở to mắt vì giọng nói vừa đùa cợt vừa nghiêm túc. Ơ?
“Ơ? …Tại sao?”
Hamin bối rối và lắp bắp trước lời nói đột ngột của anh. Đôi mắt mà bình thường sẽ nhìn cậu một cách dịu dàng như đang dỗ dành, hôm nay lại lạnh lùng không chút do dự. Đôi mắt khô khan hiếm thấy của anh dán chặt vào cậu và một âm thanh bất thường vang lên.
“Ai mà lại mặc cho bạn mình cái thứ quần áo rẻ tiền như vậy.”
**
Đêm hội kéo dài. Những âm thanh ồn ào không hề giảm bớt, mà người thì càng lúc càng đông hơn. Trong khi mọi người ồn ào náo nhiệt và vui vẻ thì chỉ có mình cậu là không thể hòa nhập được. Hamin ngồi trong đó như một hạt dẻ cô đơn với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
“Sao em không có bạn gái?”
Heejae hỏi khi hai ba chai rượu xanh đã vơi đi. Hamin nhận ra câu hỏi đó hướng về phía mình sau một khoảng thời gian ngắn. Cậu cảm thấy xa lạ với giọng điệu thân thiện khi cô hỏi.
“Dạ thì….”
Hamin không biết phải viện cớ gì nên ấp úng. Đó là câu hỏi cậu nghe nhiều nhất trong thời gian gần đây, nhưng mỗi khi như vậy cậu đều không thể đưa ra một câu trả lời thích hợp.
Taerim đã mua hết rượu trong quán nhậu, nhưng bản thân anh thì lại không uống. Chỉ có Hamin, Heejae và Sahyun là uống rượu. Cậu khó chịu vì bầu không khí gượng gạo, nhưng vẫn cố gắng uống những ly rượu được mời. Cậu cảm thấy bầu không khí này bắt buộc cậu phải uống. Không chỉ Taerim mà Heejae cũng không có vẻ gì là vui vẻ. Bầu không khí giữa hai người họ không hề tốt. Ngay từ khi bước vào.
Hamin lén lút nhìn anh. Có lẽ anh không thích bộ quần áo này đến vậy sao. Hamin mân mê bộ quần áo mà cậu vẫn chưa thay. Cậu đã nghĩ rằng anh sẽ nói rằng dù cậu mặc gì cũng xinh, nhưng tấm lòng dịu dàng của anh đã không còn. Cậu đã nghĩ rằng anh sẽ lịch sự nói như vậy, giống như mấy bạn cùng khoa, Eunsoo hay những người khác. Nhưng dự đoán của cậu đã hoàn toàn sai lệch. Quả thật là nó không hợp với cậu mà. Hamin cười cay đắng dù đã biết trước.
“Chắc tại thằng bé ngốc quá hả?”
Hamin giật mình tỉnh lại trước tiếng cười khúc khích. Cậu cười gượng trước lời chế giễu không ác ý đó.
“Chắc vậy ạ.”
Cậu có thể cười xòa cho qua một câu đùa của một người hơn cậu năm tuổi. Và điều đó cũng không sai.
“Mặt mũi thì cũng được đấy….”
Heejae chống cằm và nhìn chằm chằm vào mặt Hamin.
“Giới thiệu cho em nhé?”
Heejae thờ ơ hỏi một câu. Dù thờ ơ nhưng rất tích cực. Hamin tự động giơ tay lên để từ chối rồi lại hạ xuống.
Cậu chợt nhớ đến lời hứa với anh rằng cậu sẽ cố gắng. Lời hứa rằng cậu sẽ hẹn hò với con gái. Cậu nhớ lại dáng vẻ một mực từ chối của mình.
“…….”
Hamin không thể trả lời. Cậu lo lắng vì trước mặt có Taerim nên không dám nói là không thích, nhưng cậu lại không hề muốn nói là thích. Thấy Hamin không trả lời, Heejae cười khúc khích như thể thấy thú vị.
“Có vẻ như không ghét nhỉ.”
Có vẻ như cô ấy đoán được như vậy khi thấy cậu do dự. Hamin chỉ cười gượng gạo thay cho câu trả lời. Cậu không thể nói là không thích, cũng không thể nói là thích.
“Chị quen nhiều người lắm đó. Nếu muốn thì cứ liên lạc với chị.”
Có lẽ vì hơi men trong người mà cô ấy trở nên thân thiện và bất ngờ giật lấy điện thoại của Hamin rồi bấm số của mình vào. Trước khi cậu kịp bối rối thì cô ấy đã nhập số và gọi cho chính mình. Hamin cẩn thận nhìn Taerim khi tình huống trao đổi số diễn ra nhanh chóng. Cậu cứ mãi nhìn sắc mặt anh. Anh không uống rượu và cũng không nói nhiều.
Đột nhiên anh lên tiếng.
“Quen ai cơ.”
Ánh mắt thong thả của Taerim hướng về phía Heejae đối diện. Heejae nhăn mặt trước câu hỏi bất ngờ.
“Nói ra thì anh biết à?”
“Biết cũng nên chứ.”
“Buồn cười thật đấy. Anh là ai chứ.”
Heejae biết rõ tính cách không quan tâm đến những người xung quanh của anh nên chỉ cười khẩy.
“Anh còn quên cả tên bạn bè đi cùng anh mỗi ngày mà.”
Có vẻ như Taerim không có gì để biện minh nên chỉ cười. Khuôn mặt của Heejae càng trở nên méo mó hơn trước thái độ không phủ nhận của Taerim.
“Em cảm ơn anh vì đã nhớ tên em. Tất nhiên là ngoài cái đó ra thì anh chẳng biết gì cả. Cả ngày sinh nhật em lẫn ngày kỷ niệm của chúng ta.”
Hamin hoảng hốt trước lời nói mỉa mai với nụ cười trên môi. Cậu cảm nhận được bằng da thịt rằng mối quan hệ giữa hai người họ không tốt.
Người bật cười trước lời nói đó là Sahyun. Anh phá lên cười sảng khoái rồi nhìn Heejae với ánh mắt khó tin.
“Mày còn mong đợi những điều đó ở nó á?”
Anh ta có vẻ khó tin như thể lời cô ấy nói thật buồn cười vậy.
“Không, tao biết nó là cái loại người đó mà. Nhưng gần đây tao thấy nó đến trung tâm thương mại để chọn quà sinh nhật cho ai đó đấy?”
“Hừ.”
Taerim khẽ thở dài trước lời Heejae nói như đang mách tội. Khuôn mặt anh bắt đầu lộ rõ vẻ khó chịu.
Hamin vô thức căng thẳng. Vì Heejae đột nhiên chỉ tay vào cậu. Heejae nhìn chằm chằm vào Hamin, người đã đông cứng lại ngay lập tức. Đôi mắt lờ đờ vì hơi men trở nên hẹp hơn. Rồi cô chống cằm và tiếp tục hỏi.
“Em đã cứu mạng nó à?”
“Dạ?”
“Em đã cứu mạng Lee Taerim nên nó mới đối xử với em tốt như vậy hả?”
Hamin khó xử xoa gáy trước giọng điệu có phần công kích đó. Cậu không biết phải trả lời thế nào trước lời nói vô nghĩa đó. Cậu suýt nữa thì xin lỗi vì nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì đó khi thấy cô ấy đột nhiên nghiêm mặt lại thì tiếng ghế bị kéo vang lên. Taerim, người đang ngồi bên cạnh, đứng dậy.
“Say rồi đấy.”
Taerim nhìn Heejae với vẻ mặt vô cảm. Heejae nhìn lại anh với một nụ cười khẩy và mở miệng.
“Em có say đâu?”
“Vậy sao em cứ nói xàm vậy….”
Taerim cau mày vẻ khó chịu. Heejae giận dữ bật dậy trước thái độ hờ hững đó.
“Em đi đây.”
Giọng cô ấy đầy tức giận. Hamin cũng đứng dậy theo và nhìn sắc mặt Taerim với vẻ bối rối mà không thể giữ cô ấy lại. Khuôn mặt Taerim không có vẻ gì là thay đổi. Ngược lại, anh hỏi với giọng điệu thản nhiên.
“Để anh đưa đi nhé?”
Anh nói với một giọng điệu như thể anh không quan tâm dù cô ấy có ở lại hay không. Heejae cười khẩy trước câu hỏi chỉ mang tính lịch sự đó.
Cô giật lấy chiếc túi xách đặt bên cạnh rồi ra lệnh cho Sahyun, người đang ngồi như thể đã quá quen với chuyện này.
“Kim Sahyun, đưa tao đi.”
Đó là một câu nói cố tình nhấn mạnh tên của anh. Cô nói như để Taerim nghe thấy rồi quay người đi mà không hề do dự. Sahyun, người được gọi tên thay thế, có vẻ như đã quá quen với bầu không khí khó chịu này. Anh thở dài ngắn rồi đứng dậy mà không hề tỏ ra bối rối. Heejae đã rời đi trước khi Sahyun kịp đứng dậy. Hamin hoảng hốt nhìn theo bóng lưng cô ấy đang ngày càng rời xa và chào tạm biệt, “À, tạm biệt ạ.”
Sahyun đút tay vào túi quần và nhìn Taerim với vẻ mặt vui vẻ.
“Để tao đưa đi nhé?”
Sahyun hỏi lại Taerim. Taerim khẽ cười như thể đang xin phép.
“Tùy mày thôi.”
Đó là một câu trả lời qua loa với giọng điệu như thể anh không hề luyến tiếc. “Ừ, vậy nhé.” Sahyun cũng đáp lại một cách bình thản rồi đuổi theo cô. Người bối rối nhất trong tình huống này là Hamin. Chỉ có mình cậu là không thể hòa nhập được vào bầu không khí căng thẳng đó và cậu cảm thấy ái ngại nhất. Điều duy nhất cậu có thể biết là mối quan hệ giữa anh và bạn gái anh không tốt.
Hamin ngập ngừng và cẩn thận mở miệng.
“Em đi theo xem sao….”
“Hamin à.”
Một tiếng gọi dịu dàng vang lên trước khi Hamin kịp nói hết câu. Hamin chớp mắt.
“Ơ?”
Cậu giật mình ngẩng đầu lên thì thấy anh đã lâu rồi mới mỉm cười.
“Điện thoại.”
Hamin bối rối hỏi lại “Ơ?” trước yêu cầu đó và loạng choạng tìm điện thoại của mình. Cậu lục lọi túi quần sau rồi chợt liếc mắt nhìn lên mặt bàn. Cậu vội vàng nhấc điện thoại lên và đặt nó lên lòng bàn tay anh. Anh thờ ơ bấm vào màn hình điện thoại.
“Mở khóa đi.”
Anh đưa ra chỉ thị ngắn gọn khi đưa ra màn hình đã khóa bằng mật mã. Hamin gật đầu và mở khóa theo lời anh mà không cãi lại. Tại sao chứ? Cậu thậm chí còn chưa kịp nghi ngờ.