Sweet Shot - Chương 36

Khi Tae-rim bước vào tòa nhà trở lại, cậu bắt gặp một bóng lưng quen thuộc. Rõ ràng Ha-min đã bị đẩy lùi ra phía sau cùng, trong khi lúc nãy còn ở phía trước sân khấu. Tiếng nhạc ồn ào vang lên, đám đông lắc lư theo điệu nhạc. Giữa đám đông hỗn loạn ấy, bóng lưng lạc lõng không biết phải làm gì trông giống như một con vật ăn cỏ đang run rẩy.

 

Tae-rim đứng dựa người vào cửa, khoanh tay trước ngực. Cậu ngắm nhìn bóng lưng ấy một lúc, như thể đang thưởng thức. Ha-min loay hoay không chen được vào đám đông, có lẽ vì không đủ can đảm để chen vào nên cậu dừng lại, nhón chân lên. Dù không phải là người thấp bé nhưng dường như cậu vẫn không nhìn thấy gì, nên cố gắng hết sức. Cậu ngẩng đầu, di chuyển hết bên này đến bên kia.

 

Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng đó, Tae-rim bật cười. Cái gì mà đến mức đó chứ… Nhưng dù sao cậu ấy cũng muốn xem đến vậy, mình nên cho cậu ấy xem thôi. Tae-rim định bước đến dẫn Ha-min lên phía trước thì…

 

“Ư…”

 

Một gã to lớn vội vã tiến đến bên cạnh Ha-min, người đang nhón chân, dốc hết sức để nhìn trộm sân khấu. Gã ta đẩy người để thoát ra khỏi đám đông, rồi vô tình huých mạnh vào vai Ha-min. Lực va chạm mạnh đến mức Tae-rim đứng ở xa cũng nghe thấy tiếng. Trong không gian ồn ào này.

 

“…Mẹ kiếp, đi đứng kiểu gì vậy.”

 

Gã ta gắt gỏng chửi rủa, vừa gỡ chiếc điện thoại khỏi tai, có lẽ là đang nghe điện thoại. Ha-min bị đẩy ngã, mông đập xuống đất, nhưng kẻ vô lễ lại nổi giận. Ha-min hoảng hốt trước lời chửi rủa ấy, cúi gằm mặt xuống khi vẫn còn đang ngồi bệt dưới đất.

 

“Tôi, tôi xin lỗi.”

 

Gã vô lễ tặc lưỡi trước lời xin lỗi của Ha-min rồi phủi vai. Chứng kiến cảnh này, Tae-rim cau mày ngay lập tức.

 

“….”

 

Ha-min không hề tỏ ra khó chịu mà lặng lẽ đứng dậy. Cậu đứng dậy, phủi quần, gương mặt vô cùng thờ ơ và bình tĩnh. Dường như cậu đã quen với những chuyện như thế này, thái độ như không có gì xảy ra của cậu khiến Tae-rim cảm thấy xa lạ.

 

“Ừ, tao đang đến đây. Mẹ kiếp, va phải thằng nào ấy, bận muốn chết.”

 

Vừa nói, gã vô lễ vừa bước về phía cửa. Chính xác hơn là tiến về phía Tae-rim đang đứng. Tae-rim lặng lẽ nhìn gã ta đang tiến đến, miệng liên tục văng tục. Cậu cảm thấy thật nực cười… Đâm vào người ta rồi phải xin lỗi chứ…

 

“Ừ, biết rồi, đến chỗ đó…Á!”

 

Khi gã to lớn tiến đến gần, Tae-rim vờ vấp chân. Cậu gài chân rất tự nhiên và nhìn gã ta ngã nhào.

 

Có lẽ vì vóc dáng to lớn nên gã mất thăng bằng và đập đầu xuống đất.

 

“Thằng chó chết!! Mày điên à?!”

 

Gã ta gào lên với Tae-rim vì bị gài chân. May mắn thay, không ai để ý vì tiếng nhạc quá ồn ào. Ha-min cũng vậy. Cậu vẫn đang cố gắng hết sức để xem sân khấu, như thể không có chuyện gì xảy ra dù bị ngã và bị chửi.

 

Mẹ kiếp, thật đáng thương…

 

“Xin lỗi, tại người kia đi ngang qua đột ngột quá…”

 

“Này.”

 

Tae-rim lạnh lùng ngắt lời gã ta đang tức giận.

 

“Này??”

 

Vẻ mặt gã ta càng trở nên hung tợn hơn trước cách gọi vô lễ đó. Mặc kệ gã, Tae-rim vẫn giữ vẻ mặt vô cảm và lặp lại:

 

“Đi đứng cẩn thận chút đi.”

 

Tae-rim tiến từng bước về phía gã ta, khiến gã ta cảm thấy lạnh sống lưng và lùi lại. Gã nhận ra mình vừa nói câu đó với người khác sau khi va chạm, nên vẻ mặt thoáng bối rối. Nhưng dù gã có lùi lại, Tae-rim vẫn tiến đến, giẫm mạnh lên chiếc điện thoại của gã ta đang rơi dưới đất. Tiếng “rắc” vang lên, chiếc điện thoại tắt ngúm. Gương mặt gã ta tái mét khi chứng kiến cảnh đó, rồi giọng nói trầm thấp của Tae-rim vang lên:

 

“Mày làm cái trò gì vậy―!”

 

“Thì đấy.”

 

Giọng nói âm u khiến gã ta sợ hãi và né tránh ánh mắt. Gã cảm nhận được một cách bản năng. Dù có đánh nhau cũng không thắng được người này.

 

Gã vội vã lùi lại, định rời đi thì thấy một đôi giày da bóng loáng. Gã giật mình, rồi đôi giày đó giẫm mạnh lên chân gã. Lực giẫm mạnh khiến gương mặt gã ta méo mó. Thằng điên này…! Gã định hét lên thì giọng nói lạnh lùng đã cắt ngang:

 

“Đâm vào người ta thì phải xin lỗi chứ.”

 

Giọng nói đầy mỉa mai về đạo lý làm người khiến người ta rùng mình.

 

**

 

Tae-rim cầm vô lăng, lặng lẽ nhìn đôi môi đang không ngừng cử động.

 

“Woo-kyung hát hay thật… Thật sự là đỉnh luôn… Đúng không anh.”

 

Không biết từ bao giờ em ấy nói nhiều đến vậy…

 

“Chae-rin đánh guitar không hề run chút nào… còn solo nữa… thật sự… rất ngầu, anh có xem không…?”

 

Trên đường về nhà, Ha-min không ngừng kể về buổi biểu diễn vừa xem. Dù buổi biểu diễn đã kết thúc, cậu vẫn không giấu được sự phấn khích và đôi mắt sáng lấp lánh. Gần đây cậu chưa từng thấy Ha-min tươi tắn như vậy. Đây là lần đầu tiên anh thấy Ha-min nói nhiều như vậy kể từ khi còn bé. Cậu cảm thấy thật kỳ lạ khi nhìn Ha-min ngồi ở ghế phụ và huyên thuyên không ngừng. Có gì mà ghê gớm đến vậy chứ. Tae-rim thắc mắc nhưng cố gắng không thể hiện ra.

 

Ha-min lúng túng hỏi khi thấy mình nói quá nhiều, Tae-rim lúc đó mới mỉm cười.

 

“Ừ. Hát hay mà.”

 

Anh ghét sự ồn ào nên làm sao có thể nghe thấy gì. Anh không biết Chae-rin là ai, Woo-kyung là ai. Anh chỉ thoáng thấy Lee Tae-in đang gõ phím đàn ở một góc.

 

Nghe Tae-rim nói vậy, gương mặt Ha-min rạng rỡ hẳn lên. Cậu cười tươi và ngượng ngùng. Có vẻ cậu rất vui khi Tae-rim đồng ý với mình.

 

“Ngày mai, phải mua cơm cho họ mới được….”

 

Ha-min lẩm bẩm một mình, mỉm cười nhẹ. Tae-rim hơi nhíu mày.

 

“Cơm?”

 

“Ừm. Chắc họ mệt vì biểu diễn.”

 

“À….”

 

“Với lại họ hát hay và ngầu nữa, xem biểu diễn của họ miễn phí thì ngại lắm.”

 

Có vẻ cậu ấy thích buổi biểu diễn đó lắm. Tae-rim nhíu mày trước những lời nói của Ha-min. Cái buổi biểu diễn vớ vẩn đó thì có gì mà phải mua cơm cho họ chứ. Bản thân thì làm thêm vất vả đến tận đêm khuya. Tae-rim giấu đi sự khó chịu trong lòng và thản nhiên nói:

 

“Anh sẽ mua.”

 

“Hả?”

 

“Tae-in vất vả mà.”

 

Tae-rim nói những lời không thật lòng. Ha-min khẽ gật đầu trước lời nói chậm rãi của Tae-rim.

 

“Tae-in cũng hát hay nữa… Bài hát cũng do Tae-in sáng tác.”

 

“Ừ. Anh không ngờ Tae-in lại giỏi đến vậy.”

 

“Em không biết cậu ấy có tài năng như vậy….”

 

Tài năng? Đến mức đó sao. Tae-rim tỏ vẻ chán chường rồi lại mỉm cười dịu dàng.

 

“Chắc phải mời bọn trẻ đi ăn một bữa. Ha-min cũng đi chứ?”

 

Đó mới là mục đích chính của Tae-rim. Khi Tae-rim hỏi một cách ân cần, Ha-min tỏ vẻ khó xử.

 

“Em… cũng đi sao…?”

 

Tae-rim gật đầu trêu chọc khi Ha-min rụt rè chỉ vào mình và hỏi.

 

“Ha-min hôm nay cũng vất vả mà.”

 

Mặc cái bộ quần áo kỳ quặc, vất vả làm trò lố.

 

Trong mắt Tae-rim, Song Ha-min là người vất vả nhất.

 

“Em có làm gì đâu….”

 

Ha-min cười ngây ngô trước lời nói ân cần của Tae-rim, người đang giấu kín tâm tư. Hai má cậu ửng hồng vì xấu hổ.

 

“Vất vả vì làm việc mà.”

 

“….”

 

“Chắc với em cũng khó khăn lắm.”

 

Tae-rim đưa tay về phía ghế phụ. Bàn tay dài chạm vào cổ Ha-min. Tae-rim cảm thấy Ha-min giật mình ngay khi chạm vào da, cậu khẽ cười và dùng ngón tay cái xoa nhẹ đường quai hàm khô ráp. Ha-min dường như cảm nhận được sự dịu dàng trong giọng nói của Tae-rim, nên rụt rè gật đầu. Cậu gật đầu nhẹ đến mức khó mà nhận ra.

 

“Anh cũng muốn mời Ha-min đi ăn một bữa cho đàng hoàng.”

 

“Hả? Sao…?”

 

Tae-rim bật cười trước câu hỏi ngơ ngác của Ha-min. Chiếc xe đã đến đích và từ từ dừng lại. Con hẻm trong khu nhà trọ tồi tàn. Một khu phố nghèo nàn, đến đèn đường vào ban đêm cũng không được bật đầy đủ.

 

“Sao á? Tại vì anh nợ em nhiều thứ mà.”

 

Tae-rim khẽ cười và từ từ đưa tay lên vuốt ve môi Ha-min. Anh vuốt ve đôi môi hồng hào, đầy đặn một cách chậm rãi, khiến Ha-min hiểu được ý nghĩa thầm kín trong hành động đó và gương mặt trắng trẻo của cậu bừng bừng nóng lên.

 

“Bắt em làm hết việc này đến việc khác mà chưa cho em ăn một bữa đàng hoàng.”

 

“Không, không sao mà….”

 

“Nhưng cũng phải có đạo lý chứ.”

 

Nghe Tae-rim nói về những lễ nghĩa cơ bản, Ha-min không biết phải đáp lại thế nào nên ngượng ngùng gãi cổ. Đó là một trong những thói quen của cậu mỗi khi khó xử, không biết phải làm gì.

 

Cuối cùng, Ha-min cũng gật đầu. Thấy Ha-min phản ứng với mọi thứ, Tae-rim không thể kiềm chế được nụ cười.

 

“Vào nhà đi.”

 

Tae-rim mỉm cười hài lòng sau khi trêu chọc Ha-min. Cậu tựa người vào vô lăng và nhìn Ha-min với ánh mắt ân cần. Lúc đó Ha-min mới nhận ra mình đã đến phòng trọ và giật mình tháo dây an toàn. Rồi cậu vội vã mở cửa bước ra nhưng lại khựng lại. Tae-rim ngạc nhiên nhướn mày khi thấy Ha-min dừng lại.

 

“À… Cảm ơn anh vì đã đến hôm nay.”

 

Cậu khó khăn nói ra những lời này, quay người lại. Tae-rim chỉ nhìn thấy gáy của Ha-min khi cậu cúi gằm mặt xuống. Đường cổ thon dài, nơi đường quai hàm và đường viền tai chạm nhau. Đường cổ đó ửng đỏ.

 

“Cũng cảm ơn anh vì đã cùng em xem buổi biểu diễn….”

 

“….”

 

“Và đã đưa em về nữa….”

 

Ha-min nói từng điều một và bày tỏ lòng biết ơn. Cậu ngượng ngùng nói với vẻ mặt thật sự biết ơn. Lúc đó, đôi mắt của Ha-min đang cúi gằm bỗng mở to. Cậu nhìn Tae-rim với ánh mắt ngạc nhiên như thể vừa phát hiện ra điều gì đó.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo