Taerim ghét nhất sự ồn ào. Vì vậy, anh không mấy vui vẻ khi em trai ruột của anh, Taein, nói rằng em ấy muốn làm nhạc. Có lẽ vì anh nhạy cảm với năm giác quan nên anh ghét nhất sự ồn ào và hỗn loạn.
“Đông người quá….”
Dù vậy, lý do anh đến đây cùng với Hamin là vì cậu cứ khăng khăng đòi đi. Taerim vốn dĩ chỉ cần không đi là xong, nhưng khi thấy cậu cố chấp như vậy, anh lại vô cớ động lòng. Một ban nhạc câu lạc bộ rẻ tiền thì có gì hay mà cậu muốn xem đến vậy chứ. Taerim không thể hiểu nổi.
Hamin lẩm bẩm một mình như thể cậu đang cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng mọi người tập trung trong giảng đường lớn. Hamin bị xô đẩy qua lại vì dòng người đông đúc. Mỗi lần bị xô, người cậu lại rung lắc theo. Có vẻ như cậu muốn đến gần sân khấu nên cậu cố gắng chen qua đám đông. Cậu rụt người lại để không gây ảnh hưởng đến người khác. Taerim đứng phía sau và nhìn những hình ảnh đó với ánh mắt thờ ơ.
“Đông người quá… Anh ổn chứ?”
Hamin lo lắng hỏi Taerim, trong khi chính cậu mới là người trông có vẻ không ổn. Taerim khẽ mỉm cười và gật đầu.
“Ừ.”
Anh không thích lắm, nhưng anh không thể nói là thích nên anh đã trả lời ngắn gọn như vậy. Dù vậy, anh cũng không muốn nói là anh không thích nên anh đã khẽ mỉm cười. Vậy nên Hamin mới cười nhẹ như thể cậu cảm thấy may mắn.
Hamin khẽ thở ra khi đến gần sân khấu. Có vẻ như cậu đang căng thẳng vì có quá nhiều người. Cậu lúc nào cũng cẩn thận về mọi thứ như vậy.
“Chaerin chơi guitar… Woogyung hát chính. Taein chơi keyboard. Taein bảo sẽ hát một bài tự sáng tác.”
Hamin giải thích cho Taerim, người đang đứng ngơ ngác. Anh không quan tâm, nhưng anh vẫn mỉm cười và gật đầu.
Có lẽ bố mẹ anh sẽ giật mình nếu biết Lee Taein làm thứ âm nhạc này, nhưng Taerim vẫn để em ấy làm những gì em ấy muốn. Một phần là vì anh cảm thấy tiếc cho đứa em trai luôn bị kiểm soát vì ốm đau, một phần là vì anh muốn nhìn thấy cảnh bố mẹ anh nổi giận sau này khi biết chuyện.
Có vẻ như họ sắp bắt đầu nên một cô gái tóc tẩy màu bước ra từ phía sau sân khấu. Cô bước ra và điều chỉnh dây đàn mà không hề tỏ ra căng thẳng. Ngay lập tức, khuôn mặt Hamin, người đang căng thẳng, trở nên rạng rỡ. Ồ. Lông mày của Taerim khẽ nhíu lại.
“Ch, Chaerin à…!”
Hamin, người không thích bị chú ý, ngượng ngùng giơ tay lên và tha thiết gọi. Cậu sốt sắng vẫy tay như thể sợ rằng anh ấy sẽ không nhìn thấy cậu. Cậu muốn cho cô ấy biết rằng cậu rất vui khi gặp lại cô ấy.
Có lẽ vì đã nghe thấy nên Chaerin quay đầu lại rồi giơ tay lên chào một cách thờ ơ. Một nụ cười ngắn thoáng qua trên khuôn mặt vô cảm của cô ấy. Và có lẽ vì cô ấy đã nhìn thấy Taerim bên cạnh nên cô ấy đã che giấu nụ cười của mình và cứng nhắc gật đầu chào. Taerim đáp lại bằng một nụ cười ngắn mang tính lịch sự.
“Hay quá….”
Hamin lẩm bẩm một mình khi nhìn người bạn đang đứng trên sân khấu với đôi mắt sáng long lanh. Có vẻ như cậu cảm thấy ngưỡng mộ dáng vẻ dũng cảm của người bạn đang đứng giữa đám đông mà không hề tỏ ra lo lắng.
Chẳng có gì đặc biệt cả. Taerim khẽ cười. Và anh lặng lẽ nhìn nghiêng khuôn mặt của Hamin. Khuôn mặt điển trai, hiền lành và đoan trang của cậu lọt vào tầm mắt anh. Khuôn mặt luôn căng thẳng và rụt rè của cậu đã trở nên mềm mại hơn. Có vẻ như cậu rất vui khi được gặp bạn bè. Nếu không thì….
“…….”
Taerim im lặng đứng sau lưng Hamin. Ngay cả đến lúc đó, Hamin vẫn không biết rằng Taerim đang đứng sau lưng mình và chỉ ngơ ngác nhìn sân khấu. Hóa ra không quan tâm thật. Taerim thờ ơ giơ tay ra và ôm Hamin. Đến lúc đó Hamin mới giật mình quay đầu lại.
“Hamin à.”
Taerim thì thầm vào tai Hamin. Vì xung quanh ồn ào nên anh sợ cậu không nghe thấy. Khuôn mặt Hamin đang quay lại đông cứng lại ngay lập tức.
“Em hẹn hò với bạn gái tốt chứ?”
“…Ơ?”
Lưng Hamin cũng cứng đờ vì cơ thể anh đột nhiên áp sát vào cậu và một câu hỏi vô nghĩa.
Đôi mắt trong veo của cậu đảo quanh một cách bối rối để trả lời câu hỏi của anh. Sau một hồi do dự, cậu cẩn thận mở miệng.
“…V, vâng.”
Với cô ta à? Taerim kìm nén câu hỏi suýt chút nữa thì bật ra.
Ừm. Taerim khẽ kêu lên. Phải rồi, với khuôn mặt đó thì chắc chắn sẽ có người xếp hàng dài. Trong lúc Taerim im lặng ôm Hamin, Hamin đang cứng đờ khẽ cựa quậy. Cậu cử động một cách nhỏ bé, như thể đang cố gắng vùng vẫy để thoát ra. Taerim vô thức cau mày.
“Sao vậy?”
Hamin mấp máy môi như một con thú nhỏ đang lo lắng trước câu hỏi dịu dàng của anh.
“Thì….”
“….”
“Nếu người khác thấy thì… hơi….”
Đó là một lời nói được thốt ra một cách cẩn thận nhất có thể vì sợ rằng cậu sẽ làm anh buồn. Taerim à, anh gật đầu như thể đã hiểu ra. Có nghĩa là cậu cảm thấy khó chịu với tư thế ôm này. Taerim cười khẩy. Có lẽ là cậu không muốn bị hiểu lầm. Trước mặt cô ta à? Taerim vô thức nghiến răng. Sao hôm nay cậu cứ khiến anh khó chịu vậy chứ.
“Ừ, vậy thôi. Nếu em không thích thì thôi vậy.”
Taerim giấu khuôn mặt vô cảm và cười đùa. Nghe vậy, Hamin giật mình lắc đầu.
“K, không phải em không thích.”
Taerim đến lúc đó mới hài lòng mỉm cười khi thấy cậu vội vàng phủ nhận. Và anh nói tiếp một cách trêu chọc hơn.
“Vậy thì?”
“Chỉ là… e, em sợ mọi người nhìn kỳ lạ….”
Hamin nhớ đến những người bạn cùng khoa mà cậu đã va phải trước nhà vệ sinh. Cậu đã không nghe rõ, nhưng chắc chắn đó không phải là những lời tốt đẹp gì. Tốt hơn hết là nên cẩn thận.
Khác với nỗi lo lắng của Hamin, anh hỏi lại một cách dịu dàng.
“Với ai?”
“Không hẳn là ai… chỉ là… vì là con trai… nên.”
“….”
“Anh thì có bạn gái rồi… lỡ như vì chuyện này mà bị hiểu lầm thì….”
Lại là chuyện đó.
Có vẻ như cái sự thật đó cứ mãi vướng bận trong cái đầu nhỏ bé của cậu. Bạn gái của anh, sự hiểu lầm, ánh mắt của mọi người, những thứ đó.
Taerim chậm rãi gật đầu như thể anh đang hiểu. Cậu tỏ ra chuyên nghiệp hơn khi rụt rè như một chú thỏ rồi giơ tay ra “mút” anh. Đúng lúc đó điện thoại trong túi quần của Taerim rung lên. Trên màn hình hiện lên ba chữ Son Heejae.
Đó là một cuộc gọi mà anh có thể đoán được nội dung. Taerim quay người lại với vẻ mặt thờ ơ.
“Ơ, anh đi đâu vậy?”
Hamin sốt sắng hỏi khi thấy Taerim quay người đi. Đôi mắt cậu như một chú ngựa con đang run rẩy.
“Sắp bắt đầu rồi mà….”
Vẻ mặt cậu như muốn nói rằng cậu muốn xem cùng anh. Taerim mỉm cười thoải mái.
“Anh đi nghe điện thoại một lát rồi quay lại.”
Anh ân cần nói một câu rồi cậu mới gật đầu với khuôn mặt tràn đầy an tâm. Taerim chen ra khỏi đám đông. Anh chậc lưỡi vì cảm giác vai và da thịt chạm vào nhau thật khó chịu. Bảo sao anh ghét nhất sự ồn ào và náo nhiệt.
**
Có lẽ buổi biểu diễn đã bắt đầu nên những tiếng ồn ào vang vọng ra tận bên ngoài tòa nhà. Ngay cả không khí xung quanh cũng có cảm giác rung lên. Trong lúc đó, Taerim cầm chiếc điện thoại vừa bị ngắt kết nối và gọi lại. Âm báo cuộc gọi đến vang lên nhẹ nhàng rồi đột ngột ngắt quãng. Taerim ngậm điếu thuốc vào miệng trong khi vẫn áp điện thoại lên tai. Anh mở chiếc bật lửa Zippo cùng với một tiếng tách.
-Alo.
Một giọng nói gay gắt vang lên. Taerim khẽ cười trước giọng nói khô khan đó.
“Đang ở đâu đấy?”
Anh hỏi vu vơ dù anh không hề tò mò. Nghe vậy, đối phương im lặng một lúc. Taerim thản nhiên nói tiếp.
“Ở cùng với Sahyun à?”
Anh đã đoán được chuyện này từ khi hai người họ cùng nhau rời đi. Ba người họ chơi với nhau từ thời còn đi du học. Có một nhóm lớn những người quen biết nhau giữa các gia đình, và hai người thân thiết nhất trong số đó là Son Heejae và Kim Sahyun. Anh đã biết từ trước rằng Kim Sahyun luôn chăm sóc Son Heejae. Anh đã cảm nhận được rằng mối quan hệ của họ, những người luôn đi cùng nhau dưới cái tên tình bạn, không hề bình thường chút nào. Son Heejae, người luôn phải đứng ở vị trí thượng phong trong mọi mối quan hệ, không thể hài lòng chỉ với Lee Taerim. Lee Taerim không có đủ tình cảm để lấp đầy lòng tham của cô ấy. Một thái độ luôn không quan tâm, dù đúng hay sai. Sự tàn nhẫn khi coi mọi việc đều không quan trọng, một trái tim lạnh lùng dù bên ngoài vẫn cười, những điều đó Son Heejae đều biết.
-Chẳng phải anh đã bảo bọn em ở bên nhau sao?
Son Heejae hỏi lại sau một lúc im lặng. Taerim rít một hơi thuốc dài. Anh nhả ra làn khói xám đậm và thờ ơ đáp lại.
“Đúng vậy.”
Một tiếng cười như bị xì hơi vang lên trước giọng nói nhỏ nhẹ của anh. Đó là một tiếng cười thể hiện sự chán ghét trước thái độ không đổi của anh.
“Heejae à.”
Anh bình thản gọi tên cô khi nghe thấy tiếng cười.
“Mình chia tay nhé?”
Anh vừa hút hết điếu thuốc vừa hỏi một cách bình thản. Dù sao thì đó cũng chỉ là một mối quan hệ hời hợt. Chỉ là gặp gỡ và chia tay một cách nhẹ nhàng. Đối với Lee Taerim, đó luôn là những chuyện không có cảm xúc.
Đối phương khẽ thở dài trước câu hỏi bình thản mà không hề run rẩy.
-Không phải em cũng định gọi điện để nói chuyện đó sao.
“Anh đã nghĩ vậy.”
Anh không nghĩ rằng sẽ có một kết cục tốt đẹp khi cô ấy đã rời đi một cách tồi tệ như vậy.
-Này, Lee Taerim.
Lần này cô gọi tên anh một cách nhỏ nhẹ. Taerim không trả lời mà chỉ lắng nghe.
-Mày biết mày là một thằng khốn không?
Đối phương tuôn ra những lời lẽ thô tục như thể đã chờ đợi điều đó từ lâu. Trong giọng nói có sự cay nghiệt, nhưng đó không phải là một giọng điệu tức giận.
-Tao biết mày là cái loại người như vậy rồi mới hẹn hò, nhưng mày đến cả phép lịch sự cơ bản cũng không có.
Người đang nghe chỉ khẽ cười trước những lời chỉ trích anh. Anh không hề phủ nhận. Heejae có lẽ đã có những lời cuối cùng muốn nói nên cô ấy đã tiếp tục.
-Mày dù có quen ai đi nữa, đồ khốn Lee Taerim à.
“…….”
-Rồi đến một ngày mày sẽ hối hận thôi.
Đó là một lời khuyên như thể muốn anh khắc cốt ghi tâm. Dù vậy, Taerim vẫn khiêm tốn chấp nhận lời khuyên chân thành mà cô đã dành cho anh vì dù sao họ cũng đã là bạn bè trong nhiều năm.
“Ừ, anh sẽ ghi nhớ.”
Với một khuôn mặt vô cùng thờ ơ.