Sweet Shot - Chương 43 - chap 26 manhwa

Khuôn mặt tươi cười của Tae-rim hơi gượng gạo khi thấy cậu cố gắng vạch ra ranh giới bằng một vẻ mặt khó xử.

 

“Ha-min à.”

 

Tae-rim dừng xe lại khi định khởi hành và gọi cậu bằng một giọng trầm hơn. Ha-min lặng lẽ nhìn anh.

 

“Anh đã làm gì sai sao?”

 

Tae-rim hỏi một cách dịu dàng như dỗ dành khi thấy cậu từ chối hết lần này đến lần khác với vẻ mặt khó xử. Đôi mắt nâu của Ha-min mở to. Ha-min vội vàng lắc đầu. Tae-rim nói thêm khi thấy cậu xua tay phủ nhận.

 

“Vậy thì tại sao em lại như vậy?”

 

Ha-min là người luôn làm theo mọi điều anh muốn như thể cậu không thể thắng được anh. Tae-rim lo lắng hỏi, nghĩ rằng liệu anh có ép cậu quá không. Bàn tay anh vuốt ve mái tóc Ha-min. Đó là một cử chỉ khuyến khích cậu nói ra, khi thấy cậu mấp máy môi và khó nói.

 

Ha-min cắn chặt môi dưới và suy nghĩ cẩn thận, sau đó khó khăn lắm mới thốt ra được.

 

“…Có vẻ như anh… quá…”

 

“……”

 

“…quá tốt với em…”

 

Lông mày Tae-rim hơi nhướn lên trước lời nói bất ngờ đó.

 

Ha-min nuốt nước bọt và chậm rãi mở miệng nói lại.

 

“Quà cũng vậy… Lần nào anh cũng đưa em về tận nhà…”

 

“……”

 

“Anh không cần… không cần phải tốt với em như vậy… Anh không cần phải quan tâm đến em như vậy…”

 

“……”

 

“Anh… anh chỉ cần làm… nếu anh muốn… anh chỉ cần… làm thôi là được.”

 

Đôi mắt cậu rất bình thản khi khó khăn lắm mới thốt ra được những lời đó. Như thể cậu thật sự không quan tâm.

 

Bàn tay Tae-rim đang nắm vô lăng siết chặt.

 

“Anh chỉ cần đừng quan tâm đến em, và chỉ cần… chỉ cần làm khi anh muốn thôi là được.”

 

Ha-min cúi gằm mặt khi xấu hổ nói ra những lời đó. Cậu có thể nhìn thấy gáy và vành tai đỏ bừng của cậu.

 

Cậu nói ngập ngừng và lắp bắp, nhưng ý cậu đã được truyền đạt một cách rõ ràng.

 

Tae-rim nắm chặt vô lăng và khẽ cười khi sắp xếp lại những lời của Ha-min. Có một mùi tanh thoang thoảng.

 

“Vậy thì.”

 

“……”

 

“Không cần phải quan tâm đến những thứ khác, và chỉ cần khi cần thì mình cùng lên giường.”

 

“……”

 

“Ý em là như vậy sao?”

 

Ha-min bối rối thốt ra một tiếng “a” ngắn gọn trước lời giải thích trần trụi đó. Nhưng Tae-rim nở một nụ cười tanh hơn khi thấy cậu không phủ nhận.

 

“Em muốn vậy sao?”

 

Ha-min ra sức đảo mắt với vẻ mặt toát mồ hôi như thể Tae-rim đang hỏi thật. Cậu không ngờ anh lại giải thích đến mức đó, nhưng điều đó không sai. Điều đó cũng thoải mái cho cậu. Nếu anh cứ tiếp tục tốt với cậu như thế này, thì cậu không biết cái trái tim vô liêm sỉ này sẽ đi đến đâu nữa. Cậu không giống như anh. Cậu là người không có gì là dễ dàng như Tae-rim. Gặp gỡ phụ nữ, và thiết lập hay cắt đứt mối quan hệ với mọi người đều khó hơn gấp mười, gấp trăm lần so với người khác.

 

Ha-min lặng lẽ gật đầu. Cậu không dám ngẩng đầu lên vì xấu hổ. Tae-rim bật cười như thể câu trả lời của Ha-min thật buồn cười. Anh phá lên cười bất lực như thể thật nực cười và nhìn xuống Ha-min với vẻ mặt kinh ngạc.

 

“…Ha-min này.”

 

“……”

 

“Em luôn làm anh bất ngờ đấy.”

 

Ha-min im lặng mím môi trước lời nói nhỏ nhẹ đó. Khuôn mặt Tae-rim, người đang nhìn chằm chằm vào Ha-min, người không nói gì thêm, trở nên lạnh lùng. Tae-rim, người không hề hay biết rằng cậu đang nghĩ những điều như vậy trong cái đầu nhỏ bé đó, xóa đi nụ cười và thản nhiên mở miệng.

 

“Được thôi, vậy thì.”

 

Một tiếng “tách” mở khóa xe vang lên cùng với lời nói đồng ý của anh.

 

“Xuống xe.”

 

Cùng với giọng nói dịu dàng nhưng cũng đầy tàn nhẫn.

 

**

 

“Cậu làm việc đến tận rạng sáng vào ngày sinh nhật, có ổn không đấy?”

 

Ông chủ cửa hàng tiện lợi lên tiếng một cách lo lắng khi Ha-min lấy đồ đạc cá nhân ra khỏi phòng nhân viên. Đó là một ông chủ yêu thích ca làm của Ha-min. Cứ đến ca của Ha-min thì những món đồ bị bỏ dở sẽ được dọn dẹp sạch sẽ và cả quầy hàng hay sàn nhà bẩn thỉu cũng trở nên sạch bóng. Không chỉ vậy, sổ sách cũng luôn chính xác. Tiền chưa bao giờ thừa hay thiếu. Cậu là nhân viên làm thêm mà ông chủ yêu quý nhất theo một cách nào đó. Có lẽ vì ông cảm thấy hơi áy náy khi một nhân viên như vậy lại làm việc đến tận rạng sáng vào ngày sinh nhật của cậu.

 

“Dạ, con không sao ạ. Cảm ơn chú.”

 

Ha-min cúi đầu chào trước một câu hỏi ân cần.

 

“Có gì đâu mà cảm ơn. Khi nào không bận thì rủ bạn bè ra đây ngồi uống bia.”

 

Ông nói một cách hào phóng trong khi chỉ vào chiếc bàn trước cửa hàng tiện lợi được dựng lên cho khách hàng ngồi.

 

“Chỉ cần đừng làm ồn là được.”

 

“Dạ, cảm ơn chú.”

 

“Ừ, chúc mừng sinh nhật nhé. Cậu vất vả rồi.”

 

Ông chủ xoa đầu Ha-min, cười tươi rồi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Ha-min nhìn theo bóng lưng ông chủ đã đi khuất và bắt đầu công việc. Cậu bắt đầu lau cái kệ dính vết nước mì gói và sắp xếp lại những điếu thuốc lá đang chất đống trong ngăn kéo. Khu Đại học trở nên vắng vẻ vì là ngày lễ. Ha-min, người có sinh nhật vào Ngày Thiếu nhi, được mẹ gọi là con trai hiếu thảo. Bà bảo rằng cậu có thể tổ chức cả Ngày Thiếu nhi lẫn sinh nhật cùng nhau. Vì vậy, hồi nhỏ, cậu thường được ôm trọn một túi quà bánh kẹo vào ngày sinh nhật kiêm Ngày Thiếu nhi. Ha-min bật cười khi bất chợt nhớ lại những kỷ niệm xưa. Ngay lúc đó, điện thoại của Ha-min trong túi đồng phục reo lên. Là mẹ cậu.

 

“Alo, mẹ à.”

 

-Con trai à~ Chúc mừng sinh nhật con nha~.

 

Ha-min khẽ cười trước giọng nói hiền lành. Bà đã gọi điện chúc mừng cậu đầu tiên vào buổi sáng rồi, và bây giờ bà lại gọi điện để chúc mừng cậu thêm lần nữa. Mặc dù cậu không tổ chức sinh nhật xa hoa mỗi năm, nhưng họ không bao giờ quên nó.

 

“Sáng mẹ gọi rồi mà.”

 

-Bố con bảo mẹ gọi lại đó.

 

Ha-min nghe thấy tiếng bố mình hét lên bên cạnh “Con trai, chúc mừng con!” trước lời nói của mẹ. Ha-min cười rạng rỡ.

 

-Hôm nay sinh nhật mà không đi ăn uống vui chơi với bạn bè à.

 

“Không ạ… Con cũng không thích mấy cái kiểu như làm ầm ĩ lên vì sinh nhật đâu ạ.”

 

Ha-min nói nhỏ với vẻ mặt ngại ngùng.

 

-Nhưng mà con cũng kết bạn được nhiều rồi mà.

 

“Vâng ạ. Con cũng nhận được quà chúc mừng nữa… Con cũng nhận được nhiều tin nhắn chúc mừng ạ.”

 

Ha-min vô cớ dùng chân đá nhẹ vào sàn nhà. Cậu xấu hổ đến mức người cậu tự động vặn vẹo. Cậu không biết đã bao nhiêu năm rồi cậu mới nhận được lời chúc mừng từ bạn bè. Không biết mọi người biết bằng cách nào mà tin nhắn chúc mừng đã đổ dồn đến cậu từ sáng.

 

Tae-in cũng như Eun-soo, Chae-rin, Woo-kyung cũng đã gửi tin nhắn chúc mừng kèm theo những món quà như phiếu quà tặng. Vì có ngày lễ và cuối tuần liên tiếp nhau, nên Eun-soo và Chae-rin, những người có quê không ở Seoul, đã xin lỗi vì phải về nhà nên không thể đi chơi cùng cậu. Thay vào đó, Woo-kyung và Tae-in khăng khăng đòi cậu trốn việc đi chơi, nhưng Ha-min đã thành khẩn từ chối và đến làm thêm.

 

-Lần sau dẫn bạn bè về chơi nhé. Mẹ sẽ cho chúng nó ăn ngon.

 

“Dạ, sau này ạ.”

 

Vài tháng trước thôi, cậu còn không dám mơ đến những điều này. Đến cái việc cậu nhận được tin nhắn từ bạn bè vào ngày sinh nhật. Vì vậy, cậu cảm thấy thật kỳ diệu. Có lẽ đó là lý do tại sao cậu cảm thấy nghẹn ngào vào buổi sáng.

 

-À đúng rồi, con trai. Con có liên lạc với Tae-rim không?

 

Đôi mắt Ha-min, người đang lơ đãng suy nghĩ, bỗng sáng lên. Cậu mở miệng với vẻ mặt ngạc nhiên trước cái tên bất ngờ được nhắc đến.

 

“Dạ… Sao ạ?”

 

-Sao gì, tại mẹ muốn cảm ơn nó chứ sao. Sau khi con đi về hôm đó, hôm sau nó gửi cả một đống đồ đến. Từ thịt đến thuốc bổ, trái cây. Lần trước nó thấy bố con uống hết cả bình rượu nhân sâm nên lần này nó còn gửi cả rượu nhân sâm đến nữa đó. Bố con thích lắm đó―. Bố con bảo đó là một thứ quý hiếm khó tìm thấy ở trong nước.

 

“À…”

 

Những câu chuyện không ngờ cứ tuôn ra từ miệng mẹ cậu. Khuôn mặt Ha-min trở nên u ám một cách nhanh chóng.

 

-Mẹ muốn liên lạc để cảm ơn nó mà phải biết số điện thoại của nó chứ. Con nhắn lại cho nó giúp mẹ nhé. Bảo là mẹ cảm ơn nó nhiều lắm.

 

“À… Vâng ạ.”

 

Bỗng những chuyện gần đây ùa về trong tâm trí cậu. Cậu nhớ lại việc anh đã đồng ý với lời cậu bảo đừng tốt với anh nữa và rời đi, cùng với khuôn mặt lạnh lùng của anh. Sau đó, cậu không hề liên lạc với anh. Tất nhiên, cũng không có lời chúc mừng nào. Cậu không cảm thấy buồn vì sự thật đó. Dù sao thì cậu là người đã từ chối quà của anh, nên cậu không có gì để phàn nàn cả.

 

Đã vậy, anh còn gửi quà đến tận nhà, khiến cậu cảm thấy lo lắng và bận tâm. Mình có gì tốt đẹp chứ, sao anh lại quan tâm đến mình như vậy. Cậu muốn gọi điện ngay cho anh và cảm ơn anh, nhưng khuôn mặt bất thường của anh hôm đó khiến cậu không thể làm được điều đó. Cậu là người đã vạch ra ranh giới trước, nên đương nhiên cậu khó có thể liên lạc với anh trước.

 

Cậu mân mê quầy hàng với ánh mắt thẫn thờ. Đúng lúc cậu cảm thấy ruột gan cồn cào vì những cảm xúc phức tạp thì cậu nghe thấy một lời nói bất ngờ của mẹ mình.

 

-Nhưng mà con trai mẹ sướng nhé?

 

Ha-min nghi hoặc mở to mắt trước lời nói được thốt ra với một giọng cười.

 

“Sao đột nhiên lại thế ạ?”

 

-Sao gì, Tae-rim đó.

 

“Dạ?”

 

-Sau khi Tae-rim đi Mỹ, con đã khóc suốt ngày đêm. Không phải con sẽ vui khi gặp lại nó sao?

 

“À…”

 

-Mấy lá thư con viết hồi đó con vẫn còn giữ chứ?

 

“…Dạ.”

 

-Cho nó xem đi. Nếu Tae-rim biết con đã đau khổ như thế nào hồi đó thì…

 

“A, mẹ à… Đừng mà.”

 

Ha-min lẩm bẩm với vẻ mặt ngại ngùng trước những lời trêu chọc đầy hứng khởi đó. Sau đó, cậu nghe thấy tiếng cười thoải mái của mẹ mình.

 

-Nhưng mà có duyên thì cuối cùng vẫn gặp lại nhau mà.

 

“……”

 

Lời mẹ cậu nói rất đúng. Cậu không ngờ rằng mình sẽ gặp lại anh như thế này. Sau khi anh rời Hàn Quốc, Song Ha-min, người không biết khóc, đã khóc suốt mấy ngày liền. Cậu đã viết hàng chục bức thư dù không biết địa chỉ của anh và mơ thấy anh mỗi đêm. Lúc đó, cậu còn không biết anh là mối tình đầu của cậu, nhưng cậu đã đau khổ đến vậy. Chỉ cần được gặp lại anh như thế này thôi, đã như một giấc mơ rồi. Cậu đã hôn anh và lăn giường với anh. Cậu không còn gì để mong đợi nữa. Cậu phải như vậy.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo