Sweet Shot - Chương 44

Điện thoại ngắt kết nối với lời cuối cùng là “Con giữ gìn sức khỏe nhé”. Cuộc gọi cuối cùng kết thúc bằng sự lo lắng cho cậu. Họ gọi điện cho nhau hai hoặc ba lần một tuần. Ha-min biết rằng mẹ gọi điện định kỳ để kiểm tra tình trạng sức khỏe của cậu thông qua giọng nói. Mẹ không thể hiện điều đó ra, nhưng Ha-min biết, và Ha-min không thể hiện ra rằng cậu biết sự thật đó.

 

Kể từ ngày đó, gia đình cậu đã không dễ dàng nhắc đến chuyện đó. Mẹ luôn có một ánh mắt như thể bà sẽ gục ngã bất cứ lúc nào khi nghĩ về chuyện đó. Bà là một người mạnh mẽ, nhưng mỗi khi nghĩ về chuyện đó, mẹ luôn có một khuôn mặt đau khổ hơn bất kỳ ai khác. Cậu ghét nhất là nhìn thấy khuôn mặt đó. Vì vậy, bản thân cậu cũng im lặng. Việc nhìn thấy người mình yêu quý buồn vì mình là một nỗi đau lớn hơn cậu tưởng, và cậu cảm thấy tội lỗi hơn.

 

Có lẽ vì vậy mà giọng mẹ cậu dạo gần đây rất hay. Bà gọi điện với một giọng như thể bà đang rất phấn khích mỗi ngày. Có lẽ cuộc sống bình yên của cậu là một điều rất đáng mừng đối với mẹ.

 

Ha-min lặng lẽ bỏ điện thoại vào túi và tiếp tục công việc. Để xua tan những cảm xúc đang trào dâng trong cổ họng cậu. Những chuyện kinh khủng đó đã qua và biến mất hết rồi, nhưng thỉnh thoảng, chúng lại trào dâng lên. Bác sĩ bảo đó là chấn thương tâm lý và dặn cậu phải vượt qua nó.

 

Leng keng.

 

Đó là lúc cậu cố gắng kìm nén cảm xúc và hết sức di chuyển cơ thể. Cậu định lau sàn nhà bằng giẻ lau thì cửa hàng tiện lợi mở ra.

 

“Tới rồi đây.”

 

Người mở cửa bước vào là Tae-in. Tae-in bước vào vênh váo, cười tươi và vẫy vẫy hộp gà rán mà cậu mang theo.

 

“Không có khách hả?”

 

Ha-min cười rạng rỡ khi nghe Tae-in hỏi trong khi nhìn xung quanh cửa hàng vắng tanh.

 

**

 

Tae-in và Ha-min ngồi ở chiếc bàn dành cho khách hàng bên ngoài cửa hàng tiện lợi. Tae-in khui một lon bia với món gà rán mà cậu mang theo, còn Ha-min khui một lon nước ngọt vì cậu vẫn đang làm việc. Ha-min thành khẩn gọi điện cho ông chủ để xin phép. Cậu hỏi liệu cậu có thể ngồi nói chuyện với bạn một lúc vì không có khách không. Ông chủ bật cười ngạc nhiên. Ông cúp máy sau khi bảo cậu đừng làm vậy à, và hãy linh hoạt hơn một chút. Tae-in tặc lưỡi khi nhìn Ha-min thành khẩn. Cậu cằn nhằn làm sao Ha-min có thể sống mà không có bất kỳ mánh khóe nào như vậy được.

 

“Này―, dù sao thì làm thêm vào ngày sinh nhật là sao?”

 

Tae-in vừa xé một cái đùi gà vừa nói một cách đáng thương. Ha-min khẽ cười và xé một miếng ức gà nhỏ ăn. Nó có vị thơm ngon. Cậu cố tình ăn ức gà vì biết cậu không được ăn nhiều.

 

“Sinh nhật thì có gì to tát chứ…”

 

Ha-min lẩm bẩm nhỏ rồi uống một ngụm nước ngọt. Gió thổi mát lạnh vào ban đêm. Nhưng không lạnh chút nào, thời tiết rất thích hợp để ăn gà rán và uống bia bên ngoài.

 

“Tất nhiên là to tát rồi. Thỉnh thoảng thấy cậu là một đứa trẻ lạnh lùng đấy. Đây là sinh nhật đầu tiên của cậu mà chúng ta gặp lại nhau sau bao nhiêu năm đấy, biết không?”

 

“Tui không quan tâm đến mấy chuyện đó…”

 

“Còn tôi quan tâm chết đi được ấy chứ. Cậu mà dám bỏ qua sinh nhật tôi xem.”

 

Ha-min phì cười trước lời đe dọa có vẻ như cậu sẽ thật sự buồn nếu cậu làm vậy. Tae-in hành động như một đứa trẻ thật ngớ ngẩn. Trước đây, Tae-in là một người có tính cách sắc sảo hơn, nhưng cậu đã trở nên tròn trịa hơn nhiều, có lẽ vì đã lâu rồi.

 

“Này, nhặt được trên đường.”

 

Tae-in lục lọi trong túi áo khoác và ném một chiếc túi mua sắm đựng một chiếc hộp nhỏ. Ha-min nhận lấy món quà cậu ném một cách thật vô tâm với vẻ mặt ngạc nhiên. Tae-in ra hiệu cho cậu mở ra nhanh lên khi thấy Ha-min nhìn mình với ánh mắt ngơ ngác.

 

“À.”

 

Khi cậu tháo lớp giấy gói, cậu thấy một chiếc ví da nhỏ bên trong hộp. Đó là một chiếc ví da đơn giản màu nâu. Nó rất đẹp, nhưng có vẻ đắt tiền. Cậu thu hẹp khoảng cách giữa hai lông mày vì vừa cảm thấy biết ơn vừa cảm thấy gánh nặng thì Tae-in đã chặn họng cậu trước.

 

“Nhân tiện, cái đó không phải  mua bằng tiền của anh đâu. Tớ cũng không dùng thẻ của anh.”

 

“Tui có nói gì đâu mà…”

 

“Tớ đã dành dụm tiền tiêu vặt để mua đó.”

 

Tae-in nói một cách rất tự hào. Ha-min khẽ cười trước vẻ mặt đắc ý của cậu.

 

“Hình như đắt tiền lắm…”

 

“Này, nếu không mang theo cái này thì ra ngoài kia sẽ bị người ta chửi cho đấy.”

 

“Dù sao thì.”

 

“Đến sinh nhật cậu phải mua cho tui cái đắt hơn đấy.”

 

“……”

 

“Và nó không đắt đâu, đồ ngốc. Cái đồng hồ mà anh trai mua cho cậu mới là cái đắt ấy.”

 

Tae-in nói một câu khi thấy Ha-min do dự nhận quà, và ánh mắt Ha-min bỗng chùng xuống.

 

“Hơn cả thế, ít nhất thì cậu cũng khoe những gì đã nhận đi chứ. Lúc trước tớ đã liếc trộm rồi, nó đỉnh lắm đấy. Tôi lại biết mấy cái đấy rõ nhất.”

 

“Tớ không nhận mà…”

 

Ha-min lẩm bẩm với một giọng như thể cậu muốn chui xuống đất trước lời giục giã cậu khoe quà của Tae-in. Mắt Tae-in mở to trước lời nói đó.

 

“Gì cơ? Cái đó á?”

 

“Sao cậu có thể nhận cái đó được…”

 

“Này, thằng khốn. Thằng ngốc. Ái chà, sao lại không nhận được chứ! Anh trai tớ nhiều tiền lắm đó!”

 

“Nhưng mà…”

 

“Cái đó chỉ đáng giá như tiền kẹo cao su đối với Lee Tae-rim thôi, biết chưa? Trời đất ơi, đúng là thằng ngốc mà.”

 

Tae-in ôm ngực với vẻ như cậu sắp phát điên lên. Ha-min gượng gạo cười và chỉ mân mê lon nước ngọt.

 

“Ông của anh quý anh trai tớ lắm, nên khi ông qua đời, ông đã cho anh ấy gần như toàn bộ tài sản thừa kế đó? Vì vậy mà anh ấy có mấy tòa nhà mang tên anh ấy ở Seoul, và cả một biệt thự lớn của ông ở Mỹ cũng là của anh ấy nữa. Chưa hết đâu hả? Công ty của bố ở Mỹ cũng sắp thuộc về anh ấy nữa, sao cậu lại không thể nhận một món quà nhỏ từ một người như vậy chứ? Đồ ngốc.”

 

Tae-in uống cạn lon bia một cách thô bạo như thể cậu là người bị oan ức. Dù anh ta có tài sản đến đâu đi chăng nữa, cậu cũng không có giá trị gì để nhận một món quà lớn đến vậy. Hơn hết, cậu đã quyết định vạch ra ranh giới với những ân huệ như vậy rồi. Ha-min chỉ cười trước Tae-in, người không biết những tình tiết bên trong. Đó là những điều cậu không thể nói chi tiết được. Nghĩ lại thì cậu đang giấu Tae-in quá nhiều chuyện. Những chuyện trong quá khứ, cảm xúc của cậu dành cho anh trai cậu và cả mối quan hệ hiện tại của cậu và anh. Nếu cậu cho cậu ấy biết tất cả thì cậu ấy sẽ nghĩ gì đây.

 

“Tớ chỉ bảo là không nhận thôi.”

 

Ha-min bình tĩnh trả lời dù Tae-in đang làm ầm ĩ lên. Đôi mắt cậu bình tĩnh không hề lay chuyển. Tae-in khựng lại trước sự phấn khích trong giây lát và hắng giọng.

 

“Thì, cũng có thể là do tính cách của cậu… Hầy, không biết nữa, thay vào đó hãy nhận quà của tớ đi nhé?”

 

“……”

 

“Này, quà của tớ còn không bằng một phần tư của phần tư của phần tư của quà của Lee Tae-rim đâu. Chỉ là nó là một thương hiệu đang thịnh hành gần đây nên cậu có thể dễ dàng mua nó thôi.”

 

Ha-min phì cười trước những lời nói tuôn ra như súng liên thanh của Tae-in. Cậu thật sự có thể ủ rũ nếu cậu không nhận. Ha-min lặng lẽ bỏ hộp quà vào túi mua sắm và ôm vào lòng.

 

“Cảm ơn cậu.”

 

Cậu biết rằng việc từ chối quá nhiều cũng là một sự phiền phức. Cậu đã nhận nó với ý định là cậu sẽ tặng cậu ấy một thứ tốt hơn vào ngày sinh nhật của cậu ấy, như cậu ấy đã nói.

 

“Biết là được rồi.”

 

Tae-in đáp lại một cách vô tâm với một vẻ mặt hài lòng. Ha-min đưa cho Tae-in một cái đùi gà ngon nhất.

 

“Cảm ơn anh nên em cho anh cái đùi của em.”

 

“Ừ.”

 

Tae-in bật cười và vui vẻ nhận lấy cái đùi gà và nhét nó vào miệng. Ha-min cũng nhìn cậu cười rồi tinh nghịch mở miệng.

 

“Nhưng mà nó thật sự không đắt sao?”

 

“Ừ.”

 

“…Em tìm thử nhé?”

 

“Em làm vậy là vô duyên đấy.”

 

Tae-in cau mày và chỉ tay vào cậu. Ha-min cười bất lực và uống hết lon nước ngọt. Không khí mát mẻ và con phố vắng vẻ, cuộc trò chuyện bình thường với người bạn thời thơ ấu, mọi thứ đều bình yên. Ha-min chỉ cười rồi lại có một vẻ mặt cay đắng.

 

Cậu cảm thấy cuộc sống bình thường không phải là của cậu và nó đang kêu răng rắc. Cậu đang giấu Tae-in quá nhiều chuyện. Cậu không thể đoán được đến khi nào cậu mới có thể nói ra tất cả.

 

**

 

Cậu thay đồ sau khi đổi ca làm việc với người đến sau. Cậu có thể tan làm sớm hơn nhờ người đến sau đến sớm hơn bình thường. Có vẻ như ông chủ đã nói trước với người đó rồi. Đó có vẻ như là một sự quan tâm nhỏ để cậu tan làm sớm hơn một chút vào ngày sinh nhật của cậu. Ha-min cúi đầu chào người đến thay ca và lấy túi xách.

 

Cuối cùng thì anh cũng không hề liên lạc với cậu. Ngày đã chuyển sang ngày hôm sau ngày sinh nhật. Cậu không cảm thấy buồn. Cậu chỉ cảm thấy buồn cười vì bản thân mình đã âm thầm mong đợi. Chỉ là, có lẽ cậu chỉ muốn nghe một câu chúc mừng sinh nhật. Không cần những món quà hào nhoáng gì cả, chỉ cần một câu đơn giản thôi. Với một nụ cười như thường lệ.

 

Ha-min cười ngốc nghếch một mình và cầm chiếc túi mua sắm mà Tae-in đã tặng rồi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Một cơn gió mát thổi qua và làm bay mái tóc cậu. Cậu vuốt ngược mái tóc rối bù và vô tình quay đầu lại thì thấy một bên thái quen thuộc. Cậu từ từ đưa mắt nhìn từ đầu ngón chân lên, và nụ cười lan rộng trên khuôn mặt Ha-min.

 

“Anh?”

 

Anh đang hút thuốc gần cửa hàng tiện lợi. Ha-min nheo mắt và nhìn kỹ với vẻ như cậu đã nhìn nhầm. Nhìn kiểu gì thì cũng là anh.

 

“Em xong việc rồi à?”

 

Anh hỏi nhỏ và không hề hối tiếc vứt đi điếu thuốc đang hút dở. Ha-min ngơ ngác gật đầu trước câu hỏi thản nhiên đó.

 

“Em vất vả rồi.”

 

Ha-min chỉ lặng lẽ gật đầu và lời nói anh thốt ra với một nụ cười nhẹ nhàng chỉ là một lời nói đơn thuần. Bầu không khí có một chút khác biệt so với bình thường. Giọng nói vẫn dịu dàng và khuôn mặt vẫn tươi cười vừa phải, nhưng có một chút gì đó mỉa mai.

 

“À, dạ.”

 

Ha-min vừa vui vừa rụt rè. Anh mở cửa ghế phụ như thể anh đã đợi cậu khi Ha-min lặng lẽ trả lời.

 

“Lên xe đi.”

 

Ha-min mở to mắt ngây thơ trước lời chỉ thị ngắn gọn đó.

 

“…Dạ? Sao… ạ?”

 

Anh bật cười như thể hỏi sao em lại hỏi vậy khi Ha-min bối rối hỏi trước lời bảo cậu lên xe đột ngột.

 

“Sao gì.”

 

Đồng thời, anh nói thêm với một giọng cực kỳ bình thản.

 

“Đến chỗ nào để lên giường thôi.”

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo