Sweet Shot - Chương 50

Sau đó, Hamin ốm liệt giường hơn một ngày. Ngày hôm sau, cậu không thể đến lớp mà chỉ ở lì trong phòng ngủ. Cả người đau nhức như bị xe đâm. Đã dự đoán trước là sẽ đau, và đúng là như vậy. Vì thế mà cậu đã từ chối…

Hamin run rẩy một mình, âm thầm oán trách anh. Rồi cậu lại thay đổi ý nghĩ. Hôm đó, anh ấy hưng phấn hơn bao giờ hết. Không chỉ qua tiếng thở dốc, mà còn qua những cử chỉ mãnh liệt. Dù đầu óc quay cuồng, cậu vẫn nhớ rõ ánh mắt nồng nhiệt của anh. Chỉ điều đó thôi cũng khiến cậu vui rồi.

Cậu co ro trong chăn, run rẩy vì sốt cao. Vừa ngủ được một lúc lại tỉnh vì đau, uống thuốc giảm đau rồi lại ngủ tiếp. Sau hơn một ngày ốm liệt giường, cậu mới tỉnh táo lại vào đêm hôm sau. Cơn ho khan cũng hành hạ cậu.

Hamin làm ẩm đôi môi khô khốc bằng nước lạnh rồi cầm điện thoại đã được sạc pin lên. Cậu lo lắng vì nghỉ học nên có thể gặp vấn đề về điểm danh. Dù đã nhờ Woogyeong và Eunsoo, cậu vẫn chưa nhận được phản hồi. Vừa bật điện thoại lên, hàng loạt thông báo thi nhau đổ về.

Từ group chat chung của lớp, đến group chat của Eunsoo, Woogyeong, Chaerin và cả Taein. Trong group chat của lớp chỉ có những tin nhắn liệt kê lịch trình, còn trong group chat của các bạn thì ai cũng hỏi cậu có ổn không.

Taein cũng nhắn một tin. “Này, đang làm gì đấy?”. Một tin nhắn đơn giản, bình thường như mọi khi, gửi đến mà không hề biết cậu đang ốm. Hamin uống nước để xoa dịu cơn khát rồi trả lời. “Tớ đang ở nhà thôi”. Vừa gửi tin nhắn ngắn gọn đó đi, điện thoại cậu đã đổ chuông. Là Eunsoo.

“Ừ. Eunsoo à.”

“Oppa! Sao anh không nghe máy vậy!”

Giọng nói khàn đặc sau nhiều giờ bị “giam cầm” vang lên như tiếng kim loại. Eunsoo gần như nhảy dựng lên khi Hamin bắt máy.

“Anh ngủ suốt. Xin lỗi.”

“Anh đau đến mức nào vậy? Đau đến mức mà oppa không thể đến trường sao?”

“Không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu…”

“Không nghiêm trọng gì, em biết rõ anh chăm chỉ đến mức nào mà. Đã không thể đến trường thì chắc chắn là đau lắm rồi.”

“Giờ anh ổn rồi. Cảm ơn em đã lo lắng.”

“Anh đã đi bệnh viện chưa?”

“À… chưa, anh chỉ uống thuốc thôi.”

“Ôi trời, đúng là mấy người đàn ông sống một mình không bao giờ chịu đi bệnh viện.”

Hamin khẽ cười trước những lời cằn nhằn. Không hiểu sao cậu lại thích những cuộc trò chuyện bình thường như thế này. Ngoài mẹ ra, ngày càng có nhiều người lo lắng cho cậu.

“Anh đã ăn gì chưa?”

“Ừ… giờ anh định ăn đây.”

“Giờ là mấy giờ rồi mà anh mới ăn. Em mua cháo cho anh nhé?”

“Không cần đâu, đừng làm vậy. Anh ổn thật mà.”

“Vậy cũng được. À, em đã nói với trợ giảng về chuyện điểm danh rồi. Em bảo là anh xin nghỉ ốm. Vì trợ giảng khó tính nên em còn bảo phải mang theo đơn thuốc, nhưng vì anh ốm không đến được nên thầy ấy xử lý luôn cho anh đấy ạ? Thầy ấy cũng biết anh chăm chỉ mà.”

“May quá….”

“Dù sao thì anh cũng phải ăn uống và uống thuốc đầy đủ nhé. Mai anh có thể đến trường không?”

“Ừ. Anh phải đi chứ.”

“Ngày mai lớp mình có buổi gặp mặt, nếu anh mệt thì cứ nghỉ ngơi đi ạ.”

“Không, anh đi được.”

Hamin nói với vẻ mặt đầy quyết tâm. Ngay lập tức, giọng nói lo lắng lại vang lên.

“Đừng cố quá sức nhé. À, nhưng lần này anh kiếm được nhiều tiền ở lễ hội nên nếu anh không ăn thì hơi phí đấy ạ. Lần này lớp mình đứng nhất về doanh thu mà. Ngày mai các giáo sư cũng đến nữa đấy ạ.”

“Anh sẽ đi. Anh ổn thật mà.”

Hamin cố gắng nói với giọng khỏe khoắn hơn. Tất nhiên, giọng cậu vẫn khàn đặc, nhưng nếu không để ý kỹ thì sẽ không nhận ra.

“Em biết rồi. Vậy anh nghỉ ngơi nhiều vào nhé.”

“Ừ. Eunsoo cũng nghỉ ngơi nhiều vào.”

Đang định kết thúc cuộc trò chuyện thì “À đúng rồi”, Eunsoo chợt nhớ ra điều gì đó, lại mở lời.

“À, tiền bối Taerim hôm nay đã gọi cho em đấy ạ.”

“Ừ?”

Hamin giật mình trước cái tên đột ngột xuất hiện.

“Anh không nghe máy nên tiền bối gọi cho em hỏi xem có chuyện gì không? Em bảo là anh đang bị ốm.”

“À? À…”

“Giọng của tiền bối có vẻ không được tốt lắm… Hai người không cãi nhau đấy chứ?”

“À… ừ. Không, không có chuyện đó đâu.”

“Vậy thì tốt rồi. Em cúp máy đây, bái bai.”

Eunsoo vui vẻ chào rồi cúp máy.

Vừa cúp máy xong, Hamin đã kiểm tra cuộc gọi nhỡ. Có vài cuộc gọi từ Eunsoo và Woogyeong, một cuộc từ Chaerin. Và cả từ anh ấy nữa.

Hamin im lặng nhìn xuống tên anh. “Không biết anh có lo lắng vì mình không nghe máy không…”, nghĩ vậy, cậu lại thấy buồn cười.

Đó chỉ là mong muốn của cậu mà thôi.

Hamin ngồi đó một lúc rồi khó khăn đứng dậy, đi về phía cửa hàng tiện lợi. Cậu đã nhịn đói hơn một ngày nên cảm thấy rất đói. Cậu định mua gì đó đơn giản để lót dạ rồi uống thuốc, nhưng trong nhà chỉ có mì gói. Hamin thở dài rồi đội mũ lên. Cổ họng cậu khô rát, khó ăn đồ cay nóng nên cậu định mua cháo ở cửa hàng tiện lợi.

Đội mũ lên, cậu lảng vảng trước quầy hàng. Cậu đang phân vân không biết nên mua cháo trắng hay cháo bào ngư thì…

“Đang làm gì vậy?”

Một giọng nói thờ ơ vang lên ngay bên cạnh. Khuôn mặt Hamin bừng sáng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.

“Chaerin à.”

Chaerin đang đeo chiếc hộp đựng guitar to hơn cả người cậu.

“Nghe nói anh bị ốm ạ. Anh ổn chứ?”

Giọng nói của Chaerin trầm tĩnh, khác với Eunsoo. Hamin mỉm cười dịu dàng, gật đầu.

“Ừ, giờ cũng đỡ nhiều rồi.”

Nửa thật, nửa giả. So với hôm qua thì cậu đã khỏe hơn nhiều, nhưng vẫn còn hơi khó khăn khi đi lại. Sau tất cả những gì đã xảy ra ở bên dưới thì đó là điều đương nhiên thôi.

“Ôi, nhìn mặt anh kìa. Mặt mũi bơ phờ hết cả rồi….”

Chaerin nhăn mặt khi nhìn thấy khuôn mặt của Hamin. Cậu không biết mình tệ đến vậy, nên ngượng ngùng cười rồi xoa mặt.

“Đến, đến mức đó sao?”

“Vâng ạ. Đúng là khuôn mặt của một người đang ốm rất nặng.”

Chaerin khẽ cười nói. Hamin cũng cười đáp lại rồi chọn mua cháo trắng. Chaerin có vẻ cũng đến mua đồ ăn tối, chọn vài hộp mì tôm và cơm nắm rồi đưa lên quầy thanh toán. Hamin bảo nhân viên thanh toán chung cho cả hai.

“Để anh trả cho.”

“Không cần đâu ạ.”

“Sao chứ. Thanh toán chung đi.”

Hamin muốn lấy lòng cô em thân thiết nên lục lọi túi quần. Rồi cậu nhìn thấy những tờ năm vạn won mà anh đã nhét vào cho cậu vào sáng hôm qua. Cậu khựng lại một giây rồi lục lọi túi quần bên kia, lấy thẻ của mình ra. Sau khi thanh toán xong, cả hai mỗi người cầm một túi nilon đen, cùng nhau đi trên con phố khu dân cư nơi những sinh viên nghèo khó sinh sống. Chaerin cũng sống không xa nhà trọ của cậu.

“Ngày mai anh đến trường ạ?”

Chaerin vừa nhét một chiếc xúc xích vào miệng vừa hỏi.

“Ừ. Anh phải đi chứ, nghỉ hai ngày thì không được.”

“Không được thì sao ạ.”

“Anh phải nhận học bổng….”

Hamin ngượng ngùng cười. Chaerin gật đầu như đã hiểu ra mọi chuyện.

“À, đúng rồi oppa.”

Rồi đột nhiên cô nhăn mặt, vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng.

“Sao vậy?”

“Không, em chỉ là cảm thấy dạo này có vẻ có tin đồn kỳ lạ.”

“Ừ…?”

“Em không biết rõ, nhưng dù sao thì anh cũng nên cẩn thận thì hơn ạ.”

“….”

“Hình như là đám Cha Junseong gì đó thì phải.”

Những chuyện đã quên bỗng ùa về khiến sắc mặt Hamin sa sầm hẳn xuống. Rồi cậu cảm ơn Chaerin vì đã quan tâm mình, nở một nụ cười tươi.

“Cảm ơn em. Anh sẽ cẩn thận.”

“Thật ra thì anh cũng không cần phải cẩn thận gì đâu… A, lũ khốn.”

Có vẻ như Chaerin bực mình khi nghĩ đến điều gì đó, nhăn mặt rồi nắm chặt tay. Hamin hốt hoảng lắc đầu khi thấy vẻ mặt của Chaerin không giống như đang đùa.

“Dù sao thì, em chỉ là nói vậy thôi. Anh vốn đã yếu ớt rồi, em sợ anh đến trường lại nghe thấy những lời kỳ lạ rồi ngã bệnh mất.”

“Không sao đâu. Cảm ơn em đã lo lắng.”

Những chuyện như thế… Hamin cay đắng nói. Cậu không hề cảm thấy gì với những trò bắt nạt đơn thuần. Ngược lại, cậu còn sinh ra thói quen trở nên siêu nhiên mỗi khi gặp phải những chuyện như vậy. Vừa suy nghĩ miên man, cậu đã đến trước tòa nhà trọ của mình.

“Vậy em về đây ạ.”

“Anh đưa em về nhé?”

Hamin cẩn thận hỏi, cảm thấy áy náy vì đến trước. Chaerin nhìn cậu với vẻ mặt như thể cậu vừa nói điều gì đó nực cười. Vẻ mặt như thể “Ai đưa ai về chứ?”.

“Giờ anh chỉ cần chạm vào thôi cũng ngã mất ấy chứ.”

“À…”

“Đi còn hơi kỳ quặc nữa, hay là anh bị thương ở chân ạ?”

Nghe Chaerin nói trúng tim đen, Hamin giật mình lắc đầu nguầy nguậy.

“À, không.”

“Vậy thì tốt rồi. Em về đây ạ.”

“Ừ ừ. Về cẩn thận nhé! Mai gặp lại!”

Hamin lớn tiếng gọi theo bóng lưng cô đang vội vã rời đi. Chaerin vẫy tay mà không hề quay đầu lại. Cô ấy thật sự là một người có tính cách thẳng thắn, đáng ngưỡng mộ. Chaerin nhận ra chính xác khi người khác gặp khó khăn, nhưng không hề đào sâu thêm nữa. Hamin đang nghĩ rằng cô bé này thật tốt thì cậu quay người lại.

Một mùi thuốc lá quen thuộc xộc vào mũi. Đó là một mùi thuốc lá thường thấy, nhưng cậu lại cảm thấy quen thuộc vì nó lẫn với một mùi hương đặc trưng nào đó. Hamin mở to mắt khi nhận ra điều đó.

“….”

Giờ cậu mới phát hiện ra chiếc xe của anh đang đậu bên đường. Vấn đề là vì con hẻm không có đèn đường nên cậu không nhìn thấy bóng người đen kịt.

“À….”

Một tiếng thở khẽ thoát ra khỏi miệng Hamin khi cậu nhìn thấy anh.

Đôi môi quyến rũ đang nở một nụ cười méo mó.

“Anh…”

“….”

“Anh làm phiền rồi sao?”

Giọng nói mang theo ý cười lại vang lên, trước khi ý thức của Hamin kịp trở lại sau sự xuất hiện đột ngột của anh.

“Không trả lời được à.”

“Không, không phải vậy….”

Hamin khó khăn thốt ra những lời nói đó như thể vừa tỉnh táo lại. Taerim im lặng hút thuốc trước những lời biện minh ngượng ngùng của cậu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo