Khói xám anh nhả ra lượn lờ trên không trung rồi tan biến như chưa từng tồn tại. Hamin ngơ ngác nhìn làn khói tan biến. Có lẽ vì cậu không ngờ sẽ gặp anh ở một nơi như thế này, cậu vô thức đuổi theo làn khói thuốc. Không biết có phải vì cậu khó nhìn vào mặt anh, hay vì cậu đang bối rối.
“Vậy thì tốt rồi.”
Anh dập điếu thuốc còn một nửa rồi đáp ngắn gọn.
Trước sự xuất hiện đột ngột của anh, Hamin khó khăn tìm lời nói.
“Nhưng sao anh lại ở đây….”
Hamin chỉ có thể nói như vậy. Vô thức, cậu chần chừ bước. Cậu lo lắng không biết anh có thấy dáng đi khập khiễng của cậu không.
Taerim im lặng nhìn cậu từ trên xuống dưới. Hamin không muốn anh nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của mình nên cúi gằm mặt. Vì đường ban đêm tối, lại đội mũ nên có lẽ anh sẽ không nhìn rõ. Taerim dập thuốc rồi mới lặng lẽ lên tiếng.
“Nghe nói em ốm.”
Giọng nói trầm thấp của anh vẫn luôn giống như không khí ban đêm. Lạnh lẽo, nhưng không hề khiến người ta khó chịu.
“À….”
Hamin giật mình nhận ra chuyện cậu ốm đã đến tai anh, ngượng ngùng vuốt mặt.
“…Giờ em khỏe hơn rồi.”
Hamin đáp khẽ, đều đều. Thật sự là vậy. Cơn đau âm ỉ trong bụng, cảm giác ớn lạnh cũng đã đỡ nhiều. Có vẻ như việc ngủ suốt một ngày có hiệu quả. Taerim nhìn Hamin chằm chằm với vẻ mặt vô cảm trước lời nói nghe có vẻ mạnh mẽ của cậu.
Lại nữa rồi. Khuôn mặt không chút biểu cảm đó. Khuôn mặt điềm tĩnh đó cứ ám ảnh trong mắt Taerim. Taerim phớt lờ cảm giác bực bội, bình tĩnh lên tiếng.
“…Vậy thì tốt.”
Anh tiếp tục nói với giọng không chút ý cười. Đáp ngắn gọn rồi chỉ vào chiếc túi nilon đen Hamin đang cầm.
“Đó là cái gì?”
Hamin ngượng ngùng cười rồi lén lút giấu chiếc túi sau lưng.
“À… chỉ là đồ ăn tối thôi.”
Lúc này đã hơn 10 giờ đêm. Taerim nhíu mày khi nghe cậu lẩm bẩm rằng thứ đựng trong chiếc túi nilon trông chẳng có gì đặc biệt kia là bữa tối của cậu vào giờ này.
Taerim cảm thấy bực bội từ sáng hôm đó. Từ việc cậu vừa tỉnh dậy đã định trốn về ngay, đến sự ngoan cố thầm lặng rằng cậu sẽ không bao giờ xin xỏ anh. Cậu không cho anh có cơ hội đối xử tốt với cậu, rạch ròi ranh giới một cách cứng rắn. Thậm chí cậu còn “lặn” hơn một ngày, không hề nói gì về việc cậu ốm. Cậu còn khiến anh phải gọi điện cho một đứa con gái mà anh còn không biết mặt để hỏi chuyện.
Khi nghe tin cậu ốm đến mức không thể đến trường, anh đã chửi thề. Cậu phải ốm đến mức nào thì mới không thể đến lớp? Lúc này, Taerim mới hiểu lời Taein. Lời nói rằng cậu khác xa so với trước đây cứ văng vẳng trong đầu anh.
Song Hamin ngây thơ, hồn nhiên ngày bé khác xa so với bây giờ. Sự ngây thơ vô tư, sự hồn nhiên vô tư, và thậm chí là cả sự bí ẩn. Cậu che giấu bản thân rất kỹ, cảnh giác với mọi thứ.
Gọi điện không nghe, gõ cửa phòng trọ không trả lời. Anh cứ chờ đợi một cách vô vọng thì lại thấy cậu đi cạnh một cô bạn đồng nghiệp. May mắn là chuyện tình cảm của cậu có vẻ đang tiến triển tốt. Mấy hôm trước cậu còn cắn chặt “cái đó” của anh kia mà.
Cậu luôn là người vượt quá mọi dự đoán.
Taerim im lặng mở cửa ghế phụ, lấy ra một chiếc túi giấy cao cấp.
Anh phải biết cậu bị đau ở đâu thì mới mua thuốc được chứ. Bên trong chiếc túi giấy là đủ loại cháo được mua theo sở thích và đủ loại thuốc. Nhưng tất cả đều vô ích. Nhìn dáng đi khập khiễng của cậu, anh đã biết chính xác cậu bị đau ở đâu.
Chết tiệt…. Chắc phải làm chuyện đó với đàn ông mới biết được. Anh không ngờ rằng hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy. Taerim cau có vuốt ngược tóc.
“Cái này là gì…?”
Hamin nhìn chiếc túi giấy anh đưa với ánh mắt thận trọng rồi nghi hoặc hỏi.
“Cầm lấy.”
Taerim không nói nhiều, chỉ lộ ra nụ cười xã giao rồi nói thẳng vào vấn đề. Dù nói vậy, ánh mắt anh vẫn dõi theo đôi môi nứt nẻ của Hamin. Môi cậu khô, nứt nẻ và rớm máu. Bản thân Taerim cũng không nhận ra rằng anh đang nhìn chằm chằm vào môi cậu.
Sau khi kiểm tra nội dung bên trong, Hamin khẽ “À” một tiếng, vẻ mặt ngốc nghếch. Vẫn là khuôn mặt đó. Khuôn mặt bối rối khi Taerim tỏ lòng tốt, trao sự dịu dàng cho cậu. Vẻ mặt ngượng ngùng, áy náy vì những điều nhỏ nhặt. Dù biết cậu không chỉ đối xử như vậy với riêng anh, anh vẫn không thể tránh khỏi cảm giác khó chịu.
“Ừm… cảm, cảm ơn anh.”
Khuôn mặt bối rối nhưng thật lòng biết ơn của cậu ngây thơ đến mức chất phác. Cảm ơn anh. Cậu lại cảm ơn chính người đã khiến cậu đau đớn đến vậy. Nhìn khuôn mặt tiều tụy của cậu, anh biết dù cậu đã ốm rất nặng, cậu vẫn chân thành cảm ơn chỉ vì mấy hộp cháo và mấy viên thuốc.
“Hamin à.”
Taerim xua tan cảm giác như có côn trùng đang cắn xé bên trong mình, bình tĩnh lên tiếng.
“Dù gì đi nữa.”
“…….”
“Anh nghĩ em có thể nói với anh rằng em đang bị ốm.”
Giọng nói của anh dịu dàng, nhưng có gì đó bị kìm nén bên trong. Hamin nhận ra nụ cười nhạt nhòa của anh chỉ là một nụ cười gượng gạo, không hề cố chấp mà khẽ gật đầu.
“Em chỉ là… sợ anh lo lắng.”
“…….”
“Em giờ khỏe rồi mà.”
Sao em lúc nào cũng ổn vậy?
Nụ cười nhạt nhòa mà Taerim vừa nở ra biến mất trước lời nói điềm tĩnh của Hamin.
Rồi Hamin nở một nụ cười gượng gạo, như thể không có gì xảy ra.
“Nhân tiện em nói luôn….”
“….”
“Em không bị ốm vì anh đâu, em đã cảm thấy không khỏe từ trước rồi. Nên…”
Hamin biện minh để anh không cảm thấy tội lỗi khi thấy anh mang thuốc và cháo đến cho cậu.
“Vậy nên anh không cần phải lo đâu. …Em, em cũng thích hôm đó mà….”
Việc cậu dũng cảm nhắc đến chuyện ngày hôm đó trông rất tuyệt vọng.
“…….”
Taerim im lặng nhìn Hamin với vẻ mặt suy tư rồi mới mở đôi môi xinh đẹp.
“Ừ.”
“…….”
“Anh cũng thích.”
Không chỉ thích mà còn rất tuyệt. Anh không ngờ rằng cái lỗ của đàn ông lại có thể cắn “cái đó” của anh đến vậy. Anh đã hiểu tại sao gã xăm trổ đầy mình lại nói rằng nên chia sẻ lỗ của đàn ông cho nhau.
Taerim che giấu những lời lẽ thô tục, chấp nhận những lời nói đầy tuyệt vọng của Hamin. Anh không muốn truy cứu những lời ngụy biện của cậu với khuôn mặt ốm yếu như vậy. Nếu đó là cách của cậu, anh hoàn toàn có thể chiều theo.
“Cái này, em cảm ơn… Em sẽ ăn ngon miệng.”
Cậu nhăn nhó khi nhìn thấy những món quà đắt tiền mà anh đã chọn mua, nhưng khuôn mặt ốm yếu của cậu lại bừng sáng khi nhìn thấy những thứ tầm thường này. Anh thấy có gì tốt chứ…. Taerim kìm nén tiếng thở dài rồi khẽ nói.
“Ừ. Giờ em vào nhà đi.”
Chiếc áo khoác Hamin đang mặc có vẻ mỏng manh. Thời tiết đã ấm hơn nhiều, nhưng giữa đêm vẫn còn se lạnh. Hamin ngoan ngoãn gật đầu trước lời nói đầy lo lắng của anh.
“Ừ.”
“….”
“…Anh cũng về cẩn thận ạ.”
Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt ngây thơ khi cậu để lại một lời chào hiền lành.
Đôi mắt bình thản của Taerim híp lại trước nụ cười vô tư của Hamin. Anh hoàn toàn không thể hiểu nổi khuôn mặt đó. Cậu lại cười vì những điều tầm thường đó. Cậu ghét tiền tiêu vặt, ghét những món quà đắt tiền, vậy thì cái thứ chẳng đáng bao nhiêu kia là cái gì chứ?
Taerim kìm nén những cảm xúc khó hiểu, khẽ mỉm cười đáp lại. Rồi anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hamin đang đi vào tòa nhà.
Dáng đi gồng mình cố gắng tỏ ra ổn của cậu lọt vào tầm mắt Taerim. Dù đã được thả lỏng hết cỡ mà vẫn đến mức đó. Taerim bực bội vuốt ngược tóc. Ổn cái gì chứ…. Anh tặc lưỡi rồi lên xe. Anh xác nhận đèn trong phòng đã sáng rồi mới khởi động xe.
Dù đã khởi động xe, anh vẫn đứng yên ở đó rất lâu.
“Oa, anh. Anh ốm có một ngày mà mặt gầy đến vậy luôn ạ?”
Vừa đến quán thịt nướng ồn ào và tìm chỗ ngồi, Woogyeong đã hỏi với vẻ mặt kinh ngạc. Hamin ngượng ngùng xoa mặt trước phản ứng thái quá của cậu.
“Oa, mình cũng có thể giảm cân nhanh như vậy sau một ngày ốm được không nhỉ?”
Woogyeong tỏ ra ngạc nhiên trước sự thật đó, cố ý bóp má rồi hỏi Chaerin và Eunsoo. Chaerin xô mạnh mặt Woogyeong đang dí sát lại gần, vẻ mặt ghét bỏ.
“Đi chỗ khác đi.”
Woogyeong bĩu môi trước phản ứng lạnh lùng như thường lệ.
Khi Hamin đến địa điểm hẹn đúng giờ, quán đã rất ồn ào. Vòng một là quán thịt nướng, vòng hai là quán rượu. Có vẻ như lộ trình đã được lên kế hoạch sẵn. Sau khi tìm chỗ ngồi với các bạn như thường lệ, Hamin nhìn xung quanh trong buổi nhậu hiếm hoi. Cậu cảm thấy xa lạ với không khí ồn ào náo nhiệt sau một thời gian dài.
“Oppa hôm nay phải tẩm bổ cho thật tốt đấy ạ. Thịt bò, dù là thịt bò nhập khẩu, nhưng vẫn là thịt bò đấy ạ.”
Eunsoo chu đáo chuẩn bị thìa, đũa và nước cho Hamin đang xanh xao rồi nói với vẻ mặt đầy quyết tâm.
“Đúng đó ạ. Hôm qua em thấy anh chỉ ăn có một hộp cháo ở cửa hàng tiện lợi thôi.”
Chaerin, người đã gặp cậu ở cửa hàng tiện lợi cũng hùa theo.