Sweet Shot - Chương 54

“…Trầy da rồi này.”

 

Đôi mắt người đàn ông hẹp lại khi lướt nhìn vết thương trên lòng bàn tay. Ha Min câm lặng, ngây người nhìn anh ta.

 

Ngón tay thon dài của anh  nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên lòng bàn tay cậu.

 

“Đau không?”

 

Anh dịu dàng hỏi. Cổ họng Ha Min nghẹn lại trước một câu hỏi đó. Hơi thở bị nghẹn bật ra, cảm xúc bị kìm nén bắt đầu trào dâng. Đó là thứ đặc biệt mà chỉ có anh mới có thể mang lại. Ha Min hít sâu, cố gắng bình tĩnh lắc đầu. Thấy cậu bình thản lắc đầu, Tae Rim khẽ thở dài. Anh nhìn cậu chăm chú một lúc, rồi “Ối chà”, phát ra một âm thanh khoa trương và đứng dậy. Sau đó, anh thể hiện sự chu đáo bằng cách phủi phủi tay và đầu gối dính đầy bụi bẩn của mình.

 

“Gì vậy.”

 

Cha Jun Seong, người đang theo dõi cảnh này, cau mày và buột miệng nói. Rồi khi nhìn thấy khuôn mặt của Tae Rim, vẻ mặt của Cha Jun Seong từ “Ơ?” ngạc nhiên, dần dần thay đổi.

 

“Ơ…?”

 

“Ha Min à.”

 

Anh ta cắt ngang lời chào hỏi của Cha Jun Seong, người đã nhận ra Tae Rim, và mỉm cười dịu dàng với cậu.

 

“Em lên xe đợi anh nhé.”

 

Giọng nói dịu dàng nhưng bị kìm nén rõ rệt. Ha Min do dự với vẻ mặt khó xử. Bầu không khí kỳ lạ khiến Cha Jun Seong, người bị bơ đẹp lời chào, nhăn nhó mặt mày.

 

“Hình như hai người đó thân nhau thật nhỉ.”

 

Kẻ say khướt lảm nhảm mà không nhận ra đối phương là ai. Hắn chỉ tay vào Ha Min với giọng điệu mỉa mai, và một ánh sáng khô khốc, cằn cỗi thoáng qua đôi mắt không cười của Tae Rim.

 

“Tiền bối, dính líu đến thằng chó đó chẳng có gì tốt đâu.”

 

“… ”

 

“Thằng đó đúng là…”

 

“Này, thằng khốn…”

 

Anh nghiến răng ken két trước những lời chế nhạo cười khúc khích. Anh bật ra một tiếng cười khinh bỉ âm u như thể những lời vô nghĩa đó thật nực cười và vô lý, rồi nhổ ra một giọng nói tanh tưởi.

 

“Mày thì ngậm cái mồm lại đi.”

 

Một tia sáng tàn bạo, dường như đã bị kìm nén, lóe lên trong mắt anh. Dự cảm không lành.

 

**

 

Tae Rim tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.

 

Tiếng kim loại tách ra vang lên rõ ràng.

 

“Khư…”

 

Anh lôi xềnh xệch Cha Jun Seong vào một con hẻm vắng người, tháo đồng hồ ra và ngậm điếu thuốc vào miệng. Cha Jun Seong, người bị túm cổ áo và lôi đi ngay lập tức, chớp mắt như thể vẫn chưa hiểu ra tình hình.

 

Ha Min, người không giấu được sự bối rối khi Tae Rim xuất hiện, bối rối không biết làm gì và cư xử như một đứa trẻ lạc lõng. Cơ thể cậu run rẩy yếu ớt, dù đã im lặng chịu đựng những lời chửi rủa và nguyền rủa kỳ quái, nhưng thật nực cười là đôi mắt cậu lại tỏ ra vô cảm đến lạ. Dù cậu có bối rối khi nhìn thấy anh ta, nhưng đôi mắt trũng sâu không hề chứa đựng sự sốc hay phẫn nộ, mà chỉ là một vẻ vô vị, khô khan tột độ.

 

Sau khi trấn an Ha Min đang bối rối bằng một câu nói ngắn gọn rằng anh ta sẽ chỉ nói chuyện một lát rồi quay lại xe, anh ta túm lấy Cha Jun Seong đang say xỉn và không phân biệt được đúng sai, lôi vào một con hẻm khuất tầm mắt và ném đi. Tae Rim ngẩng đầu lên xác nhận cột đèn đường. Đó là một cái nhìn để kiểm tra xem có camera quan sát ở đó hay không.

 

“Anh đang làm cái… đây là hành hung đấy, anh biết không?!”

 

Cha Jun Seong, người bị túm cổ áo và lôi đi ngay lập tức, không giấu được vẻ mặt bàng hoàng và hét lên. Tae Rim nhả khói thuốc và nhìn xuống Cha Jun Seong.

 

“Tao có chuyện muốn hỏi.”

 

Tae Rim lặng lẽ mở miệng. Giọng nói anh ta cất lên khi túm cổ áo và lôi đi rất tĩnh lặng, khiến Cha Jun Seong giật mình ngước nhìn anh ta. Hắn tỏ ra bạo dạn vì say xỉn và kiêu ngạo, nhưng ánh mắt nhìn xuống của anh ta lạnh lùng đến mức khiến hắn co rúm lại.

 

“Hỏi thì hỏi cái gì…”

 

“Ai là đồ rẻ rách?”

 

Anh ta hỏi với ánh mắt săm soi. Chính câu hỏi thản nhiên đó lại khiến Cha Jun Seong bối rối.

 

“Ai, ai chứ, thằng kia, Ự!!!”

 

Tae Rim không do dự tung một cú đá vào Cha Jun Seong, người lùi lại vì một cảm giác áp bức kỳ lạ và lắp bắp. Tae Rim, người vừa đá thẳng vào bụng Cha Jun Seong, nhìn hắn như thể không có chuyện gì xảy ra. Đôi mắt không hề dao động của một người vừa đá người khác khiến hắn ớn lạnh. Cha Jun Seong ôm bụng và ho khan. Hắn run rẩy như thể sắp ngất xỉu vì lần đầu tiên trong đời bị đánh đập.

 

“Ai là đồ rẻ rách?”

 

Anh ta nhả một hơi thuốc, dùng mũi giày gõ gõ vào mặt Cha Jun Seong, người đang méo mó vì sốc. Cha Jun Seong trừng mắt giận dữ, ho khan và bị đánh bất ngờ.

 

“Á, dm, anh đang làm cái quái gì vậy!”

 

“… ”

 

“Cảnh sát, tôi sẽ gọi cảnh sát! Anh chết chắc rồi, tôi sẽ kiện anh… Khực!!!”

 

Một cú đá nữa giáng vào mặt Cha Jun Seong, bất chấp những lời nói giận dữ. Hành động không do dự của anh ta rất thành thạo và quen thuộc. Cha Jun Seong ôm mặt, nước mắt lưng tròng vì bị đánh trúng mặt, và nhìn chằm chằm vào Lee Tae Rim với khuôn mặt pha trộn giữa sợ hãi và uất ức. Khuôn mặt anh ta vô cảm đến tàn nhẫn. Khoảnh khắc đó, một nụ cười trơn tru xuất hiện trên khuôn mặt vô cảm của anh ta.

 

“Kiện? Được thôi.”

 

“… ”

 

“Tốt. Tao có nhiều luật sư lắm.”

 

Cha Jun Seong do dự trước câu trả lời thản nhiên đến trơ trẽn. Khuôn mặt tươi cười như thể anh ta thực sự thích thú khiến hắn ớn lạnh và câm lặng.

 

“Và tao cũng có nhiều tiền.”

 

Anh ta cười toe toét và khụy gối xuống để ngang tầm mắt với Cha Jun Seong đang nằm bẹp dưới đất. Điếu thuốc vẫn còn một nửa. Tae Rim, người hút một hơi nữa, túm lấy tóc Cha Jun Seong bằng một tay còn lại. Tae Rim, người túm tóc và kéo mạnh ra phía sau, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngớ ngẩn của hắn và lặp lại chính xác những gì Cha Jun Seong vừa nói.

 

“Vậy nên.”

 

“… ”

 

“Việc khiến mày sống khó khăn ở trường chẳng là gì cả.”

 

Khuôn mặt Cha Jun Seong càng cứng đờ hơn trước lời đe dọa rùng rợn vang vọng. Những lời hắn vừa thốt ra đã dội ngược trở lại. Đồng thời, bàn tay Tae Rim nắm tóc hắn càng siết chặt hơn. Cha Jun Seong nghiến răng nghiến lợi vì cảm giác đau đớn như da đầu bị xé toạc. Anh nhai nghiến từng chữ, ngắm nhìn khuôn mặt méo mó vì đau đớn của Cha Jun Seong.

 

“Tao làm thế nhé?”

 

Anh đến đây vì nghĩ rằng cậu đã phải chịu đựng nhiều và anh sẽ làm hiệp sĩ cho cậu … anh không thể ngờ rằng mình lại phải chứng kiến cảnh cậu  bị đánh đập.

 

Khuôn mặt bình tĩnh của Tae Rim nhăn nhó hết cỡ. Đôi mắt trũng sâu của Ha Min in sâu trong tâm trí anh .

 

Đệt, bực mình thật. Anh tặc lưỡi và ném đầu Cha Jun Seong đang nắm chặt như thể muốn xé toạc ra. Cha Jun Seong, người đập đầu xuống sàn đầy rác rưởi vì lực đó, thở hổn hển và trừng mắt nhìn anh .

 

“Tôi, tôi đã làm gì…”

 

“… ”

 

“Đù… dù sao tôi cũng chỉ làm với thằng đó thôi mà.”

 

“… ”

 

“Anh, anh là cái thá gì mà làm thế ―!!”

 

Cha Jun Seong run rẩy và vùng vẫy lần cuối vì cảm thấy uất ức dù nghĩ thế nào đi nữa. Tae Rim, người gần như đã hút hết điếu thuốc, cười khẩy trước những lời vùng vẫy đó. Khoảnh khắc Cha Jun Seong trừng mắt giận dữ vì vẻ ngoài cao thượng của Tae Rim.

 

Xèo.

 

“Áư!!!!”

 

Tàn thuốc đỏ rực chạm đến bộ lọc găm thẳng vào má trái của Cha Jun Seong. Mùi da thịt cháy khét hòa lẫn với mùi rác rưởi.

 

Tiếng kêu la đau đớn vì bị thuốc lá đốt vang vọng trong con hẻm bẩn thỉu. Ngay khi tàn thuốc chạm vào, Cha Jun Seong trừng mắt và túm lấy cổ tay Tae Rim, nhưng Tae Rim vẫn không quan tâm và ấn mạnh hơn.

 

Ngay sau đó, anh ta thản nhiên ném điếu thuốc xuống đất khi ngọn lửa tắt trên da. Tae Rim nhìn xuống cơ thể trên đang gục xuống như một con búp bê không sức sống, như một con búp bê protein, và lẩm bẩm một cách khó chịu.

 

“Sao lại vướng vào những thứ như thế này chứ…”

 

Tae Rim lo lắng thật lòng, vuốt ve khóe miệng và đá đá vào mặt Cha Jun Seong đã bất tỉnh. Anh ta suy nghĩ một lúc xem có nên nghiền nát mặt hắn không, nhưng anh ta thay đổi suy nghĩ khi nghĩ đến Ha Min đang đợi mình. Anh ta cố gắng nuốt trôi cái cảm giác khó chịu đang bao trùm toàn thân, rồi Tae Rim bước đi.

 

**

 

Khi Tae Rim trở lại xe, Ha Min đang ngoan ngoãn chắp tay và cúi đầu. Ngay khi anh ta bước vào ghế lái, cậu bối rối và muốn hỏi nhiều điều. Nhìn thấy khuôn mặt đang dao động hỗn loạn của cậu, anh mỉm cười, và đôi mắt đang lung lay bất an dần dần bình tĩnh lại.

 

Tae Rim đeo lại đồng hồ, nắm lấy vô lăng và khởi động xe. Ha Min, người đang liếc nhìn Tae Rim từ bên cạnh, cẩn thận mở miệng.

 

“Anh đã… nói gì vậy?”

 

Đó là một câu hỏi thực sự ngây thơ, như thể họ chỉ trò chuyện nhẹ nhàng. Cậu không dám ngẩng đầu lên vì xấu hổ và ngượng ngùng trước tình huống này.

 

“Anh đã khuyên nhủ cậu ta.”

 

Tae Rim nhìn thẳng về phía trước, lái xe và trả lời một cách thản nhiên. Ha Min thở phào nhẹ nhõm như thể cậu ta đã yên tâm trước những lời nói bình tĩnh đó. Tae Rim khẽ cười trước âm thanh đó. Vẻ ngoài ngây thơ đến mức chất phác của cậu khiến anh cảm thấy đáng yêu và đáng thương. Rồi một âm thanh bất ngờ vang lên.

 

“Em xin lỗi.”

 

Tae Rim ném cho cậu ta một cái nhìn như thể hỏi cậu ta đang nói gì khi cậu ta cúi gằm mặt và nói.

 

“Vì đã vô tình… cho anh thấy một bộ dạng kỳ lạ.”

 

“… ”

 

“Cậu ta không nói điều gì kỳ lạ với anh chứ…?”

 

“… ”

 

“Hình như cậu ta hiểu lầm gì đó… nên đã đối xử với em như vậy…”

 

Hiểu lầm cái gì chứ.

 

Những gì Tae Rim thấy là một sự ghen tị cay độc, một bạo lực độc ác.

 

Cậu ta không hề cảm thấy uất ức vì những gì mình đã phải chịu đựng, mà chỉ nhìn sắc mặt của Tae Rim, lo lắng xem anh ta có bị ảnh hưởng hay không. Và cậu mân mê chiếc đồng hồ cũ kỹ đang đeo trên cổ tay trái từ lúc nãy.

 

“Lần đầu tiên à?”

 

Tae Rim hỏi một câu hỏi khác. Đó không phải là câu trả lời cho câu hỏi Ha Min đã đặt ra, mà là một câu hỏi khác. Ha Min chớp mắt như thể không hiểu anh đang nói gì, rồi cậu nhận ra và kêu lên một tiếng “À” ngắn gọn.

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo