Sweet Shot - Chương 55

Ha Min suy nghĩ một lúc lâu trước khi khẽ gật đầu trước câu hỏi liệu đây có phải là lần đầu tiên cậu gặp chuyện này không.

“…Vâng.”

Đôi mắt Tae Rim híp lại trước câu trả lời do dự. Anh có vẻ không tin lắm. Nhưng như mọi khi, anh không truy hỏi thêm.

“Xem tay em nào.”

Tae Rim chuyển hướng sang lo lắng thay vì truy hỏi. Anh chìa bàn tay không cầm lái cho Ha Min, cậu liếc mắt nhìn quanh rồi lặng lẽ đặt tay mình lên tay anh. Do bị vướng vào một chuyện bất ngờ nên vết thương ở lòng bàn tay cậu khá nặng. Vết thương đã đóng vảy, khiến Tae Rim cau mày.

“Đau lắm nhỉ.”

Ha Min lắc đầu nguầy nguậy trước giọng nói lo lắng của anh.

“Mức độ này không đau lắm đâu.”

Cậu có một khuôn mặt sáng ngời như thể cậu thực sự ổn. Tae Rim cẩn thận vuốt ve mu bàn tay Ha Min đang đặt trên tay anh và mỉm cười.

“May quá.”

Mức độ này, không đau. Anh cảm thấy một cơn giận không rõ nổi lên, nhưng anh nuốt nó xuống hết lần này đến lần khác. Để che giấu vẻ mặt lạnh lùng của mình, anh chỉ nhìn thẳng về phía trước và bẻ lái ngược với hướng anh đang đi. Nơi anh đang hướng đến không phải là phòng trọ của Ha Min. Không lâu sau thì Ha Min nhận ra điều đó.

**

“Cứ ngồi thoải mái đi.”

Ha Min bối rối không thể ngồi mà chỉ lúng túng đi đi lại lại trong phòng khách sạn mà cậu bị kéo đến lần thứ hai. Ngay cả trước những lời nói điềm tĩnh của anh, cậu vẫn không thể dễ dàng ngồi xuống mà chỉ nhìn anh với vẻ mặt khó xử.

“…Anh.”

Khách sạn anh ở có phòng khách, bếp và phòng ngủ riêng biệt. Nó giống như một không gian sống hoàn chỉnh, và anh đang uống nước lạnh từ phía tủ lạnh. Ha Min thận trọng gọi anh từ hành lang nối liền với bếp.

Tae Rim, người đang uống nước, ném cho cậu một cái nhìn thay vì trả lời.

“Hôm nay em….”

“… ”

“Khó mà làm được….”

Tae Rim khẽ thở dài trước những lời nói bày tỏ ý muốn với khuôn mặt đỏ bừng của cậu. Cậu đã rất bối rối, có lẽ vì cậu nghĩ lý do anh đưa cậu đến khách sạn là vì điều đó. Thay vì trả lời, Tae Rim tìm kiếm thứ gì đó gần kệ trong phòng khách. Tae Rim mang một hộp nhựa mờ và tự nhiên bảo Ha Min ngồi xuống ghế sofa.

Ha Min, người đã ngồi xuống ghế sofa mà không hề nhận ra, nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. Anh thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Ha Min.

“Tay em.”

Và anh chìa tay ra, yêu cầu Ha Min đưa tay cho anh. Ha Min chớp mắt bối rối và cẩn thận đưa tay ra. Anh lấy thuốc mỡ và thuốc khử trùng ra khỏi hộp nhựa. Ha Min, người lúc này đã hiểu ra tình hình, gỡ bỏ vẻ mặt bối rối và tỏ ra bối rối.

“Em, em ổn mà….”

Ha Min lẩm bẩm khi thấy anh cố gắng điều trị cho cậu.

“Ha Min cũng đã làm cho anh rồi mà.”

“… ”

“Anh cũng không muốn tay Ha Min có sẹo.”

Anh mỉm cười dịu dàng và mở nắp thuốc mỡ. Anh bôi thuốc lên tăm bông và cẩn thận bôi lên vết thương. Những động tác thoa đều thuốc có phần vụng về nhưng cũng có phần thành thạo. Khuôn mặt xinh đẹp của anh đang tập trung hiện ra trong tầm mắt của Ha Min. Cậu cảm thấy xa lạ khi đôi mắt vô cảm hoặc dịu dàng của anh đang tập trung vào một thứ gì đó. Tim cậu thắt lại khi thấy anh dồn hết sự quan tâm vào chỉ một vết thương của cậu.

“Có xót không?”

Anh hỏi với vẻ lo lắng sau khi đã bôi hết thuốc. Ha Min đỏ mặt, cố gắng hết sức lắc đầu khi liếc nhìn anh. Hoàn toàn không xót. Nếu được thì cậu muốn những vết thương này biến mất hết.

Tae Rim bật cười khi Ha Min lắc đầu nguầy nguậy, và anh nắm lấy cả hai tay Ha Min và đưa chúng lên miệng.

“Phù―.”

Ha Min đông cứng tại chỗ khi thấy anh di chuyển đôi môi đỏ mọng và thổi hơi vào tay cậu. Khoảnh khắc đó, trái tim cậu dường như muốn vỡ tung vì ngứa ngáy. Và vì một lý do nào đó, cậu muốn khóc. Trong đời, cậu từng muốn chết, nhưng chưa bao giờ thực sự muốn khóc. Ngay cả khi cậu bị đánh đập trong suốt ba năm, ngay cả khi cậu hèn nhát trốn chạy, cậu cũng không khóc. Ngay cả khi người ta nguyền rủa cậu hãy chết đi, hãy chết đi, cậu vẫn không khóc và chịu đựng. Đó là sự phản kháng duy nhất của cậu. Đó là vũ khí duy nhất của cậu để chịu đựng sự bạo lực tàn nhẫn. Đó là lý do tại sao cậu bị bắt nạt nhiều hơn. Vì thằng heo thối đó dám ngoan cố khi bị đánh.

Ha Min nhìn xuống để kiềm chế hơi nóng đang dâng lên trên khóe mắt. Cậu không muốn cho anh thấy bộ dạng tồi tệ của mình.

“Ha Min à.”

Anh dịu dàng gọi cậu. Ha Min không dễ dàng ngẩng đầu lên.

“Có đau không?”

Anh lại hỏi cậu. Nhưng Ha Min không thể trả lời.

“Đau mà.”

Ha Min lại không thể trả lời trước những lời nói dịu dàng của anh quay trở lại.

Bây giờ, thật khó để nói dối.

**

Ha Min chăm chú nhìn anh đang ngủ say một cách lặng lẽ với đôi mắt sáng ngời. Cậu luôn là người mở mắt trước khi chúng ta ngủ cùng nhau, và hôm nay cũng vậy. Đêm qua, sau khi điều trị cả những vết thương trên chân cậu, anh lặng lẽ đặt Ha Min lên giường và vỗ về cậu. Anh vỗ về Ha Min, người đã cố gắng kìm nước mắt, trong một thời gian dài trước khi ngủ thiếp đi.

Anh không cố gắng nói những lời an ủi vụng về với cậu, người đang cố gắng hết sức để kìm nén nước mắt. Anh gọi cậu một cách dịu dàng, “Ha Min à,” và ôm cậu như thể anh hiểu hết những cảm xúc đau buồn của cậu.

Ha Min cẩn thận vuốt mái tóc rối bù của anh. Cậu muốn nhìn kỹ hơn khuôn mặt được tạc tỉ mỉ của anh. Rồi cậu đột nhiên nhìn thấy miếng băng dán trên lòng bàn tay mình. Hình dáng ngay ngắn được dán thẳng và sạch sẽ. Ngay cả hình dáng anh dán cũng giống như anh vậy.

Có điều gì đó trong tim cậu đang dâng trào như sóng biển. Cậu đang cảm thấy choáng ngợp trước sự dịu dàng của anh. Bình thường, cậu sẽ vội vã thức dậy và nghĩ đến việc trốn thoát, nhưng hôm nay cậu chỉ muốn nhìn anh thêm một chút nữa.

“Đẹp quá…”

Anh là một người đẹp trai, nhưng cậu thấy từ “xinh đẹp” cũng rất hợp với anh. Từ đôi mắt, sống mũi, đôi môi, thậm chí cả nốt ruồi dưới mắt anh đều thanh lịch và xinh đẹp. Đôi khi cậu cảm thấy khuôn mặt đó thật kỳ diệu.

“Đẹp đến mức nào?”

Anh đáp lại một cách thản nhiên, dù cậu nghĩ anh đang ngủ, trước lời thì thầm nhỏ nhẹ như tiếng thở. Bàn tay Ha Min đang cẩn thận vuốt lại mái tóc của anh giật mình. Đôi mắt đang nhắm khẽ mở ra. Đôi mắt đen vô sắc hiện lên rõ ràng.

“Đẹp đến mức nào?”

Anh yêu cầu cậu trả lời, dù cậu đã câm lặng. Ánh mắt nhìn thẳng vào cậu thật trần trụi. Ha Min chớp mắt ngơ ngác và hỏi.

“Anh tỉnh rồi à?”

“Nhanh lên.”

Anh cứ liên tục yêu cầu cậu trả lời. Nhìn cậu như một đứa trẻ đang mong đợi. Ha Min không thể đối mặt với ánh mắt đó và lẩm bẩm.

“Rất, rất nhiều…”

Cậu cảm thấy xấu hổ vì bị phát hiện ra những cảm xúc bên trong, nhưng Ha Min do dự mở miệng vì không thể tránh được ánh mắt trần trụi đó.

“Thì ra em, em gặp anh vì khuôn mặt anh à.”

Ha Min lắc đầu nguầy nguậy để phủ nhận những lời nói đùa đó. Ha Min đỏ mặt và bối rối trước âm thanh đó.

“Vết thương thế nào rồi.”

Anh hơi nhổm dậy và kiểm tra tay Ha Min trước.

“Ổn rồi.”

“Rửa mặt rồi bôi thuốc lại nhé.”

Anh đối xử với cậu dịu dàng như trước, như thể anh chưa từng hành động tồi tệ. Ha Min gật đầu với khuôn mặt đỏ bừng vì cậu không ghét sự quan tâm và chăm sóc đó.

“Vâng, cảm ơn anh.”

“Chỉ bằng lời thôi à?”

Đôi mắt Ha Min mở to trước những lời nói của anh, người đang cười như một đứa trẻ.

“Vậy thì….”

Em phải làm gì?

Ha Min hỏi một cách khó hiểu, và anh lại nở một nụ cười nghịch ngợm. Rồi anh chỉ vào má mình. Hàng mi dày của Ha Min chớp nhanh.

“Ơ…?”

“Nhanh lên.”

“Ơ… thì…”

“Không muốn làm à?”

“Không, không phải là em không muốn….”

Lần này, khuôn mặt Ha Min đỏ bừng như bốc lửa. Cậu cảm thấy xấu hổ vì sự đền đáp mà anh mong muốn đến mức bối rối. Nhưng anh không hề bận tâm và trả lời.

“Vậy thì làm đi.”

“… ”

“Em bảo em cảm ơn mà, em phải làm đến mức này chứ.”

Anh cười quyến rũ. Anh quyến rũ đến mức cám dỗ. Khuôn mặt đang nhắm mắt lại và chờ đợi trông như một tác phẩm điêu khắc. Ha Min nghiến răng và suy nghĩ cẩn thận. Thực ra, một nụ hôn đơn giản chẳng là gì cả. Chẳng phải cậu đã làm đủ thứ với anh rồi sao? Đây là một vấn đề mà Ha Min có thể trở nên trơ trẽn như Tae Rim, người trơ trẽn yêu cầu một nụ hôn.

Và hôm nay, cậu cảm thấy thôi thúc muốn làm mọi điều anh yêu cầu. Ha Min nhắm chặt mắt với vẻ mặt quyết tâm. Cậu chống tay lên giường và ngẩng đầu lên nhanh chóng đặt môi lên má anh. Rồi một tiếng cười nhỏ vang lên và cậu cảm thấy một cảm giác mềm mại, đầy đặn hơn chứ không phải là má nhẵn nhụi.

Chụt, nơi đôi môi cậu chạm vào trong chưa đầy một giây không phải là má mà là môi anh. Ha Min nheo mắt lại trước cảm giác mềm mại và ấm áp hơn, và cậu nhìn thấy đôi môi ngay thẳng của anh ngay trước mắt mình.

Cậu cảm thấy oan ức vì đã bị lừa, và Tae Rim cười với vẻ mặt hài lòng trong mắt Ha Min.

“Oan ức à?”

Anh khẽ cười và ôm eo Ha Min, đặt cậu lên trên mình. Cậu cảm thấy xấu hổ vì cơ thể mình và cơ thể anh đang đè lên nhau, đối diện với khuôn mặt anh ngay trước mắt mình.

“Anh bảo làm ở má mà….”

Tae Rim lại cười một lần nữa trước sự phản kháng nhỏ bé của Ha Min.

“Em có làm nếu anh bảo làm ở môi không?”

Đúng vậy. Ha Min muốn tránh ánh mắt trơ trẽn của anh với khuôn mặt đỏ bừng, nhưng không có chỗ nào để trốn vì cơ thể chúng ta đang chồng lên nhau.

“Em làm mọi thứ rồi, có mỗi nụ hôn mà cũng ngại à?”

“Môi… là hôn mà….”

Giọng cậu run rẩy như thể đang sợ hãi. Tae Rim khẽ cười, khẽ nâng cằm Ha Min lên. Anh tự nhiên xoay người lại để đảo ngược vị trí và hôn lên môi cậu. Chiếc lưỡi ẩm ướt của anh xâm nhập giữa đôi môi đang khép hờ của cậu.

Ha Min bối rối túm lấy vai anh trước sự xâm nhập đột ngột. Đôi mắt mở to ngạc nhiên của cậu không nhắm lại. Anh nheo mắt nhìn xuống Ha Min và nghiêng đầu để đẩy lưỡi vào sâu hơn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo