Sweet Shot - Chương 56

“Ư…”

Những nụ hôn của anh luôn ướt át và trắng trợn. Nó đâm sâu đến mức gợi nhớ đến tình dục, lấp đầy toàn bộ miệng cậu. Anh nhẹ nhàng giữ lấy cằm run rẩy của Ha Min và cố định để môi cậu không khép lại, đẩy khối thịt ẩm ướt vào sâu đến tận cổ họng. Ha Min nhất thời nghẹt thở và vô thức di chuyển lưỡi, anh kéo đôi môi đang chạm vào nhau lên và cười. Đồng thời, anh chà xát lưỡi thô tục hơn và mút môi cậu.

“Lưỡi, anh… Ư.”

Cậu gọi anh một cách gấp gáp vì nghẹt thở, nhưng anh nhẹ nhàng phớt lờ và nghiêng đầu sang phía đối diện, trói buộc lưỡi Ha Min và nuốt nước bọt của cậu. Chất lỏng không biết của ai len lỏi giữa đôi môi đang áp vào nhau và cố gắng chảy ra. Tae Rim không bỏ lỡ điều đó, liếm nó lên bằng lưỡi và đẩy nó vào cổ họng cậu như thể bảo cậu nuốt. Ha Min nuốt nước bọt ừng ực trước sự điều khiển lưỡi đòi hỏi, như thể muốn cậu nuốt chửng nó. Rồi anh hài lòng mỉm cười và mút lấy môi dưới của Ha Min.

“Nụ hôn, đây mới là nụ hôn.”

Anh lẩm bẩm trong khi môi vẫn áp vào nhau, như thể đang chia sẻ dư âm của nụ hôn. Ánh mắt Ha Min nhất thời trở nên mơ hồ trước nụ hôn điêu luyện của anh. Bụng dưới tự động tê rần khiến hai chân cậu xoắn xuýt lại. Tae Rim có vẻ đã cảm nhận được điều đó, khẽ cười và nghịch ngợm xoa xoa hạ bộ của cậu.

“Dựng rồi à?”

Ha Min lắc đầu như thể bị vạch trần điểm yếu. Bình thường anh sẽ trêu chọc cậu nhiều hơn, nhưng anh bỗng nhìn xuống Ha Min với ánh mắt trìu mến và âu yếm vuốt ve mái tóc rối bù của cậu.

“Từ giờ anh phải đối tốt với Ha Min hơn nữa.”

“… ”

“Đối tốt nên mới được hôn chứ.”

Anh dịu dàng nói như thể đang khen một đứa trẻ ngoan. Anh rời đôi môi đang áp vào nhau, di chuyển đến hai má và sống mũi cậu, và hôn chụt chụt ngắn gọn. Ha Min chỉ bám chặt lấy cổ áo anh vì tim cậu đang rung động.

“Giờ anh có thể tiếp tục đối tốt với em không?”

Chụt.

“Cho em ăn đồ ngon, tặng quà tốt―.”

Chụt.

“Nhớ Ha Min thì đến gặp em, đón em, như vậy có được không?”

Anh hỏi dồn dập, mỗi khi thốt ra một lời lại để lại một nụ hôn ngắn trên môi cậu. Tae Rim kiên trì vuốt ve đôi môi ướt đẫm vì nụ hôn sâu của Ha Min. Anh chà xát cơ thể mình như một cậu thiếu niên dậy thì không thể kìm nén được thôi thúc và tiếp tục trêu chọc đôi môi căng mọng của cậu. Ha… Anh thở ra một hơi nóng hổi, không chỉ bằng lời nói mà còn bằng cả ánh mắt và cơ thể, làm cho Ha Min cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Tae Rim đã chuyển hướng một cách chính xác. Bằng cách dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh và cảnh giác. Dù sao thì Song Ha Min trước mắt anh cũng hiền lành và yếu đuối nên chỉ cần dỗ dành và vỗ về thì cậu sẽ làm như không thể thắng được anh mà chấp nhận tất cả.

Lee Tae Rim đã định sử dụng điều đó để làm mọi điều anh muốn cho cậu. Anh không muốn làm ít hơn thế khi vừa làm tình với đứa em trai yêu quý. Anh muốn làm mọi điều anh muốn cho một đứa trẻ chỉ được bôi có một chút thuốc mà đã rưng rưng nước mắt.

“Anh muốn đối tốt với em hơn nữa để được Ha Min yêu quý.”

Tae Rim thì thầm với đôi mắt cong lên. Đôi mắt long lanh như sắp khóc của cậu không ngừng dao động. Tae Rim nhận ra điều đó và hôn chụt chụt lên khóe mắt đỏ hoe của cậu. Anh hôn khắp khuôn mặt Ha Min như một con ma hôn.

“Em, em không có đối tốt với anh mà….”

Đây là câu trả lời khó khăn lắm cậu mới đưa ra được từ khuôn mặt đang suy nghĩ khó khăn. Anh dịu dàng kéo khóe miệng lên.

“Sao lại không có.”

“… ”

“Em chỉ cho anh thôi mà.”

Anh cười ranh mãnh và lại áp môi lên môi cậu. Ha Min mở to mắt và cơ thể run rẩy trước những lời nói đáng xấu hổ, nhưng anh mỉm cười nuốt lấy lưỡi của Ha Min một cách trắng trợn và nhắm mắt lại.

Đó là một buổi sáng tươi đẹp.

**

-Bảo thư ký Jo tìm luật sư giúp thằng bé à.

Tae Rim nhâm nhi ly cà phê đậm màu và thong thả thưởng thức giọng nói của mẹ mình. Trong lúc Ha Min vào phòng tắm, điện thoại reo lên, và người gọi là mẹ anh, người đang bận rộn chăm sóc cho bố anh. Tối hôm qua, anh đã gọi điện cho thư ký Jo, người đảm nhiệm công việc nhà, và bảo anh ta tìm một luật sư, và có vẻ như điều đó đã đến tai mẹ anh.

“Vâng.”

-Con gây chuyện à?

Trong giọng nói hỏi có một chút mệt mỏi.

“Chỉ đánh một thằng nhóc thôi mà mẹ.”

Tae Rim đáp lại một cách thản nhiên. Bàn ăn la liệt như một bữa tiệc thịnh soạn với dịch vụ phòng mà anh đã đặt trước khi Ha Min ra ngoài. Hoàn hảo từ bữa sáng muộn đến món tráng miệng xếp thành ba tầng. Có lẽ vì tiếng nước chảy trong phòng tắm nghe rất hay nên tâm trạng anh có vẻ không tệ dù mẹ anh gọi điện đến.

-Con bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn đi làm những chuyện như thế.

“Đúng là, con bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn bị mẹ cằn nhằn như thế này.”

Tae Rim có vẻ buồn cười nên anh cười nhạo một cách công khai.

-Đến mức phải tìm cả luật sư à?

Giọng hỏi khá gay gắt.

“Không phải thuê họ để dùng vào lúc này thì thuê để làm gì, mẹ thấy tiếc à? Vậy để con tự tìm.”

-Cái kiểu nói chuyện của con đấy….

Mối quan hệ giữa Tae Rim và bố mẹ anh, nói một cách ngắn gọn, là bình thường. Không đặc biệt, không tốt. Dù là quan hệ cha mẹ con cái nhưng lại không có chút tình cảm nào, nó cứng nhắc như một mối quan hệ kinh doanh. Mối quan hệ đó bắt đầu từ sự thiên vị của ông nội anh. Nhờ ông nội, người đứng đầu gia tộc, yêu quý người cháu đích tôn tài năng thiên bẩm nhất mà anh đã nhận được sự ghen tị từ bố mẹ mình. Hơn nữa, tính cách nhẫn tâm đến mức ngay cả bố mẹ ruột cũng phải lắc đầu của anh đã khiến họ chán ghét anh từ lâu. Nhưng Tae In, người em trai thứ hai yếu ớt từ khi sinh ra, đã bị loại khỏi quyền điều hành từ đầu, và dù mối quan hệ của họ có không tốt đẹp đến đâu thì họ cũng không thể gạt bỏ người con trai cả xuất sắc về mọi mặt.

“Mẹ gọi điện không phải để hỏi mỗi chuyện đó đâu, nói thẳng vào vấn đề đi.”

Tae Rim muốn kết thúc cuộc gọi trước khi Ha Min ra ngoài nên anh nghiêm nghị nói.

-Tại sao con chia tay với Hee Jae?

“Ha.”

Tae Rim cười khẩy.

“Đến cả chuyện tình cảm của con trai mà mẹ cũng can thiệp vào thì có vẻ hơi thái quá đấy.”

-Đừng nói sang chuyện khác. Ngay từ khi con chưa ra đời thì Hee Jae đã là người dành cho con rồi. Hai nhà đã nói chuyện xong hết rồi. Con có biết mẹ đã sốc thế nào khi nghe tin con bé hẹn hò với thằng con trai làm trong quán bar không?

“Thì vốn dĩ mọi người đều quay lại và gắn bó với nhau mà. Mẹ biết mà.”

Tae Rim đáp lại một cách trơ trẽn, dù giọng nói đang mắng mỏ với giọng điệu nghiêm trọng. Anh không nói sai. Rốt cuộc thì những gia đình tương tự nhau sẽ tụ tập lại chơi đùa và gắn bó với nhau, rồi tự khắc kết hôn, đó là quy tắc của giới này.

-Và gần đây con có tin đồn kỳ lạ đấy.

“Dạo này mẹ rảnh quá nhỉ.”

Tae Rim nghiêng cổ ra sau với vẻ mặt mệt mỏi và nói bằng giọng mỉa mai trước những lời cằn nhằn kéo dài.

-Chuyện này ngay cả mẹ cũng thấy xấu hổ khi nói ra…. Nghe bảo con đang chơi bời với trai à?

Có vẻ như những cái miệng lưỡi nhẹ dạ ở khắp mọi nơi đã bàn tán xôn xao nên những lời đàm tiếu tầm thường đã đến tai mẹ anh.

-Mẹ đã rất mừng vì con không làm cái trò đó ở Mỹ đấy.

“Á đù má.”

-Gì cơ?

Giọng nói ngạc nhiên và sắc bén vang lên khi nghe thấy giọng anh có chút khó chịu. Tae Rim xoa xoa gáy và lơ đãng nói. Anh vừa nói vừa cười khẩy như thể không tin được.

“Ai lại can thiệp vào cả chuyện con trai lớn ngủ với ai chứ.”

-Con… Con!

“Con biết phải làm gì, mẹ à. Mẹ cứ ngoan ngoãn chăm sóc bố cho tốt vào.”

-Con đúng là không có điều gì là không dám nói trước mặt mẹ!

“Dù sao thì con cũng sẽ kết hôn với con gái thôi mà.”

-….

“Trong lúc đó con sẽ tự lo liệu.”

Tae Rim cúp điện thoại như thể không còn việc gì nữa. Tiếng thở dốc của mẹ anh, người đang run rẩy vì tức giận, được truyền tải trọn vẹn, nhưng Tae Rim không quan tâm. Việc gia đình bảo thủ và người con trai cả không tuân theo khuôn khổ va chạm nhau là chuyện thường ngày. Đặc biệt là việc anh cãi nhau với mẹ anh, người đặc biệt quan tâm đến ánh nhìn của người xung quanh, là chuyện cơm bữa. Anh là một người con trai cả hướng ngoại và hòa đồng, nhưng vì mẹ anh biết rõ bản chất nhẫn tâm của anh nên bà thường đưa ra những lời khuyên vô ích.

“Anh?”

Ha Min vừa tắm xong và tỏa ra hơi nước nhè nhẹ, thận trọng gọi Tae Rim, người đột nhiên trông có vẻ khó chịu. Tae Rim ném chiếc điện thoại đang cầm trên tay xuống và cười tươi với Ha Min.

“Ngồi đây.”

Tae Rim vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh anh. Hôm nay Song Ha Min vẫn mặc quần áo của anh ôm sát vào người dù có áo choàng tắm ở đó.

Làn da trắng trẻo của cậu ửng lên một chút hơi nóng. Tae Rim nghịch ngợm véo má cậu vì cậu trông mềm mại như một chiếc bánh gạo nếp và cứ muốn co giãn ra.

“…!”

Ha Min ôm má mình với vẻ mặt ngạc nhiên. Tae Rim mỉm cười như thể thấy thú vị trước phản ứng nhạy cảm của cậu. Anh nuốt xuống những lời muốn thốt ra, “Trông ngon vãi,” và ân cần dùng khăn lau khô mái tóc ướt của cậu.

“Hôm nay  không có tiết học đúng không?”

“Dạ? À, vâng.”

Anh mỉm cười như thể hài lòng trước vẻ ngoan ngoãn của Ha Min, người đang lặng lẽ phó mặc bản thân cho bàn tay dịu dàng đang lau khô tóc cậu. Trong lòng anh muốn hút hết làn da mịn màng đó và lăn lộn trên giường, nhưng anh muốn chắc chắn rằng cậu sẽ cảm thấy tốt hơn sau những chuyện khó khăn mà cậu đã trải qua ngày hôm qua.

Khi những giọt nước nhỏ giọt biến mất, anh đặt chiếc khăn xuống và dùng cả hai tay nhấc eo Ha Min lên, đặt cậu lên đùi mình. Anh nhẹ nhàng bế cậu lên đùi và ôm lấy chiếc eo thon thả của cậu. Vai Ha Min cứng đờ trước khoảng cách được kéo gần.

“Hôm nay anh và em đi xem phim nhé?”

Tae Rim xoa xoa eo Ha Min và đặt cằm lên vai cậu như thể muốn xoa dịu sự căng thẳng của Ha Min. Sống mũi cao của anh chạm nhẹ vào má Ha Min.

“Xem phim xong, đi ăn đồ ngon, rồi lái xe đi chơi nhé?”

Anh vuốt ve má mềm mại của Ha Min và đưa ra những lời đề nghị ngọt ngào. Đó là một sự đụng chạm trắng trợn khiến cậu không thể từ chối. Anh khen ngợi Ha Min, người đang gật đầu đồng ý với vẻ mặt ngơ ngác, và nắm lấy tay cậu, hôn lên vết thương vẫn chưa lành.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo