Lời nói của Chae Rin khiến đầu óc hỗn loạn của Ha Min bỗng chốc trở nên tỉnh táo. Những suy nghĩ chưa được sắp xếp bỗng trở nên vô nghĩa. Dù sao thì câu trả lời cũng rất đơn giản. Càng được anh đối xử tốt, càng được anh dịu dàng, càng được anh ân cần, trong lòng cậu lại càng nảy mầm. Một chút hy vọng nhỏ nhoi. Một ý nghĩ xảo trá rằng biết đâu anh cũng thích cậu một chút, dù chỉ là một chút thôi.
Sau khi hòa quyện thể xác thì muốn được hôn, sau khi được hôn thì muốn được hòa hợp tâm hồn. Cậu cứ nghĩ rằng mình đang sống mà không tham lam, nhưng không phải vậy. Từ sau khi gặp anh, chưa bao giờ cậu không tham lam cả. Cậu muốn được nhìn anh nhiều hơn một chút, muốn được nghe giọng anh nhiều hơn một chút, muốn tình cờ gặp anh. Như những ngày thơ ấu cậu chạy về nhà mỗi ngày chỉ để được nhìn thấy anh. Như cái thuở bé cậu lén lút nhìn anh mỗi ngày.
“Có lẽ A là tiền bối đó ạ?”
Ha Min tái mét mặt mày trước câu hỏi đánh trúng tim đen. Câu hỏi này không nhắc đến tên người đó, có lẽ vì đây là một buổi tiệc. May mắn thay, mọi người đang mải mê uống rượu và hò hét nên không ai tập trung vào cuộc trò chuyện thầm lặng của họ.
“Không, không phải mà.”
“Em thấy đúng đó.”
“…….”
Ha Min vừa thấy lạ vừa thấy sợ Chae Rin, người luôn đoán trúng mọi thứ. Không chỉ đoán trúng mà đến cả cái vẻ chắc chắn đó cũng khiến cậu cảm thấy kinh ngạc. Chae Rin tiếp tục nói khi thấy Ha Min câm nín.
“Hai người ngủ với nhau rồi đúng không.”
Đồng tử của Ha Min run lên dữ dội hơn trước câu hỏi thẳng thắn đó. Thấy cậu run rẩy như một con vật ăn cỏ, Chae Rin bật cười.
Những đứa trẻ coi dị tính là mặc định có lẽ sẽ không thấy, nhưng đối với Chae Rin, người coi đồng tính là mặc định thì rất dễ nhận ra. Hành động và ánh mắt của Tae Rim chỉ dành riêng cho Ha Min tại sảnh có gì đó mờ ám và dai dẳng. Hơn nữa, họ còn không hẹn hò mà lại hỏi những câu như thế này, đủ để dự đoán được chuyện gì đã xảy ra.
“Không sao đâu ạ, em sẽ không nói đâu. Với người khác.”
“À, không phải anh lo em nói với người khác mà….”
Cậu không sợ Chae Rin sẽ kể với ai đó mà cậu chỉ hoảng hốt vì tình huống này đã bị bại lộ. Chỉ vì lỡ miệng mà cậu đã bị lộ tẩy hết rồi.
Chưa kịp hối hận thì giọng nói thờ ơ quen thuộc lại vang lên.
“Lúc nãy tiền bối đó cũng đến phòng oppa mà, có phải là do chuyện đó nên giờ oppa không vui không ạ?”
“trông không vui à…?”
“Trên mặt anh viết đầy chữ buồn rầu luôn đó.”
Ha Min cúi gằm mặt trước những lời nói được thốt ra một cách thản nhiên đó. Cậu thấy mình thật đáng thương khi không thể che giấu được cảm xúc. Ha Min lên tiếng như thú tội với giọng nói trầm lắng.
“Chỉ là có lẽ anh ấy hơi hiểu lầm một chút.”
“Hiểu lầm gì ạ?”
“Thì là… anh….”
“Dạ.”
“Ngại, ngại quá không nói được….”
“Có gì mà ngại chứ.”
Ha Min đảo mắt lia lịa và khó nhọc mở miệng.
“Anh với Hee Gyeom….”
“Hee Gyeom? Park Hee Gyeom ạ?”
“Thì đó….”
“B là Park Hee Gyeom?”
Chae Rin cau mày nhìn Park Hee Gyeom đang xắn tay áo và nướng thịt chăm chỉ.
“Cái thằng đó từ khi vào đại học đến giờ quen không biết bao nhiêu bạn gái rồi đó….”
Chae Rin nói thêm như thể cạn lời.
“Vậy nên anh ấy mới hiểu lầm….”
“Vậy có nghĩa là tiền bối đó đã hiểu lầm khi thấy oppa và Park Hee Gyeom ở cùng nhau?”
Chae Rin hiểu ý cậu ngay cả khi cậu diễn đạt dở tệ. Ha Min nhìn cô với vẻ mặt vừa lạ vừa thán phục, Chae Rin cầm đôi đũa trên tay và gõ nhẹ vào chiếc đĩa trước mặt như thể đang suy nghĩ.
“Nhưng có phải người yêu đâu mà, có liên quan gì chứ. Oppa ở với ai thì kệ oppa chứ.”
Lời nói của Chae Rin rất đúng. Nhưng nếu thật sự anh không quan tâm đến chuyện đó thì cậu sẽ cảm thấy hụt hẫng lắm.
“Hay là tiền bối đó chỉ đang lợi dụng oppa thôi không ạ?”
Chae Rin nhíu mày và hỏi lại sau một hồi suy nghĩ. Ha Min giật mình và chớp mắt liên tục khi nghe câu hỏi đó.
“Không, không phải vậy đâu… Ban đầu là do anh… Không, anh ấy không có lỗi….”
Ngay từ đầu người khơi mào là cậu mà.
Chae Rin thở dài khi nghe Ha Min ngụy biện một cách vụng về.
“Chứ không thì sao lại ghen?”
Chae Rin lại bỏ một miếng thịt vào miệng và nhai nhồm nhoàm. Ha Min ngơ ngác chớp mắt trước giọng điệu khó hiểu đó. Từ “ghen” nghe thật xa lạ. Chuyện đó không thể nào xảy ra được, nhưng từ đó lại ghim sâu vào lòng cậu. Chắc chỉ là anh thấy không vui thôi. Dù không phải là người yêu đi nữa, anh vẫn nên cư xử đúng mực với đối phương, chỉ là như vậy thôi mà.
Lúc Ha Min đang chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng nhiên lối vào sân thượng trở nên ồn ào một cách kỳ lạ. Đó là vì giọng nói vang vọng của Tae In, người đang nướng thịt chăm chỉ với Hee Gyeom.
“Sao anh lại đến đây?”
Ha Min vô thức quay đầu lại trước giọng nói pha lẫn sự khó hiểu và bực bội đó. Ngay khi vừa quay đầu lại, cậu đã thấy anh đột ngột xuất hiện. Tae Rim thong thả bước vào, đảo mắt nhìn quanh bàn và từ tốn đáp.
“Anh đói.”
Khuôn mặt Tae In nhăn nhó trước câu trả lời trơ trẽn đó. Cậu ấy đang nổi nóng với vẻ mặt nhăn nhó như thể vừa nghe thấy một điều vô lý.
“Đói thì đi ăn cơm với bạn anh đi―!”
“Ở với bọn nó anh mất hứng ăn.”
“Anh đang tự giới thiệu bản thân đó hả?” ^^
Tae Rim vẫn không hề lay chuyển trước những lời mỉa mai trắng trợn đó, anh đảo mắt nhìn quanh bàn và chạm mắt với Ha Min từ xa. Ha Min chớp mắt với vẻ mặt ngơ ngác. Cậu chưa từng nghĩ rằng anh sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây. Giọng nói bất mãn của Tae In lại vang lên.
“Anh bảo là có hẹn mà.”
“Hủy rồi.”
“Gì chứ? Hồi nãy vừa gọi điện cho mẹ xong mà?”
“Ôi, lằng nhằng quá đấy.”
Anh khẽ nhíu mày trước những lời tra hỏi của Tae In. Anh lộ rõ vẻ khó chịu. Tae In trừng mắt nhìn anh với vẻ tức giận trước lời đáp trả dứt khoát đó. Tae In lầm bầm trong miệng nhưng không dám cãi lại. Tae Rim bỏ lại Tae In đang bĩu môi và sải bước đi tới. Anh không hề do dự mà đi thẳng đến và ngồi xuống bên cạnh Ha Min một cách tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.
“Chào em?”
Anh thản nhiên chào hỏi cậu. Ha Min vẫn không thể che giấu được vẻ mặt bối rối trước lời chào đột ngột đó, cậu vẫn chỉ chớp mắt liên tục, anh lại lên tiếng.
“Em ăn nhiều chưa?”
Cậu cứ nghĩ rằng sau khi rời đi như vậy, anh vẫn sẽ hiểu lầm và cảm thấy không vui vì cậu đã ở cùng người khác, dù họ chỉ hòa quyện thể xác. Nhưng trái với dự đoán của cậu, anh vẫn rất bình thường.
“À, vâng.”
Ha Min lấy lại tinh thần và vội vàng đáp lời. Cậu cảm thấy có ánh mắt dò xét của Chae Rin đang ngồi đối diện.
“Anh vẫn chưa ăn cơm à?”
Ha Min không biết phải nói gì nên đã buột miệng hỏi. Tae Rim gật đầu với vẻ mặt bình thản.
“Ừ. Anh đói quá.”
Anh vừa nói vừa cười tươi. Một bầu không khí kỳ lạ bao trùm lấy mọi người. Không biết có phải vì cuộc trò chuyện giữa cậu và anh đã kết thúc lưng chừng hay vì trước đó cậu và Chae Rin vừa bàn tán về anh nên cậu cảm thấy rất khó xử. Hơn nữa, Chae Rin cũng im bặt kể từ khi anh xuất hiện.
“Ơ… đây, muỗng đũa.”
Ha Min vội vàng lấy muỗng, đũa và cốc nước rồi đặt trước mặt anh. Tae Rim ngắm nhìn từng hành động nhỏ nhặt của Ha Min đang loay hoay.
“Đây có nước tương, tương đậu rồi…, anh có ăn tương ớt không ạ?”
Ha Min ngơ ngác hỏi với đôi mắt tròn xoe. Tae Rim khẽ cười và lắc đầu. Anh có vẻ không cần những thứ đó. Ha Min nhanh chóng đồng tình rồi cầm đũa lên. Cậu cảm thấy khó chịu vì chân anh đang chạm sát vào chân cậu, nhưng vì đây là chỗ đông người nên cậu cố gắng không lộ ra. Cậu gắp thức ăn và đặt vào đĩa trước mặt anh.
“A, oppa, em đi qua chỗ Eun Soo một lát nha.”
Chae Rin, người cứ lén lút nhìn về phía này nãy giờ tinh ý đứng dậy. Cô rời đi một cách tự nhiên như để nhường chỗ cho họ, cậu vừa cảm ơn vừa ước rằng cô đừng đi. Không hiểu sao chỉ có hai người với nhau lại khiến cậu cảm thấy áp lực.
“Ha Min à.”
Ngay khi Chae Rin vừa rời đi, bàn tay to lớn của anh đã ôm lấy đùi cậu. Ha Min giật mình và nhìn xung quanh trước cái chạm kín đáo đó. May mắn thay, không có ai để ý đến họ.
“Anh vẫn còn chuyện muốn nói với em mà.”
Giọng nói trầm thấp của anh vang vọng bên tai cậu. Ha Min liên tục nhìn trước ngó sau trước dáng vẻ xông xáo xoay hẳn người về phía cậu. Cậu cảm thấy bất an và lo lắng vì cứ có cảm giác như ai đó sắp nhìn thấy họ.
Ha Min cố gắng kìm nén vẻ lo lắng và lặng lẽ gật đầu. Giữa đôi môi đang đảo mắt lia lịa của Ha Min, một âm thanh nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy vang lên.
“Anh lúc nãy….”
“Ừm.”
“Em chưa bao giờ… nghĩ đến chuyện đó cả.”
“Ừm.”
“Em với Hee Gyeom thì….”
“Anh biết rồi.”
“Dạ…?”
“…Chắc chắn là hai đứa không thể nào ngủ với nhau được.”
Ha Min vô thức nắm chặt tay anh trước lời nói trần trụi đó. Khuôn mặt cậu hoảng hốt và run rẩy. Cậu cố gắng ra hiệu cho anh đừng nói những lời như thế ở đây. Nhưng Tae Rim lại khẽ cười và nắm chặt lấy bàn tay đang ngăn cản anh. Bờ vai Ha Min run lên trước cái chạm kín đáo đó.
“Nhưng mà Ha Min à.”
Anh ngập ngừng một cách khác thường. Ánh mắt cậu chìm sâu và trở nên u ám trong giây lát, rồi anh định mở miệng nói tiếp.
“Hyung ăn thịt đi ạ!!”
Đột nhiên, một đĩa đựng đầy những miếng thịt nướng thơm ngon được bày lên bàn. Ha Min giật mình và vội vàng rút tay ra khỏi tay anh. Tae Rim liếc nhìn bàn tay vừa bị cậu hất ra một cách khó chịu. Trong khi đó, Hee Gyeom cũng nói gì đó với Tae Rim.
“Tiền bối cũng ăn nhiều vào ạ.”