Sweet Shot - Chương 73

Ha-min cắn chặt môi dưới. Mỗi khi cậu cắn, màu môi đỏ tươi lại càng đậm hơn.

“Anh… em…”

“Ừ.”

“Em… có vẻ như thích… một người rồi.”

Lời nói dối mà cậu đã chuẩn bị cuối cùng cũng thốt ra. Cổ họng cậu nghẹn lại ngay khi cậu nói. Đồng tử cậu đảo loạn và những lời vô nghĩa tuôn ra.

“Em cũng thích làm chuyện đó với anh… Nhưng mà như vậy là thất lễ.”

“… .”

“Em xin lỗi anh…”

Cậu cũng muốn từ từ rời xa anh, nhưng cậu biết rằng nếu khoảng thời gian đó kéo dài, cậu sẽ chỉ còn lại sự luyến tiếc, vì vậy cậu chỉ muốn lặng lẽ kết thúc mọi chuyện, để anh không bị tổn thương.

“Xin lỗi… Đột ngột quá đúng không.”

“…”

“Em nói đột ngột quá… Xin lỗi anh. Thay vào đó, thỉnh thoảng… Anh muốn thì vẫn có thể…”

Ngay cả khi chính miệng cậu nói ra, cậu cũng không thể hiểu được mình đang nói gì. Cậu chỉ muốn trốn chạy. Căng thẳng, lo lắng, tủi thân. Hàng chục cảm xúc đang khuấy động cậu. Cậu cúi đầu để che giấu đôi môi đang run rẩy. Cậu cố gắng nuốt trôi những cảm xúc đang trào dâng.

Người tốt mà anh nói. Ngay cả khi người đó xuất hiện vào một ngày nào đó, có lẽ người đó cũng sẽ không thể trở thành người cậu thích.

Vì người đó chỉ có thể là anh.

Nhưng không phải mà. Không phải anh… Có lẽ sẽ không bao giờ có thể.

“Không, ý em không phải là vậy…”

“… .”

“Ý em là bây giờ… từ nay về sau…”

Vì vậy, cậu chỉ muốn lặng lẽ kết thúc mọi chuyện và chỉ muốn quay trở lại như ban đầu.

“Em xin lỗi.”

**

Mẹ của Ha-min đã từng thẳng thắn mắng cậu khi cậu còn nhỏ, nhưng từ một thời điểm nào đó, bà trở nên cẩn trọng hơn. Bà không hề tức giận, mà chỉ luôn miệng “Con trai iu của mẹ, con trai mẹ” và chỉ luôn ôm ấp cậu. Tuy nhiên, đã có một lần cậu bị mắng rất nặng. Hôm đó, Ha-min đã khóa cửa phòng mình và ở trong đó cả tháng trời, và sau một thời gian dài, cậu mới đi dạo gần nhà với mẹ. Đó là vì giáo viên tư vấn đã giao cho cậu bài tập là đi bộ ít nhất 10 phút mỗi ngày.

Cậu trùm mũ áo hoodie và đi bộ với vẻ mặt tiều tụy và ủ rũ. Hơn nữa, cậu chỉ nhìn xuống đất khi đi bộ, và chỉ vô tình chạm vào một người đi ngang qua, nhưng cậu đã cúi đầu lia lịa như thể mình đã phạm tội chết và liên tục lặp lại lời xin lỗi một cách máy móc. Dù người va chạm đã đi từ lâu, Ha-min vẫn liên tục nói “Xin lỗi, xin lỗi”. Đó là khoảnh khắc trái tim của mẹ cậu tan nát.

Mẹ cậu đã đánh vào lưng Ha-min và nói rằng con có gì phải xin lỗi chứ. Bà đã mắng cậu nhưng bà lại đang khóc. Bà đã hét lên rằng Ha-min không có tội gì, nhưng vì bà khóc quá đau khổ nên Ha-min bồn chồn và an ủi mẹ. Con xin lỗi mẹ. Cậu lẩm bẩm và an ủi mẹ.

Thật khó để sửa chữa hoàn toàn thói quen ủ rũ. Nó đã trở thành một phần tính cách của cậu vào một thời điểm nào đó, và nhờ đó mà cậu thường bị mọi người phớt lờ ở bất cứ đâu, nhưng Ha-min vẫn sống mà không gặp nhiều khó khăn. Cậu cảm thấy thoải mái hơn khi mình bị tổn thương hơn là gây tổn thương cho người khác, và cậu âm thầm hài lòng với việc mình đã khá hơn trước, nên cậu đã sống một mình.

Nhưng trường hợp hiện tại thì khác. Cậu vẫn muốn nói chuyện rõ ràng, cậu vẫn muốn nói một cách rành mạch, nhưng cậu không thể kết thúc câu chuyện của mình một cách hoàn hảo trong suốt cuộc trò chuyện. Cậu muốn nói chuyện một cách trưởng thành và đúng đắn, nhưng cậu chỉ lắp bắp và lặp lại lời xin lỗi như một thằng ngốc. Ha-min cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh im lặng một lúc trước giọng nói ấp úng vụng về của cậu. Cậu không thể biết anh đang nghĩ gì. Anh có vẻ hơi bối rối, nhưng hơn thế nữa, cậu có thể thấy đôi mắt anh có vẻ đang suy nghĩ rất nhiều.

Thật ngốc. Ngay cả một câu cũng không thể nói cho đàng hoàng. Không biết cậu trông ngốc nghếch đến mức nào nữa. Ha-min thở dài nhỏ vì bực bội. Nhưng dù là mối quan hệ nào, vẫn có những phép tắc ứng xử, và cậu lo lắng rằng anh sẽ không vui vì thông báo đột ngột của cậu. Lúc đó, anh im lặng một lúc rồi khẽ hỏi.

“Là ai?”

Ánh mắt dịu dàng của anh có vẻ hơi lệch lạc. Ha-min nở một nụ cười gượng gạo trước câu hỏi bất ngờ.

“Chuyện đó thì em không thể nói…”

“Sao vậy, em không thể nói với anh sao?”

“À…”

“Nếu em đột ngột làm vậy một cách đơn phương, thì ít nhất em cũng phải nói để anh có thể hiểu được chứ.”

Anh tiếp tục nói bằng giọng điệu bình tĩnh. Giọng anh vẫn dịu dàng như mọi khi.

Lời nói của anh không sai, nên Ha-min ngập ngừng một lúc. Cậu không có ý định chỉ đích danh ai cả. Cậu sợ rằng như vậy sẽ gây ra sự hiểu lầm lớn hơn, nên cậu định nói một cách mơ hồ và kết thúc mọi chuyện. Cậu nghĩ rằng sau khi cậu nói vậy, anh sẽ miễn cưỡng mỉm cười và bỏ qua một cách nhẹ nhàng.

“Em, em xin lỗi anh, vậy thì chỉ đến hôm nay thôi…”

“…”

“Anh cứ coi như chỉ đến hôm nay thôi… được không ạ?”

Ha-min lẩm bẩm trong khi mân mê đầu ngón tay. Cậu không còn cách nào khác vì chính cậu là người đã hành động đột ngột mà không hề báo trước.

Tae-rim khẽ cười nhạt trước giọng nói ngượng ngùng của cậu.

“À, chỉ là dùng một lần rồi vứt bỏ thôi à?”

Ha-min mở to mắt và nhanh chóng lắc đầu trước lời nói của anh như thể không thể tin được. Đôi mắt Ha-min thoáng hiện vẻ oan ức.

“Không phải…”

“Thì những gì Ha-min nói đúng là như vậy mà.”

“Không, không phải ý em là vậy. Thật đó.”

Ha-min vội vàng lắc cả hai tay để đáp lại. Cậu trông đáng thương đến mức áy náy vì xin lỗi. Tae-rim im lặng nhìn Ha-min như vậy. Đôi mắt anh chỉ nhuộm một màu đen, đó là một ánh nhìn mà cậu không thể nào đoán được.

Sau đó, anh đứng dậy khỏi ghế. Cổ anh nhúc nhích vì những vết bầm tím, và má anh sưng đỏ, nhưng ngược lại, điều đó chỉ khiến anh trông sắc sảo hơn chứ không hề xấu xí. Ngược lại, nó lại chọc thẳng vào tim Ha-min.

“Ừ, anh hiểu rồi.”

Anh đứng dậy và mở miệng một cách nhẹ nhàng.

“Em đã thích một người khác rồi, anh còn biết làm gì nữa.”

“…Ừm.”

Anh trả lời ngoan ngoãn và gật đầu. Ngay khi Ha-min âm thầm thở phào nhẹ nhõm trước hành động không gặng hỏi thêm của anh, anh lại lên tiếng.

“Thay vào đó, cho anh ngủ nhờ một đêm thôi.”

“Ơ…?”

“Chỉ hôm nay thôi.”

“…”

“Anh đã nói rồi mà. Anh không muốn về nhà, anh cũng không muốn ngủ một mình.”

Anh kéo khóe miệng lên với đôi mắt không hề cười. Anh luôn cười như vậy, nhưng lần này có một chút gượng gạo. Ha-min không thể trả lời trước bầu không khí vi tế đó, anh nói thêm như để trấn an cậu.

“Đừng lo, anh chỉ ngủ thôi.”

“… .”

“Anh cũng không có sở thích níu kéo người không thích mình đâu.”

Anh nói một cách dịu dàng như mọi khi. Ha-min miễn cưỡng gật đầu trước lời nói như thể đó là lần cuối cùng của anh. Ừ, đó thật sự là lần cuối cùng. Hôm nay là ngày cuối cùng cậu phải thức tỉnh khỏi giấc mơ hão huyền.

**

Cả hai đến phòng một cách gượng gạo mà không nói lời nào. Dù đã khuya, nhưng anh đã nằm trong xe và chờ một mình trong vài tiếng cho đến khi cậu tan làm. Anh thật sự không muốn về nhà, và anh cũng không muốn ở một mình. Dù sao thì sau khi bị đánh như vậy thì làm sao mà anh có thể có tâm trạng tốt được chứ.

Nhìn anh như vậy, cậu cũng có chút hối hận rằng mình có nên nói muộn hơn một chút hay không, nhưng nếu không thì chắc chắn hôm nay cậu và anh cũng sẽ lại có một đêm mặn nồng như một thủ tục hiển nhiên.

Cậu đã hết lời van xin và cầu xin người làm thêm ca sau đến sớm hơn một hai tiếng. Cậu hứa sẽ làm việc gấp đôi thời gian vào lần sau. Cậu không thể làm gì khác vì lòng cậu cứ nôn nao và bồn chồn khi nghĩ rằng anh đang chờ mình. Ngay cả khi cậu nói anh cứ về phòng trước đi, anh cũng không chịu nghe. Cậu cúi đầu chào thật sâu người làm thêm ca đã đến thay mình sớm hơn và vội vã rời đi.

Anh tựa người vào ghế lái, gác tay lên trán và nhắm mắt. Nhìn anh như vậy, cậu nghĩ rằng việc cậu van xin cũng không phải là vô ích. Cậu chỉ nghĩ đến việc phải nhanh chóng đưa anh về phòng để anh có thể ngủ.

Trong suốt quãng đường đến phòng, anh im lặng. Khuôn mặt anh có vẻ đang suy nghĩ gì đó, và anh cũng có vẻ bình tĩnh như mọi khi. Ha-min, người đã trở thành tội nhân, im lặng đi theo anh và chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Sau khi xuống xe, anh sải bước lên cầu thang và tự tiện mở khóa cửa phòng Ha-min. Cậu đã rất ngạc nhiên khi anh bấm số một cách không hề ngần ngại, và cậu càng hoang mang hơn khi cửa mở ra ngay lập tức, phát ra tiếng “tít”. Làm sao anh biết được chứ… Trước khi Ha-min kịp hỏi, anh đã bước vào căn phòng nhỏ như thể đó là nhà mình.

Ha-min dọn dẹp đôi giày mà anh vừa cởi ra và ngồi xuống giường một cách ngượng nghịu. Đó là vì anh đã vào phòng tắm để tắm ngay lập tức. Trong phòng tắm đã có bàn chải đánh răng mà anh đã dùng vài lần. Có lẽ cậu nên cảm thấy may mắn vì đã không vứt nó đi…? Ha-min vô cớ đi đi lại lại trong căn phòng sạch sẽ vì cảm giác căng thẳng kỳ lạ. Rồi cậu vô tình nhìn thấy hộp sơ cứu bằng nhựa và để nó ở nơi dễ thấy.

Ngay sau khi anh tắm xong, Ha-min cũng nhanh chóng vào phòng tắm. Hơi ấm ập đến cùng lúc hương thơm của anh lan tỏa khiến cơ thể cậu nhức nhối. Ha-min cảm thấy bối rối trước cơ thể tự động phản ứng và vội vã tắm rửa bằng nước lạnh rồi bước ra. Ha-min thay một chiếc áo phông rộng thùng thình che cả bàn tay và bước ra khỏi phòng tắm.

Anh ngồi đại trên giường và lướt điện thoại với vẻ mặt thờ ơ. Ha-min, người đã trở nên cảnh giác vì khuôn mặt nghiêng có vẻ vô cảm và trầm lắng, liếc mắt nhìn xung quanh và cẩn thận hỏi với vẻ mặt như vừa nhận ra rằng mình đã để quên hộp sơ cứu.

“Em bôi thuốc cho anh nhé…?”

Những vết bầm tím của anh ngày càng đậm hơn theo thời gian. Chúng rõ đến mức người nhìn cũng cảm thấy đau, vì vậy cậu đã hỏi vì lo lắng, nhưng anh chỉ khẽ cười và lắc đầu

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo