Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
“Anh, chuyện đó… mình nói sau được không?”
“…”
“Em có hẹn trước rồi… Với lại sắp có tiết nữa.”
Ánh mắt khó xử của Ha-min đảo quanh. Ánh mắt chăm chú của Tae-rim hướng về phía sau khuôn mặt của Ha-min đang tiến lại gần. Sau khi liếc nhìn Hee-gyeom đang đứng với vẻ mặt không vui, anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ha-min ngay trước mắt.
“Ha-min à.”
“Dạ?”
Ha-min ngây thơ mở to mắt trước tiếng gọi trầm thấp. Khi đôi mắt hiền lành và con ngươi giống như chó con mở to, Tae-rim, người chỉ đang nhìn, đột nhiên nghiến răng. Hình ảnh cậu vừa bám sát và vuốt ve khuôn mặt anh hiện lên trong đầu, Tae-rim dồn sức vào tay đang nắm vô lăng. Tae-rim tiếp tục nói một cách vô thức.
“Không mất bao lâu đâu, lên xe đi.”
Một giọng nói kìm nén một cách tinh tế vang lên. Ha-min cảm nhận một cách trực quan rằng bầu không khí của anh không bình thường và cậu có chút bối rối.
Ha-min, người đang cười yếu ớt nhưng có vẻ hơi trầm ngâm, quay lại và tiến đến Hee-gyeom đang đứng ngây người.
“Anh xin lỗi, Hee-gyeom à. Chắc là anh phải nói chuyện một chút. Lần sau anh mua cà phê cho em nhé. Anh mua cho em hai lần luôn.”
Ha-min nhấn mạnh bằng cách giơ hai ngón tay với vẻ mặt như thể sắp chết vì xin lỗi. Hee-gyeom bĩu môi với vẻ mặt tiếc nuối trước vẻ cố gắng tuyệt vọng của cậu. Dù cậu ta không thích chút nào, nhưng cậu ta không thể không nghe lời khi Ha-min xin lỗi đến mức đó. Hee-gyeom gật đầu vài lần.
“Em biết rồi. Anh đi đi ạ.”
“Cảm ơn em.”
“Thay vào đó, anh phải giữ lời hứa tối nay đó.”
“Ừ. Nhất định.”
Hee-gyeom cười khúc khích và nắm lấy cổ tay Ha-min khi Ha-min gật đầu lia lịa.
“Anh, đợi em một chút.”
Ha-min ngơ ngác nhìn cậu ta khi cậu ta đột nhiên nắm lấy tay cậu, Hee-gyeom tự tay chỉnh lại ống tay áo đang vén lên trên cổ tay và kéo xuống tận chỗ có dây đồng hồ, rồi chỉnh tề cài cúc lại.
“Em chỉ lo xa thôi.”
Ha-min cười nhạt và nói lời cảm ơn trước sự quan tâm tinh tế đó. Cậu cảm thấy như mình có một đồng minh đáng tin cậy vì cậu ta đã chú ý hơn cả cậu. Đó là lúc một người cao lớn gần 1m90 tiến đến bên cạnh và tạo ra một cái bóng. Một ánh nhìn không hề có chút nụ cười nào hướng về phía cậu. Ha-min thoáng bối rối trước sự ớn lạnh khiến lông tơ trên khắp cơ thể cậu dựng đứng lên, cậu giật mình khi nghe thấy tiếng “tách” và nhận ra mình đã bị túm lấy cổ tay trái. Một tiếng rên nhỏ bật ra khi anh túm chặt lấy bàn tay đang đeo đồng hồ. Hee-gyeom cũng hoảng hốt và cau mày trước dáng vẻ áp bức của anh.
“Anh…?”
Ha-min bất lực bị lôi đi khi anh cứ thế nắm lấy cổ tay cậu và kéo đi. Hee-gyeom cảm thấy không ổn khi nghe thấy tiếng rên rỉ bật ra một cách tự nhiên vì cổ tay bị nắm quá đau nên đã túm lấy cánh tay của Ha-min mà Tae-rim đang nắm và ngăn cản hành động của anh.
“Anh đang làm gì vậy? Anh ấy đang đau…”
“Im đi.”
Một giọng nói trầm thấp cản Hee-gyeom lại khi cậu ta cố gắng giúp Ha-min vì Hee-gyeom lo lắng vì anh đang túm lấy cái tay đó. Đồng thời, một ánh mắt lạnh lẽo chạm vào làn da của Ha-min mà Hee-gyeom đang nắm lấy. Trong khoảnh khắc im lặng trầm lắng đó, cơ hàm của anh, người đang có vết bầm tím xanh xao, đã dồn hết sức lực vào đó. Anh dồn hết sức lực như thể đang kìm nén những cảm xúc sắp bùng nổ và thốt ra một giọng nói u ám.
“Đừng có mà chạm vào.”
Cả Ha-min lẫn Hee-gyeom đều cứng đờ trước lời cảnh cáo nhỏ nhẹ đó. Hee-gyeom dừng lại vì cả giọng nói lẫn ánh mắt chạm vào cậu đều mang một ánh sáng kỳ lạ, Tae-rim hiếm khi nói ra những lời khó chịu.
“Không nghe thấy à?”
“…”
“Bỏ tay ra.”
Sự thù địch, đó là sự thù địch mà anh đã thể hiện với Hee-gyeom.
Anh chưa bao giờ thể hiện sự thù hằn hay tức giận dù có thể hiện sự thờ ơ, nhưng anh lại trừng mắt nhìn Hee-gyeom với đôi mắt cáu kỉnh. Ha-min chậm rãi chớp mắt và nhìn anh. Câu hỏi “Tại sao?” chiếm lấy tâm trí cậu và khiến cậu bối rối.
Nhưng có lẽ Hee-gyeom cũng vậy, cậu ta ngớ người và mở miệng.
“Anh bỏ tay ra trước đi ạ.”
Hee-gyeom không thích Tae-rim, người đã lén lút cảnh giác cậu từ hồi ở Jeju. Cậu luôn cảm thấy xa lạ với vẻ ngoài luôn đối xử với mọi người bằng nụ cười, nhưng không hề cảm nhận được chút thân thiện hay chân thành nào. Và đúng như dự đoán, Hee-gyeom cảm thấy dự đoán của mình không sai khi thấy anh không chỉ lái xe ẩu mà còn cố gắng kiểm soát một cách tùy tiện người hiền lành và tốt bụng này. Thậm chí, cổ tay mà anh đang nắm chặt đến mức sắp gãy là cổ tay trái mà Ha-min luôn cố gắng che giấu.
Hee-gyeom không hề bỏ tay ra mà còn cau có hơn. Đôi mắt của Tae-rim giật giật. Ha-min khó xử rên rỉ trước bầu không khí căng thẳng mà cả hai đang cảnh giác lẫn nhau. Hai người đàn ông có vóc dáng to lớn vô thức nắm lấy tay cậu khiến tay cậu tê rần và thậm chí còn đau nhức.
“Em chỉ muốn cả hai người… bỏ tay ra thôi mà…”
Làn da trắng bệch ửng đỏ lên trước sức mạnh đang siết chặt. Hee-gyeom vội vàng buông tay với vẻ mặt như vừa chợt nhận ra điều gì đó.
“À, em xin lỗi anh.”
Hee-gyeom thả tay ra với vẻ mặt giật mình sau khi cậu ta đã hơi hăng máu lên trước cuộc chiến tranh giành vô nghĩa, nhưng tay của Tae-rim vẫn giữ nguyên như cũ. Tae-rim nhìn chằm chằm vào vết tay của Hee-gyeom với ánh mắt vô cảm. Làn da mềm mại và trắng trẻo ửng đỏ lên khi anh nắm lấy tay cậu. Mi tâm của Tae-rim nhăn lại sâu sắc như thể cậu cảm thấy như đó là một dấu vết do người khác để lại.
“Anh ấy bảo là anh ấy đau mà, anh cũng bỏ tay ra đi ạ.”
Hee-gyeom trừng mắt nhìn Tae-rim với vẻ mặt bất lịch sự vì anh không có vẻ gì là sẽ bỏ tay ra. Tae-rim nhận lấy ánh mắt xéo xắc đó mà không hề nao núng và nhìn Ha-min. Anh bắt gặp ánh mắt rưng rưng đang nhìn Tae-rim với vẻ mặt khó xử. Cậu đang nhăn nhó khuôn mặt hiền lành như thể cậu thật sự đang đau.
Anh không thả tay ra mà còn nới lỏng lực siết. Và anh xoa nhẹ lên làn da có lẽ đang đau nhức. Đó là một cử chỉ ân cần như thể đang hỏi “Em đau à?”. Mặt khác, nó cũng có vẻ bí mật và nhớp nháp như thể đó là một sự tiếp xúc mang tính tình dục. Nhờ đó, khuôn mặt của Ha-min ửng đỏ.
“Đi bằng xe đi.”
Anh hoàn toàn phớt lờ lời nói của Hee-gyeom và nói một cách dịu dàng với Ha-min. Ha-min ngơ ngác nhìn Tae-rim và Hee-gyeom luân phiên nhau. Hee-gyeom hiền lành thể hiện sự cảnh giác, và Tae-rim, người biết cách hòa đồng với mọi người, lại thể hiện sự thù địch một cách công khai, tất cả đều là lần đầu tiên nên cậu đang ngớ người ra.
“Này anh kia, người ta đang nói chuyện đấy…”
“Vừa vừa thôi.”
“Hả?”
“Vừa vừa xen vào thôi.”
Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang khi Hee-gyeom cố gắng ngăn anh lại vì anh phớt lờ và định dẫn Ha-min đi. Hee-gyeom cười khẩy.
“Em đã hẹn trước với anh ấy rồi, xét cho cùng thì anh mới là người xen vào đó ạ.”
“Dù thế nào đi nữa thì Ha-min cũng muốn đi với anh mà, đúng không?”
“Trong mắt em thì nó có vẻ như là cưỡng ép đó ạ.”
Anh bật cười và lẩm bẩm khi cậu đáp trả mà không hề chớp mắt.
“Đệt, cái gì vậy trời…”
Ha-min chớp mắt ngạc nhiên trước tiếng lẩm bẩm như thể đang thở dài. Cậu có thể cảm thấy tâm trạng không thoải mái trong đôi mắt tĩnh lặng của anh. Ít nhất thì Ha-min có thể cảm nhận được. Ha-min chỉ quan sát bầu không khí rồi lại nắm lấy cổ tay Tae-rim. Đó là một hành động vội vã như thể cậu đang cố gắng ngăn Tae-rim lại. Ha-min giữ chặt Tae-rim trong khi có giọng điệu gây hấn và lên tiếng bằng một giọng nói gượng gạo.
“Hee-gyeom à.”
Mi tâm của Hee-gyeom nhăn lại trước tiếng gọi như thể bảo cậu dừng lại.
“Anh.”
“Anh không sao đâu nên em đi học đi. Anh cũng có chuyện muốn nói với anh ấy nữa…”
Ha-min chen vào giữa cả hai để xoa dịu bầu không khí căng thẳng. Hee-gyeom từ từ giãn khuôn mặt đang cau có ra trước vẻ khẩn khoản như thể muốn cậu rời đi. Cậu ta cảm thấy ngượng ngùng khi đòi hỏi thêm với vẻ mặt đang cố gắng một cách vụng về của cậu. Hee-gyeom dịu giọng hơn và nhìn Ha-min rồi chuyển ánh mắt về phía Tae-rim đang đứng sau lưng Ha-min.
Càng nghĩ càng thấy vô lý. Anh ta không biết rằng bản thân mình mới là người vô lễ và ngang ngược hơn sao? Thậm chí, người đã hẹn trước với anh ấy là mình, và người nhường nhịn cũng là mình, vậy mà ai mới là người bảo ai không được xen vào chứ? Và có gì mà anh ta bất mãn đến mức nhìn người khác như nhìn sâu bọ vậy chứ. Hơn nữa, thái độ như thể Ha-min là đồ vật sở hữu của anh ta cũng thật kỳ lạ.
Hee-gyeom gác lại tất cả những điểm khó hiểu và thở sâu ra và xóa đi vẻ mặt công kích. Và rồi, cậu lại trở về với khuôn mặt hiền hòa thường ngày và nói với Ha-min.
“…Em biết rồi. Vậy tối em liên lạc với anh nha.”
“À, ừ.”
Ha-min gật đầu thật mạnh như một con vật cưng ngoan ngoãn. Hee-gyeom khúc khích cười vì cậu thỉnh thoảng cảm thấy Ha-min giống như một người em trai dù Ha-min lớn hơn cậu ta hai tuổi.
“Học hành chăm chỉ nha, em đi trước đây.”
Tae-rim túm lấy tay Ha-min và kéo đi như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này khi Ha-min vội vàng vẫy tay và chào tạm biệt. Lần này, anh đan các ngón tay vào nhau chứ không phải nắm cổ tay. Hee-gyeom nhìn theo bóng lưng anh ta với vẻ mặt đầy nghi ngờ khi chứng kiến cảnh đó. Trong khi đó, Ha-min đang ra hiệu cho Hee-gyeom mau chóng đi đi. Hee-gyeom cảm thấy rất khó chịu như thể cậu vừa giao một con vật nhỏ cho một thợ săn vậy.
Tae-rim tự mở cửa ghế phụ và đưa Ha-min lên xe. Anh cúi người sâu, tự tay thắt dây an toàn và đóng cửa lại, rồi đi vòng qua nắp capo của xe và tiến về phía ghế lái. Anh mở cửa ghế lái và đặt tay lên nóc xe, rồi quay ánh mắt về phía Hee-gyeom như thể anh vừa chợt nhớ ra điều gì đó.
“À, Ha-min không đi được hẹn tối nay đâu.”
Hee-gyeom lại cau mày trước những lời nói đột ngột đó.
“Anh nói gì cơ ạ?”
“Cứ biết vậy đi.”
“…”
“Đừng lãng phí thời gian.”
Anh cười nhân hậu và nói những lời vặn vẹo. Anh chỉ nói những gì mình muốn nói rồi leo lên ghế lái. Chiếc xe ngoại nhập khởi động và phóng đi mà không chút do dự. Hee-gyeom, người chỉ còn lại một mình, ngơ ngác nhìn theo chiếc xe ngoại nhập đang khuất dần.