“Này… Song Ha Min.”
Giọng Tae In trở nên cứng nhắc vang lên bên tai.
“Cậu, khóc…?”
Không phải vì dáng vẻ điềm tĩnh hơn ai hết của anh mà cậu buồn.
Mà là vì dáng vẻ anh lại rời đi như vậy quá rõ ràng. Giống như hồi nhỏ anh đã biến mất không một dấu vết, và cậu lại nghĩ đến dáng vẻ thảm hại của mình khi đã nhớ nhung anh hơn mười năm. Vì anh quá tàn nhẫn khi không hề báo trước cho cậu biết việc anh sẽ rời đi. Và vì những cảm xúc thê lương này thật đáng thương và vô dụng.
Dù biết là không nên, nhưng nước mắt vẫn rơi. Một khi nước mắt đã bắt đầu rơi, nó tuôn trào không thể kiểm soát. Nước mắt trào ra như thể đã chờ đợi từ lâu, biến thành tiếng khóc khiến cơ thể cậu run rẩy.
Những năm tháng dồn nén, những cảm xúc đau khổ chồng chất như thác đổ, trào ra.
**
“Giờ đỡ hơn chưa?”
Tae In đưa khăn giấy và hỏi với vẻ mặt lo lắng hơn bao giờ hết. Ha Min, người đã khóc như thể trút hết những nỗi buồn tủi trong nhiều năm, lúc này mới thấy xấu hổ với bộ dạng của mình, dùng tay lau đi khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt. Chiếc khăn giấy trên tay cậu ướt đẫm.
Không biết cậu đã khóc bao lâu, đây là lần đầu tiên cậu khóc nhiều như vậy. Có lẽ vì những giọt nước mắt tuôn rơi như thể những nỗi buồn tủi tích tụ bấy lâu nay đã bùng nổ, mà cậu cảm thấy có chút dễ chịu.
Ha Min nhìn Tae In với vẻ mặt thanh thản và thoải mái hơn.
“Xin lỗi, làm cậu giật mình rồi.”
“Đương nhiên là giật mình rồi, thằng nhóc này ! Tớ cứ tưởng cậu khóc ngất đến nơi rồi chứ.”
Tae In thực sự hoảng hốt và giật mình, cậu vuốt cả ngực. Ha Min ngượng ngùng cười và gãi má.
“Có chuyện gì xảy ra à? Sao đột nhiên lại khóc toáng lên như sắp chết thế?”
Tae In hỏi với vẻ mặt hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Ha Min ngập ngừng một lúc rồi lắc đầu.
“Vậy thì sao….”
Tae In cũng khựng lại trước câu trả lời lắc đầu của cậu. Có vẻ như cậu đã nghĩ ra điều gì đó, cậu cau mày với vẻ mặt nghi ngờ.
“Không lẽ….”
“…….”
“Thôi, chắc không phải đâu.”
Tae In tự mình suy đoán và lẩm bẩm. Vừa nói không phải, Tae In vừa nghi hoặc nhìn Ha Min.
“Không lẽ… Tớ chỉ hỏi vì tớ nghi ngờ thôi nhé….”
“…….”
“…Không lẽ… Cậu khóc vì… anh tớ sắp đi Mỹ à?”
“….”
Ngay khoảnh khắc nước mắt tuôn trào, Ha Min đã định nói ra tất cả. Đó là một trong những lý do cậu gặp Tae In hôm nay. Cậu định trút hết mọi chuyện cho Tae In nghe. Cả những vết sẹo trên cổ tay, cả những tháng ngày đã qua. Vốn dĩ cậu không định nhắc đến chuyện của anh… Nhưng cậu nghĩ rằng nếu cậu vẫn giấu giếm sau khi đã để lộ bộ dạng này, thì có lẽ cậu đang lừa dối Tae In.
“Có vẻ là thật rồi….”
Tae In có vẻ bối rối khi nhìn Ha Min im lặng không đáp lời. Cậu lúng túng, dường như không biết phải nói gì, và có một vẻ mặt ngơ ngác.
“…Tớ xin lỗi.”
Ha Min cúi gằm mặt xuống như một tội nhân.
“Tớ… Tớ không hiểu rõ lắm, nhưng, vậy có nghĩa là… cậu, chẳng lẽ cậu… thích anh tớ…?”
Lời nói của Tae In ngắt quãng. Cậu ta có vẻ ngạc nhiên đến mức không thể tưởng tượng được. Càng như vậy, Ha Min càng co rúm lại, vai cậu trùng xuống, và đầu cậu càng cúi thấp hơn.
“…Tớ xin lỗi.”
“Không, không phải là cậu phải xin lỗi.”
“…Đáng lẽ tớ nên nói sớm hơn….”
Tae In không khỏi bối rối, vội xua tay khi thấy Ha Min cúi đầu như một tội nhân.
“Không… À, có lẽ cậu không thể nói ra được….”
Tae In lẩm bẩm một mình rồi dừng lại suy nghĩ một lúc, sau đó cậu gõ nhẹ vào mặt mình như thể đang sửa lại vẻ mặt ngớ ngẩn. Cậu có một vẻ mặt không thực tế.
“…Cậu thật sự thích anh ấy à?”
Tae In cẩn thận hỏi lại, dường như không thể tin được. Ha Min chỉ biết lặp lại lời xin lỗi vì cảm thấy tội lỗi khi nhìn Tae In đang hoang mang.
“Tớ xin lỗi.”
“Không, tớ không bảo cậu phải xin lỗi tớ….”
“…….”
“Có chút không thực tế nhỉ? Hay là đột ngột quá….”
Tae In cảm thấy có lỗi với Ha Min, người đang vô cùng hối lỗi, nhưng cậu vẫn không thể tin được, nên cậu gãi thái dương với vẻ mặt ngơ ngác.
Sau đó, cả hai im lặng một lúc. Khoảnh khắc im lặng đó dường như kéo dài vô tận đối với Ha Min. Tae In dường như đang suy nghĩ rất lâu xem nên nói gì, cậu trầm ngâm một mình rồi thở dài một hơi. Cậu gạt bỏ vẻ mặt ngốc nghếch và đối diện với Ha Min với một vẻ mặt có phần bình tĩnh hơn, như thể những suy nghĩ của cậu đã được sắp xếp lại.
“Tớ cũng xin lỗi. Tớ hơi bối rối nên không nói năng gì cho ra hồn.”
Tae In nói với giọng điềm tĩnh và xoa xoa chóp mũi có vẻ ngượng ngùng.
“…Và cậu việc gì phải xin lỗi tớ vì chuyện đó chứ.”
“…….”
“Dù cậu có thích con trai đi chăng nữa… Dù người đó có là anh tớ… đi chăng nữa? Tớ thấy hơi kỳ lạ thật, nhưng đó đâu phải là chuyện cậu phải xin lỗi tớ.”
Việc Ha Min thích anh trai cậu có thể gây sốc, nhưng điều đó không khiến Ha Min trở thành tội nhân. Cậu vốn dĩ không phải là một người cổ hủ, và hơn nữa, đối phương là Ha Min, người mà cậu luôn khoe khoang là bạn thân nhất của mình. Cậu không hề có ý định đổ lỗi cho Ha Min vì cậu thích anh trai mình. Cậu chỉ ngạc nhiên và cảm thấy đột ngột mà thôi.
“Vậy, là anh ấy…?”
Tae In hỏi rất cẩn thận. Cậu rất cẩn thận khi nói ra những lời này vì lo rằng Ha Min có thể khó chịu.
“…Người tớ thích chỉ có anh ấy thôi.”
Đến lượt cái đó lại làm cậu ngạc nhiên. Cậu đã sống hơn 20 năm, và người cậu thích chỉ có một người đó thôi sao. Tae In không thể khép miệng lại.
“Anh có biết…?”
Ha Min lập tức lắc đầu trước câu hỏi của Tae In.
“À….”
“…Anh ấy không biết tớ thích anh ấy.”
…Anh ấy không biết ‘tớ’ thích anh ấy? Vậy có nghĩa là còn có gì đó nữa? Tae In chớp mắt liên tục.
“Nhưng tớ….”
“…….”
“Tớ… Với anh ấy….”
Ha Min khó khăn nói và thở sâu. Không phải lúc nào cũng dễ dàng để thành thật. Cậu không nghĩ rằng Tae In sẽ chấp nhận tất cả một cách mù quáng. Nhưng cậu muốn nói.
Tae In, người mà cậu đã gặp lại sau một thời gian dài, thực sự rất vui mừng khi gặp cậu, và cậu ấy đã quan tâm đến cậu ngay cả ở những nơi không ai thấy. Cậu dặn dò hậu bối phải chăm sóc cậu, và lôi kéo cậu đến tận buổi MT của câu lạc bộ không liên quan gì đến cậu để cùng nhau hòa nhập. Cậu đã cảm nhận lại được sự tồn tại của một người bạn sau nhiều năm. Cậu nghĩ rằng cậu nên thành thật với cậu, người mà cậu coi là bạn nối khố và luôn cố gắng vì cậu.
“Tớ… Với anh ấy… Chỉ là quan hệ thể xác….”
“…….”
“Tớ chỉ muốn… tận hưởng thể xác….”
Ha Min chỉ muốn chết đi cho rồi. Cậu muốn trốn chạy ngay cả khi đang nói. Nhưng cậu định chấp nhận mọi điều mà Tae In nói. Trong lúc cậu đang chờ đợi những lời tiếp theo của Tae In, thì cậu lại yên lặng một cách kỳ lạ. Cảm thấy kỳ lạ, Ha Min khẽ ngẩng đầu lên và liếc nhìn Tae In.
“Kỳ lạ… lắm đúng không?”
“…….”
“Cậu có thất vọng… về tớ… Tớ cũng hiểu….”
“Không phải.”
“Hả?”
“Không phải là như thế….”
“…Hả?”
Tae In không chỉ ngạc nhiên….
“Anh tớ đã động vào cậu?”
Tae In cau mày một cách thô bạo. Xét cho cùng, chuyện tình cảm của người khác không liên quan gì đến cậu. Nhưng việc anh cậu, người đã đối xử với Ha Min như em trai, người mà cậu ấy trân trọng, lại động vào Ha Min, cậu không chỉ không thể tin được mà còn cảm thấy ghê tởm.
“Không, không phải là động vào mà….”
“…….”
“Tớ là người chủ động….”
“Dù cậu có là người chủ động đi chăng nữa, anh cũng xem cậu như em trai mà.”
“Tae In à, chuyện đó….”
“Dù anh có ngủ với người này người kia không lựa chọn, làm sao anh có thể đến mức với một đứa ngây thơ như cậu―, ha, thật đấy.”
Tae In chưa bao giờ cảm thấy anh mình đáng khinh đến thế. Đối tượng là Song Ha Min. Là người mà anh ấy coi như em trai, và cậu biết rõ hơn ai hết rằng Song Ha Min là một đứa trẻ ngây thơ, trong sáng và chưa vướng bụi trần đến mức nào.
Cậu cảm thấy ghê tởm đến mức phát cáu khi anh động vào một đứa trẻ như vậy. Tae In, người em trai, hiểu rõ nhất về sự hỗn loạn trong các mối quan hệ tình cảm của anh trai mình. Bây giờ cậu mới biết rằng anh trai mình đã có thể đến mức quan hệ với cả đàn ông. Đi đến tận cùng là như thế này sao?
“Cậu cũng thế. Dù cậu có ngây thơ đến đâu đi nữa, cậu vẫn không biết anh tớ là người như thế nào à?”
“Hả…?”
“Dù bây giờ tớ chưa từng nghe cậu nói là cậu đã hẹn hò với ai, nhưng… Anh tớ là người dễ dãi trong chuyện đó, ngủ với ai, hẹn hò với ai, chia tay với ai. Những chuyện như thế.”
“…….”
“Dù anh ấy là anh tớ, nhưng anh là một người thực sự tồi tệ trong những chuyện như thế đấy?”
“…Tớ biết.”
Tae In bực bội với Ha Min, người đang ngốc nghếch, và cất giọng lớn. Ha Min im lặng trả lời, có lẽ đã hiểu rõ ý của cậu. Tae In khựng lại trước câu trả lời đó.
“…Cậu biết.”
“Biết rõ mà vẫn như thế….”
“Vì tớ thích anh ấy.”
“…….”
“Tớ là người đã mở lời trước.”
Ha Min đã nói ra những cảm xúc của mình, cậu muốn đến gần anh bằng cách đó. Thay vì một trái tim không thể chạm tới, cậu đã thú nhận với Tae In hành động hèn hạ của mình, muốn chạm vào cơ thể anh.
“Ha….”
Tae In thở dài sâu, như thể đang sắp xếp lại những cảm xúc đã bị kích động của cậu. Người bạn tốt bụng của cậu thậm chí còn đang yêu một cách ngu ngốc. Cậu vừa bực bội vừa cảm thấy thương xót cho cậu. Tae In gãi trán với vẻ mặt bực bội.
“Cậu định làm gì nếu bị tổn thương đây?”
Tae In hỏi một cách hờ hững, dường như đó là điều cậu lo lắng nhất. Ha Min khẽ bật cười trước những lời nói vô tâm nhưng lại quá dịu dàng. Cậu cười nhẹ rồi cẩn thận hỏi lại với vẻ mặt đã biến mất nụ cười.
Trong tình huống này, Tae In vẫn lo lắng rằng cậu sẽ bị tổn thương, cậu quá tốt bụng, quá chu đáo nên cậu bật cười. Tae In vẫn là một người bạn quá tốt bụng, đến mức cậu đang căng thẳng cảm thấy thật kỳ lạ. Ha Min cười héo hắt rồi hỏi lại với một giọng trầm lắng hơn.