Sweet Shot - Chương 85

-…Không. Em cũng không được.

Giọng nói chìm xuống khiến vẻ mặt của Tae-rim cũng nhíu mày một cách khó chịu.

-Nó còn không đến trường nữa.

Và một lời nói ngoài dự đoán khiến bàn tay đang định khởi động xe của Tae-rim khựng lại.

“Tại sao?”

-Em không biết.

“Sau đó cũng không gặp lại nó?”

-Ừ.

Dù người bạn thân thiết được cho là vậy đã biến mất, giọng của Tae-in vẫn bình tĩnh hơn dự kiến.

-Nhưng sao thế?

Tae-rim thoáng mất lời trước tình huống diễn ra ngoài dự kiến, và giọng hỏi ngược lại vang lên. Đó là một câu hỏi tự nhiên, nhưng đồng thời lại mang một giọng điệu chất vấn.

-Nghe Ha-min nói thì hai người kết thúc rồi mà.

“……”

-Vậy thì hyung không có lý do gì để tìm Ha-min nữa chứ.

“Anh mới không hiểu em làm sao đấy.”

-….

“Thằng bạn mà em quý trọng đến mức không biết để đâu cho hết lại biến mất mà em có vẻ chẳng sao cả nhỉ.”

Tae-rim mỉa mai đáp trả. Đó là bằng chứng cho thấy tâm trạng anh đã trở nên vặn vẹo.

-Chắc là có lý do.

Đó là một câu trả lời bình thản đến mức siêu thoát. Tae-rim cúp điện thoại một cách qua loa vì thấy nó không có ích gì, rồi ném mạnh điện thoại lên bảng điều khiển.

Đúng nghĩa là lặn mất tăm. Không chỉ tránh mặt anh mà còn cắt đứt mọi liên lạc.

Tae-rim khởi động xe và đạp ga ngay lập tức. Két. Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vang lên rợn người.

Tae-in nói đúng. Việc biến mất hay biến cố gì cũng đều có lý do, và nếu vậy thì chỉ cần chấp nhận sự thật đó là được.

Tae-rim cầm vô lăng bằng một tay, tay còn lại lục lọi lấy bao thuốc lá rồi ngậm một điếu. Anh châm lửa rồi mở cửa sổ. Thời tiết trở nên nóng hơn, một cơn gió ẩm ướt bết dính thổi vào da.

Chắc là có lý do.

Tae-rim lẩm bẩm câu nói đó rồi nhả khói. Có vẻ vì giờ tan tầm nên xe cộ đông đúc, vừa định di chuyển thì đèn đỏ lại bật lên. Anh chống khuỷu tay lên mép cửa sổ và lặng lẽ nhìn ra ngoài. Ánh đèn từ mọi phía chói mắt khiến anh nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi. Đó là do mấy ngày nay anh đã quá căng thẳng.

**

Tae-rim vứt mẩu thuốc xuống đất rồi lặng lẽ nhìn tòa nhà ký túc xá.

“…”

Khi anh hoàn hồn lại thì chiếc xe đã đi vào con hẻm khu nhà trọ, và đến nơi thì lại là trước tòa nhà này. Một tòa nhà tồi tàn và cũ kỹ đến rợn người. Vốn dĩ nếu không phải vì Ha-min thì anh sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này.

Bước vào ký túc xá, Tae-rim tự nhiên đi về phía phòng của Ha-min. Anh bước lên cầu thang và đi nhanh qua hành lang chật hẹp. Phòng của Ha-min ở cuối tầng hai, và khi đến trước cửa phòng, Tae-rim do dự một chút. Ngay cả khi bước vào, anh cũng đã đoán rằng cậu ta sẽ không có ở đó. Anh đã kiểm tra cửa sổ từ bên ngoài tòa nhà, và thấy nó tối om không có ánh đèn nào. Tae-rim đứng ngập ngừng trước cửa một lúc rồi gõ cửa. Nhưng tất nhiên là không có phản hồi.

“Ha-min à.”

Anh gõ cửa thêm hai lần theo phép lịch sự.

“Song Ha-min.”

Tất nhiên là không có tiếng trả lời nào.

Sau khi xác nhận rằng chủ nhà không có ở đó, Tae-rim tự nhiên bấm mật khẩu khóa cửa. Mật khẩu thật đáng yêu, đó là ngày sinh của cậu. 0505. Chỉ cần nhìn lén một chút từ bên cạnh cũng có thể biết được một con số đơn giản như vậy.

Ngay khi mở cửa, một luồng không khí lạnh lẽo ập đến. Một luồng khí lạnh khô khốc, như thể nơi này đã không có dấu vết của con người trong nhiều ngày. Anh tự hỏi tại sao mình lại vào căn phòng không có chủ này.

Tae-rim bước vào căn phòng chật hẹp đến nghẹt thở và ngồi xuống giường ngay lập tức. Anh chậm rãi nhìn xung quanh, căn phòng sạch sẽ và ít đồ đạc. Anh vô nghĩa liếc nhìn xung quanh, rồi đột nhiên cúi xuống và vùi mặt vào ga giường còn vương vấn mùi hương của cậu.

Anh hít một hơi thật sâu, và mùi hương đặc trưng của cậu thấm sâu vào mũi. Tae-rim hít mùi hương đến mức lồng ngực phồng lên, rồi thở ra một hơi nóng hổi. Hít thêm vài hơi thật sâu, cảm giác căng thẳng bực bội như cào xé thần kinh của anh dịu đi như một phép màu. Và anh lặng lẽ nhìn xuống giữa hai chân mình. “Thứ đó” ở trung tâm đã trồi lên và nhô ra trên quần. Anh bật cười ngớ ngẩn.

À phải, anh đã phải kiêng khem ngoài ý muốn trong mấy ngày nay, tích tụ lại cũng phải thôi.

Với khuôn mặt trở nên uể oải, Tae-rim nằm hẳn xuống. Anh kê đầu nghiêng lên chiếc gối được đặt ngay ngắn. Dù Ha-min tắm ở đâu thì cuối cùng cậu cũng trở lại với mùi hương vốn có của mình. Nếu anh vùi mũi sâu vào gáy và hít, anh sẽ ngửi thấy mùi sữa nồng nàn. Mùi da thịt pha lẫn cả mùi non nớt chưa trưởng thành vừa tinh khiết vừa dâm đãng.

“…Chết tiệt.”

Tae-rim chửi thề và kéo khóa quần xuống. Tiếng khóa kéo vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Anh vùi ga giường vào mũi. Anh nắm lấy “thứ” trung tâm đang phồng lên và thở hổn hển. Đây là lần đầu tiên anh tự xử sau thời trung học. Kể từ đó, anh không cần phải tự giải quyết nữa. Vì lúc nào cũng có đối tượng.

“Hà…”

Với khuôn mặt nhăn nhúm, anh lắc “cột” lên xuống. Anh vùi mặt vào chăn và nghiến răng ken két. Nếu Song Ha-min đang ở trước mặt anh ngay bây giờ, anh sẽ ép cậu ngay cả khi cậu không muốn. Anh có lẽ đã cưỡng hiếp cậu, ép mở cái mông trắng nõn của cậu rồi đâm thẳng vào.

Anh sẽ dày vò “chỗ đó” không có một sợi lông, cắn và mút lấy vành tai mềm mại, vò nát bộ ngực nhỏ bé như nhào bột và đẩy sâu vào bên trong bụng cậu. Nếu anh đâm sâu như vậy, Ha-min sẽ la hét đồng thời cố gắng trốn thoát. Cậu luôn cảm thấy xa lạ và sợ hãi trước khoái cảm xa lạ. Khuôn mặt vừa run rẩy vừa sợ hãi nhưng vẫn cảm nhận được khoái cảm đó khiến người ta phát điên.

Tae-rim thở dốc và ngấu nghiến hít lấy mùi hương. Anh chửi thề và cuối cùng xuất ra một chất lỏng đục ngầu. Anh điều chỉnh hơi thở dồn dập và nhìn chất lỏng dính nhớp trên tay. Chất lỏng đặc sệt dính vào giữa các ngón tay. Đôi lông mày gọn gàng nhíu lại.

“…”

Anh chửi thề thô tục, tự mắng mình vì đã trở nên sến súa một cách lạ thường.

Dù đã “giải quyết” một lần nhưng cơn khát vẫn dâng trào.

Sự vắng mặt của chủ nhà khiến anh càng thêm bực bội.

**

Ha-min lại tái phát thói quen cũ.

Ngay khi về đến nhà, Ha-min đã ngả người xuống giường. Căn phòng nhỏ nhắn xinh xắn của cậu vẫn giữ nguyên cách trang trí nội thất như hồi còn bé. Giấy dán tường có hình nhân vật robot thịnh hành khoảng 10 năm trước, bàn học và giường cũ kỹ cũng vậy. Căn phòng trẻ con như thể cậu vẫn còn ở trong quá khứ là nơi trú ẩn duy nhất của cậu. Có lẽ vì cậu đã từng nhốt mình ở đây hơn một tháng nên cậu cảm thấy thoải mái hơn bất cứ nơi nào khác.

Cuối cùng Ha-min cũng thú nhận với Tae-in tất cả những gì cậu đã do dự. Cậu đã định nói trước vì sợ nếu Tae-in biết sau này sẽ cảm thấy bị phản bội hơn. Nếu đổi lại là cậu, có lẽ cậu cũng sẽ rất buồn.

Vì vậy cậu đã nghĩ rằng mình phải nói, mình phải nói, nhưng khi thấy Tae-in đón nhận chuyện của anh trai một cách bình thản, Ha-min nghĩ rằng đây không còn là chuyện cần giấu nữa. Vì cậu biết Tae-in là người như thế nào nên cậu không thể không nói. Vì chúng ta là bạn chí cốt mà, như lời Tae-in nói.

Có một điều mà giáo viên đã tư vấn cho cậu trước đây đã nói. Rằng việc bộc lộ vết thương cũng cần phải luyện tập. Tất nhiên, không phải là cậu đang luyện tập với Tae-in. Nhưng cậu cần phải làm quen, và cậu chỉ nghĩ rằng người đầu tiên phải là Tae-in. Vì theo lời Tae-in, chúng ta là bạn chí cốt.

Khi cậu thú nhận mọi chuyện, Tae-in đã rơi nước mắt. Một Tae-in to con và nam tính, cả trong hành động và cách cư xử, lại rơi nước mắt khiến cậu cảm thấy xa lạ. Cậu cảm thấy vừa có lỗi vừa biết ơn khi Tae-in rơi nước mắt. Khi mẹ khóc vì cậu, cậu chỉ cảm thấy buồn và có lỗi, nhưng khi bạn khóc vì cậu, cậu lại cảm thấy được an ủi. Có lẽ cậu luôn cần đến sự tồn tại của một người bạn, vì cậu đã rất cô đơn.

Khi về đến nhà, Ha-min chỉ ngủ liên tục trong hơn hai ngày. Cậu nằm trên giường trùm chăn kín đầu rồi ngủ rồi tỉnh. Thỉnh thoảng mẹ cậu lại gõ cửa phòng bảo cậu ra ăn cơm. Mẹ cậu không hề gặng hỏi dù cậu lại bắt đầu những hành động ngốc nghếch. Mẹ cậu không ép cậu ra ngoài dù cậu đã khóa trái cửa phòng. Như thể mẹ đã quen với bộ dạng thảm hại này của cậu.

Ha-min tỉnh lại khi trời đã tối mịt. Cậu ngồi ngây người ra rồi sạc chiếc điện thoại đã hết pin. Ngay khi màn hình bật lên, tin nhắn của bạn bè ập đến. Ha-min tìm tin nhắn của Tae-in trước. Trong tin nhắn có nội dung bảo cậu hãy liên lạc lại sau khi xem tin nhắn. Ha-min cẩn thận bấm nút gọi. Tín hiệu chưa reo được bao lâu thì Tae-in đã bắt máy ngay.

-Alo?

Giọng nói như đã chờ đợi khiến Ha-min nắm chặt điện thoại.

“Tớ, Ha-min đây.”

-Tao biết, thằng kia. Chờ mày liên lạc mà tao phát điên luôn.

Đó là một giọng nói bình thường như mọi khi, như thể cậu đang cố gắng tỏ ra không có gì xảy ra.

“À, xin lỗi.”

-…Xin lỗi cái gì.

“Tae-in à, tớ sợ tớ đã nói với cậu những chuyện quá nặng nề.”

Ha-min cắn chặt đầu ngón tay và mở lời.

-…Nếu mày không nói với tao, có lẽ tao đã tuyệt giao với mày rồi.

Tae-in trả lời nửa đùa nửa thật.

-Và tao tiếp tục nói, đừng có xin lỗi nữa.

“……”

-Trong những điều mày đã nói với tao, không có điều gì mày phải xin lỗi tao cả.

Đó là một giọng nói khá dứt khoát. Như thể cậu sẽ trừng phạt cậu nếu cậu nói xin lỗi thêm một lần nữa. Ha-min thở hắt ra một hơi và nắm chặt điện thoại. Sự ngượng ngùng sau khi thú nhận mọi chuyện một cách trung thực là một cánh cửa mà cậu chắc chắn phải bước qua. Ha-min ngập ngừng nói tiếp.

“Chỉ là chuyện của anh trai, và cả…”

-Song Ha-min.

“……”

-Lúc đó tao cũng không còn tâm trí đâu mà nói cho ra nhẽ…

“……”

-Thật ra tao đã rất sốc… Chỉ là tao không tin những gì mày đã nói…

Tae-in vẫn còn bàng hoàng nên cậu nói lắp bắp.

-Nhưng đáng lẽ tao mới là người… phải xin lỗi.

“…”

-Chỉ thân thiết trên đầu môi. Đồ ngu ngốc.

Giọng nói nghẹn ngào nghe thật ấm áp. Ha-min khẽ cười với vẻ mặt bình thản.

“Cậu có gì đâu.”

-……

“Tớ mới là người ngốc nghếch.”

-……

“Tớ mới là người phải xin lỗi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo