Sweet Shot - Chương 91

Mặc dù là giờ lỡ cỡ nhưng trong siêu thị vẫn có khá nhiều người. Nhưng vì nó quá lớn nên vẫn mang lại cảm giác vắng vẻ. Ha Min đi theo sau anh, vô thức nhìn xung quanh. Việc cùng anh đi mua sắm khiến cậu thấy rất lạ lẫm. Nhưng anh lại tự nhiên đẩy xe đẩy, lướt qua các kệ hàng.

“Em Muốn ăn gì?”

Câu hỏi giản dị khiến Ha Min ngơ ngác một lúc.

“Hả?”

Thấy cậu không trả lời, anh quay lại, lúc đó cậu mới đáp.

“À… cà ri…?”

Thật kỳ lạ và ngượng ngùng khi cả hai lại thong thả bàn về thực đơn bữa tối. Không, không có gì phải ngượng cả. Đúng vậy, cứ tỏ ra bình thường thôi. Cậu hoàn toàn có thể. Cậu tự tin là được.

“Mà… anh nấu ăn có giỏi không?”

Ha Min cũng tự nhiên như không, giả vờ chọn đồ, lén lút hỏi.

Anh không thèm nhìn giá hay dung lượng, cứ thế ném đồ vào xe đẩy một cách tùy tiện. Thấy vậy, con trai chủ siêu thị Ha Min chỉ biết thở dài ngao ngán.

“Thì… cứ làm đại khái là được chứ gì.”

Anh cười nhạt đáp một cách thờ ơ. Ha Min lén lút lấy ra vài món trong số đó, trả lại chỗ cũ.

“Nhưng mà cà ri… chắc mất thời gian lắm, hay là mì Ý nhé?”

Anh cầm lên gói mì Ý một cách ngẫu nhiên. Thật ra Ha Min không quan tâm đến món ăn tối là gì, cậu gật đầu một cách ngơ ngác. Ha Min bận rộn sắp xếp lại đồ.

“Anh… có vẻ anh mua hơi nhiều thì phải…”

“Không sao. Toàn là đồ cần thiết thôi.”

Không giống mà…

Hơn nữa, mấy thứ lặt vặt gia dụng này ở siêu thị mini rẻ hơn nhiều mà…

Ha Min tặc lưỡi, cố gắng làm lơ, lén lút tiến đến khu vực giảm giá lớn.

“Em cần gì à?”

Anh tiến sát lại phía sau cậu, khoác vai cậu. Một hành động nhỏ mà những người thân thiết thường làm. Nếu là trước đây, cậu đã cứng đờ người và không nói được gì rồi.

“À, tại thấy đang giảm giá thôi ạ.”

Ha Min hơi né tránh, xoay người. Đúng lúc đó, một người đi ngang qua dừng xe đẩy lại. Hành động đột ngột khiến Ha Min vô thức quay đầu lại. Có lẽ người đó cũng tò mò về khu giảm giá như cậu, nhưng ánh mắt của người lạ kia lại hướng thẳng về phía Ha Min.

“Có phải… Song Ha Min không?”

Trước câu hỏi đầy vẻ vui mừng, Ha Min ngơ ngác nhìn người đàn ông lạ mặt. Cậu cảm thấy quen quen nhưng không tài nào nhớ ra…

“Song Ha Min, đúng không?”

“Anh là…”

“Ôi, ai ngờ lại gặp cậu ở đây! Tớ đây mà. Trường Jangseon cấp một, Jangseon cấp hai. Học cùng nhau… cậu không nhớ à?”

Người đàn ông thân thiện vỗ vai cậu. Lúc đó, ký ức mờ nhạt dường như trở nên rõ ràng hơn. Chắc chắn là một trong những người trong nhóm chơi cùng cậu ngày xưa. Gặp lại bạn cũ sau bao năm khiến Ha Min vui mừng.

“Ôi, suýt nữa tớ không nhận ra cậu luôn ấy. Cậu thay đổi nhiều quá. Thằng béo ngày xưa đâu rồi?”

Người đàn ông khoác vai cậu một cách thân thiết như thể mới gặp nhau hôm qua, đưa tay xoa xoa bụng cậu. Bị chạm vào bất ngờ, Ha Min khựng lại một chút, nhưng cậu không muốn thể hiện ra nên cố gắng cười, tự nhiên nói chuyện.

“Ừ, lâu quá không gặp…”

“Lâu lắm rồi ấy chứ. Ôi, giảm cân xong khác hẳn ha, lột xác thành công luôn.”

Có vẻ như người đàn ông kia rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của Ha Min, không rời mắt khỏi cậu. Trước những lời khen ngợi quá mức, Ha Min ngại ngùng gãi cổ, lảng sang chuyện khác.

“Dạo này cậu khỏe không?”

Sau nhiều năm gặp lại bạn cũ, cậu chỉ có vài câu hỏi lịch sự. Sau khi hỏi thăm vài câu, người đàn ông kia vuốt mái tóc ngắn của mình, nói một cách hào hứng.

“Tớ mới xuất ngũ không lâu. Tưởng chết đến nơi.”

“Ồ, thật á?”

“Bảo tớ đi thêm lần nữa chắc tớ tự tử luôn quá.”

Trong khi nói chuyện, Ha Min liếc nhìn Tae Rim đang đứng cách đó vài bước. Ánh mắt dõi theo của anh khiến cậu cảm thấy không thoải mái, cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gặp gỡ tình cờ này. Ngay lúc đó, người đàn ông kia lại nói ra một câu mà cậu không ngờ tới.

“Có vẻ như cậu sống tốt nhỉ… Nhưng mà hồi cấp ba sao cậu lại biến mất vậy? Mọi người lo cho cậu lắm đấy, cậu biết không?”

Chủ đề mà cậu muốn trốn tránh trồi lên, vẻ mặt Ha Min lập tức trở nên cứng đờ. Không nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt cậu, đối phương tiếp tục nói.

“Liên lạc thì cậu không trả lời, đến nhà tìm thì bảo là chuyển đi rồi. Tóm lại là…”

“Hai người nói chuyện xong chưa?”

Anh đột ngột chen vào, thờ ơ dựa người vào tay cầm xe đẩy. Anh mỉm cười một cách khéo léo, siết chặt vai Ha Min. Một sự áp bức vô hình. Có lẽ vì chán việc cuộc trò chuyện kéo dài, anh chen vào và nở một nụ cười thường thấy trước mặt mọi người.

“À… ai đây?”

Trước sự xuất hiện đầy áp bức của anh, người bạn cũ lập tức điều chỉnh tư thế. Hơn nữa, vẻ ngoài khác biệt một trời một vực so với người bình thường của anh khiến người đàn ông kia có chút e dè, khẽ huých Ha Min, ra hiệu hỏi anh là ai. Ha Min không kịp che giấu vẻ mặt cứng đờ, buột miệng nói.

“À… người quen.”

Trong khoảnh khắc, khóe miệng đang cong lên của Tae Rim trở nên lạnh lùng. Không nhận ra điều đó, Ha Min chỉ nghĩ rằng mình phải nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này, cậu lảng sang chuyện khác.

“Nhưng mà tớ có người đi cùng… chắc phải đi đây.”

“Ừ… ờ. Mà anh người quen của cậu đẹp trai thật đấy. Đẹp trai thật đó.”

Người bạn cũ giơ ngón tay cái lên, nói đùa. Trước lời khen của người đàn ông kia, Tae Rim chỉ khẽ cười thay cho câu trả lời.

“Này, gặp nhau ở đây cũng là duyên, hôm nào đó tụ tập đi. Tớ vẫn còn liên lạc với mấy đứa chơi cùng hồi đó đấy? Cả đám luôn.”

“À, được thôi.”

Ha Min chỉ gật đầu. Sau khi trao đổi số điện thoại một cách ngơ ngác, người đàn ông kia mới rời đi. Ha Min lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm. Khi chủ đề mà cậu không muốn nhắc đến được gợi lên trước mặt anh, tim cậu đập loạn xạ. Gặp lại bạn cũ sau bao năm, cậu rất vui, nhưng thời điểm lại không được tốt cho lắm.

“Em Xin lỗi. Em Nói chuyện lâu quá nhỉ.”

Ha Min lịch sự xin lỗi và nhìn anh. Bầu không khí vui vẻ của anh trước đó bỗng trở nên lạnh lùng. Bầu không khí thay đổi đột ngột khiến Ha Min bối rối gãi cổ. Có phải cậu đã nói chuyện quá lâu không…?

“Ừ… lâu ngày gặp lại nên nói hơi nhiều.”

“…”

“Giờ em muốn mua gì nữa?”

Ha Min vô thức cười gượng gạo. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không một cách thất thần. Thấy ánh mắt anh có chút trầm xuống, Ha Min ngơ ngác nghiêng đầu. Có lẽ anh không nghe thấy cậu nói gì, Ha Min cười gượng gạo nói tiếp.

“…Em muốn mua nhanh rồi về nhà…”

Không hiểu sao hôm nay cậu cảm thấy một ngày dài quá. Từ nhà đến bây giờ. Đi tới đi lui mấy chỗ, nói chuyện với anh cũng khiến cậu rất mệt mỏi. Hơn nữa, còn có cả chuyện sống chung bất đắc dĩ nữa.

Đúng như lời anh nói, chỉ có một tháng thôi mà. Ừ. Ha Min quyết định nghĩ như vậy. Chỉ có một tháng thôi. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ kết thúc. Vì mọi chuyện đã thành ra như vậy, cậu muốn trải qua một tháng này thật ý nghĩa. Chữa lành những tổn thương trong thời gian cả hai hiểu lầm nhau, trở lại như trước, chia tay một cách bình thường, êm đẹp, tốt đẹp.

“Em mệt à?”

Lúc đó anh mới quay đầu lại, lo lắng hỏi. Ánh mắt trầm xuống của anh quét khắp người Ha Min.

“Hơi…”

Có lẽ vì căng thẳng khi nghe những câu chuyện về quá khứ vừa lướt qua nên khi thả lỏng, cơ thể cậu bỗng trở nên nặng trĩu.

“Hay là em ra xe đợi anh trước nhé?”

Anh hỏi, hạ thấp ánh mắt xuống để ngang tầm với cậu, khiến Ha Min có chút bối rối lắc đầu. Chỉ vì cậu nói hơi mệt mà anh lại lo lắng quá mức, khiến bầu không khí trở nên gượng gạo. Ha Min không muốn tạo ra bầu không khí khó xử nên lùi lại một bước.

“Không sao. Chúng ta cứ mua nhanh rồi về thôi.”

Cậu giả vờ không cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, nói một cách bình thản. Anh lặng lẽ nhìn cậu giữ khoảng cách với mình, khẽ đáp “Ừ”, rồi tiếp tục bước đi. Một tháng. Ừ, một tháng là đủ rồi.

**

Chắc chắn là anh đã thay đổi một cách kỳ lạ. Anh vẫn dịu dàng, thân thiện như trước, nhưng có thêm… à thì, hành động của anh trở nên chu đáo hơn. Không phải trước đây anh không chu đáo, nhưng có phần hời hợt hơn. Có những điều vô tâm xuất phát từ bản chất của anh, nhưng giờ cậu cảm thấy anh đang cố gắng kiểm soát những điều đó.

Lúc nãy cũng vậy. Rõ ràng là có chuyện gì đó khiến anh khó chịu, nhưng anh cố gắng che giấu. Nực cười thay, có lẽ vì cậu có kinh nghiệm yêu đơn phương nên cậu không thể đọc được suy nghĩ của anh, nhưng cậu lại có thể đọc được tâm trạng và ánh mắt của anh một cách chính xác.

Trong suốt quãng đường về nhà, bầu không khí kỳ lạ vẫn tiếp diễn. Không phải anh tức giận với cậu, nhưng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra khiến anh căng thẳng. Cậu không muốn để ý, nhưng giống như anh vô tâm một cách bẩm sinh, cậu lại là người bẩm sinh hay quan tâm đến cảm xúc của người khác. Nói tóm lại, anh và cậu là hai thái cực trái ngược nhau.

Ha Min cố gắng phớt lờ bầu không khí gượng gạo, quay mặt ra ngoài cửa sổ. Gió điều hòa thổi từ hai bên khiến cậu vô thức xoa xoa cánh tay đang nổi da gà.

“Lạnh à?”

Cậu cứ tưởng anh không nhìn mình, nhưng anh đã phản ứng ngay trước những cử động nhỏ nhất của cậu. Anh giảm bớt gió điều hòa rồi hỏi cậu, Ha Min ấp úng trả lời, “À, hơi…ạ..” Khi gió điều hòa giảm bớt, cậu cảm thấy dễ thở hơn một chút. Lúc đó, cậu nghe thấy giọng nói bình thản của anh.

“Anh không biết em dễ bị lạnh như vậy.”

“Hả?”

“Mặc áo dài tay rồi mà vẫn thấy lạnh.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo