Sweet Shot - Chương 92

Ah, Ha Min khẽ thở dài, vô thức nghịch ống tay áo. Chưa phải giữa hè nhưng do ảnh hưởng của hiện tượng nóng lên toàn cầu mà thời tiết đã nhanh chóng trở nên nóng bức, phần lớn mọi người đều mặc áo ngắn tay. Cậu cũng mặc một chiếc áo len mỏng ngắn tay khoe bắp tay.

“Em không… thích hở hang cho lắm.”

Không sai, nhưng tất nhiên đó không phải là lý do chính.

“Nghĩ mới thấy.”

“…”

“Hình như chúng ta chưa từng làm trần truồng nhỉ.”

Câu nói vu vơ như nước chảy mây trôi trong lúc anh đang lái xe khiến đồng tử của Ha Min giãn ra. Ký ức về thời kỳ mà cậu đã hoàn toàn quên bẵng đi đột ngột ùa về khiến mồ hôi lạnh túa ra trên sống lưng cậu.

“Ờ…ừm …, vậy à…”

Phải chai lì lại. Chỉ còn một tháng nữa thôi. Để sống chung trong một tháng, cậu phải làm quen với những đòn tấn công bất ngờ của anh. Vì đã quyết định trở lại như trước, cậu phải rèn luyện sự điềm tĩnh để chấp nhận mọi thứ một cách khiêm nhường. Mồ hôi lạnh sắp toát ra rồi, nhưng cậu cố gắng chống đỡ một cách bình tĩnh hơn trước, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Cậu đang nhìn vào một thứ gì đó, nhưng đồng tử của cậu mờ mịt đến nỗi chính cậu cũng không biết mình đang nhìn gì.

“Vừa nãy thằng nhóc đó là ai vậy?”

Anh bật đèn xi nhan và hỏi. Ha Min định thần lại, “Hả?” và quay lại.

“Cái thằng ở siêu thị ấy. Sờ bụng em ấy.”

“À… cậu ta. Bạn học. Bạn học cấp một, cấp hai.”

“Thân à?”

“Không hẳn là thân… chỉ là thân hồi xưa thôi. Lâu lắm rồi mới gặp lại ạ. Em cũng không ngờ lại gặp cậu ta ở đó…”

Ha Min vô tình nhớ lại những kỷ niệm xưa. Đó là những ký ức mà cậu không thể nhớ ra vì quá bận rộn khi nãy.

Đó là thời kỳ hoàng kim của cuộc đời cậu. Lúc nào cũng có đám trẻ vây quanh cậu, cậu hòa đồng với tất cả mọi người.

Cậu vô thức cười khổ, cảm nhận được ánh mắt liếc nhìn từ bên cạnh.

“Nhưng mà Ha Min à.”

Vẻ cau có thoáng qua trên gương mặt anh, rồi nhanh chóng biến mất. Anh chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, miết nhẹ môi mình. Một hành động thể hiện sự khó chịu thầm kín.

Chiếc xe lướt êm vào bãi đỗ xe. Điều đáng ngạc nhiên nhất trong kỹ năng lái xe điêu luyện của anh là anh có thể đỗ xe vào đúng vạch một cách nhanh chóng. Anh không do dự đỗ xe và kéo cần số. Sau một tiếng gọi khẽ, một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua, rồi anh tháo dây an toàn.

“Dù sao đi nữa…”

“…”

“Anh đâu chỉ là người quen bình thường của em thôi đâu nhỉ.”

Cậu cảm nhận được rằng anh đã cố gắng kiềm chế bản thân để hỏi câu này. Anh đã cố gắng kiềm chế, ức chế những lời lẽ mà anh thường tuôn ra một cách gay gắt. Đôi mắt Ha Min bỗng lạc lõng. Tâm trí cậu thoáng chốc rời đi rồi quay trở lại sau câu nói bất ngờ đó.

Cậu ngẫm nghĩ một hồi và chợt nhớ lại khoảnh khắc cậu giới thiệu anh với bạn học là người quen. Lúc đó cậu quá bận rộn nên chỉ nói ra những gì nảy ra trong đầu. Hơn nữa, cậu cũng không nói sai. Nếu cậu nói là người yêu, cậu sợ sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý, và nếu tránh né điều đó, câu trả lời duy nhất sẽ là người quen.

“Em thể hiện quá rõ rằng em đang giữ khoảng cách với anh đấy, Ha Min à.”

Anh tắt máy và nói khẽ.

Dù anh thể hiện sự hờn dỗi một cách nhẹ nhàng, cậu vẫn cảm thấy khó chịu và gượng gạo. Có lẽ vì chính trái tim cậu đang khó chịu. Hoặc có lẽ vì cảm giác quen thuộc. Anh đã nhiều lần làm lay động trái tim cậu như vậy, và cậu đã luôn cảm thấy phấn khích vì điều đó, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy lạnh lẽo một cách kỳ lạ.

“Em không có ý đó…”

Ha Min tháo dây an toàn theo anh. Cậu cố gắng xử lý ánh mắt một cách tự nhiên nhất có thể, ngập ngừng nắm lấy tay nắm cửa. Lúc đó, giọng nói trầm ổn của anh lại vang lên.

“Chúng ta đã nói là sẽ cố gắng sống như trước đây, chứ không phải là sống như người xa lạ.”

Khi động cơ tắt hẳn, mọi tạp âm xung quanh đều biến mất, khiến giọng nói hay ho của anh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Không phải là giọng điệu trách móc, cũng không phải là cách nói chuyện cứng nhắc. Giọng nói dịu dàng của anh xen lẫn tiếng thở đều đặn để kìm nén cảm xúc khó chịu.

Ha Min nắm chặt tay nắm cửa như nắm lấy một sợi dây thừng, mở miệng.

“Có lẽ vì em thấy gượng gạo….ấy.”

“…”

“Em chưa từng làm gì với anh… nên có lẽ em thấy hơi gượng gạo.”

Ha Min ậm ừ cười trừ. Dù là lời biện minh, nhưng nó cũng không khác gì sự thật. Những gì cậu đã làm với anh thực tế chỉ là xem một bộ phim và uống vài ly rượu. Nếu không thì chỉ là bị anh xoay như chong chóng và làm tình, ngủ cùng nhau, ngoài ra thì cả hai không có gì chung. Việc cùng nhau đi đâu đó và chia sẻ cuộc sống hàng ngày một cách bình thường như bây giờ là một điều hiếm hoi, khiến cậu tự nhiên trở nên cứng nhắc.

Nhận thấy sự do dự trong câu trả lời của Ha Min, vẻ mặt của Tae Rim bỗng trở nên cứng đờ. Không nhận ra điều đó, Ha Min cho rằng mình đã biện minh qua loa và mở cửa ghế phụ lái. Cậu chỉ muốn thoát khỏi bầu không khí khó chịu này.

**

Căn phòng mà anh cho cậu ở thoải mái trông sang trọng như thể đã được chuẩn bị sẵn. Chăn ga gối đệm, đồ nội thất đều được chuẩn bị một cách hoàn hảo, ngay cả mùi hương của máy khuếch tán tinh dầu cũng được chuẩn bị trước. Hơn nữa, còn có cả phòng thay đồ riêng, thể hiện rõ sự gánh nặng trong lòng anh.

Một chiếc vali và một chiếc ba lô nằm trơ trọi trong không gian rộng lớn đó trông thật kỳ lạ. Cậu cảm thấy chúng không phù hợp với nơi này. Sao cậu lại chấp nhận một lời đề nghị vô lý như vậy chứ…? Đồ ngốc. Ha Min dùng nắm đấm đấm nhẹ vào đầu mình.

Không. Được thôi, cậu làm được. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã bị phát hiện rồi, cậu không còn đường lui nữa. Cậu hoàn toàn có thể giữ khoảng cách và sống một cách bình thường. Bởi vì cậu đã gạt bỏ mọi thứ. Cậu không còn bất kỳ luyến tiếc hay kỳ vọng nào nữa. Cậu chỉ cần cho anh thấy điều đó thôi. Như vậy, anh sẽ không còn bối rối nữa và có thể trở về Mỹ mà không cảm thấy có lỗi với cậu.

Cậu không thể không cảm thấy buồn khi anh rời đi mãi mãi. Đó là một cảm xúc đã ăn sâu vào tâm trí cậu, không thể tránh khỏi. Nhưng giờ cậu có thể chấp nhận những điều đó một cách bình tĩnh và cư xử như một người trưởng thành.

Sau khi sắp xếp đồ đạc qua loa, Ha Min bước ra khỏi phòng và nghe thấy tiếng ồn ào trong bếp. Cậu thấy anh đang bình tĩnh sắp xếp những thứ đã mua ở siêu thị. Ha Min nhanh chóng tiến đến giúp anh.

“Cứ ngồi yên đó đi.”

Anh nắm lấy tay Ha Min đang định cho đồ vào túi nilon, khẽ nói. Có vẻ như bầu không khí cứng nhắc vẫn chưa được giải tỏa, nụ cười của anh trông hơi gượng gạo.

“Em phải làm cùng anh chứ. Chúng ta sẽ dùng chung mà…”

“Nghỉ ngơi đi.”

“Em cũng không có gì làm…”

Nhưng anh vẫn khăng khăng không chịu.

“Hay là đi tham quan nhà đi. Ra ban công nữa. Khi nào mặt trời lặn thì view đẹp lắm.”

“…”

“Khi nào chuẩn bị xong bữa tối anh sẽ gọi em.”

Thấy anh khá kiên quyết, Ha Min không muốn làm anh khó chịu hơn nên ngoan ngoãn rút lui. Ha Min lặng lẽ rời khỏi bếp và đi về phía phòng khách. Cậu vẫn chưa quen với bức tường kính khổng lồ trong phòng khách. Nhưng khi mặt trời bắt đầu lặn, những ánh đèn lấp lánh bên ngoài cửa sổ thể hiện sự hiện diện của chúng một cách rực rỡ, khiến cậu cảm thấy chúng thật đẹp.

Nhưng điểm thu hút của ngôi nhà này không chỉ là khung cảnh đêm của sông Hàn nhìn từ cửa sổ kính lớn. Trên hành lang treo những tác phẩm nghệ thuật của các họa sĩ nổi tiếng mà ai cũng từng nghe đến, và ngoài phòng của hai người ra, còn có thêm vài phòng nữa. Sau khi lén lút nhìn trộm vài phòng, cậu phát hiện ra một phòng được trang trí như một rạp chiếu phim, và một hầm rượu với kho chứa rượu vang.

Và từ phòng khách có một lối đi thẳng ra ban công, cậu cẩn thận mở cửa và thấy một không gian rộng lớn, đủ sức cho hàng chục người vui chơi ăn uống. Càng ngắm nhìn, cậu càng không khỏi thán phục. Ha Min dừng lại vì cảm thấy mình càng trở nên nhỏ bé hơn, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

“Haa…”

Cảm giác êm ái ôm trọn cơ thể khiến cơn mệt mỏi ập đến. Ha Min lúc đó mới thả lỏng cơ thể một chút. Khi cơ thể thả lỏng, ý thức cậu từ từ chìm xuống.

**

Đột nhiên mở mắt, Ha Min giật mình bật dậy.

Mình ngủ từ lúc nào vậy? Cậu không hề ý thức được, đến khi mở mắt ra thì bên ngoài cửa sổ đã tối đen. Hơn nữa, cơ thể đang tựa vào bỗng nằm xuống, và một chiếc chăn mềm mại đã đắp ngang vai cậu. Cậu chớp mắt, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Cậu chợp mắt một lúc rồi tỉnh dậy thì đã hơn một tiếng trôi qua.

Cậu giật mình vì nghĩ rằng mình đã ngủ quên, nhưng chỉ một lát sau, cậu nhận ra mùi thức ăn lan tỏa từ nhà bếp và nhận ra anh đang làm gì. Thậm chí cậu còn nghe thấy những tiếng động lớn.

Ha Min cẩn thận gấp chăn lại và đi về phía nhà bếp. Cậu thấy bóng lưng anh đang đứng trước bếp từ trong bộ đồ thoải mái. Vì anh quá cao nên chiếc bếp trông thấp bé hẳn. Anh đứng trước bếp như một người đang mặc một bộ quần áo không vừa vặn, vụng về lắc chiếc chảo rán.

Nhà bếp gần như biến thành một bãi chiến trường. Những nguyên liệu bị hỏng do chế biến nằm vương vãi trên bồn rửa, những sợi mì bị luộc quá nhừ bị vứt sang một bên. Rác không được dọn dẹp, vứt lăn lóc trên bàn ăn và trên sàn nhà, và có một mùi lạ xộc vào mũi cậu thay vì mùi mì Ý.

Nói tóm lại, anh không biết nấu ăn.

‘Cái quái gì vậy.?’ Anh vừa xem video hướng dẫn nấu ăn trên máy tính bảng gắn trên giá đỡ vừa lẩm bẩm chửi rủa. Cuối cùng, anh ném mạnh chiếc thìa đang cầm trên tay xuống bếp và thở dài một hơi ngắn ngủi. Anh chống tay lên eo, tắt bếp từ và lấy một điếu thuốc từ bao thuốc lá đang nằm trên bàn ăn. Anh vừa định bật lửa thì ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt ngơ ngác của Ha Min.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo