1. Định luật ấn tượng ban đầu
Tôi không hề quấy rối tình dục Kim Shin Joo. Tôi có thể thề điều đó bằng cả cuộc đời mình. Bởi vì tôi chưa bao giờ nổi hứng với cái thằng đó dù chỉ một lần.
Tôi thích con gái. Mối tình đầu của tôi là một cô bạn gái đồng niên học chung trường mẫu giáo, idol mà tôi yêu thích nhất là các nhóm nhạc nữ, và ngay cả khi xem phim người lớn, ánh mắt của tôi cũng hướng về phụ nữ. Tất nhiên, quấy rối tình dục không phải là vấn đề về sở thích. Vì vậy, việc hỏi sở thích tình dục của tôi là nam hay nữ là vô nghĩa.
Lý do quyết định nhất khiến tôi không quấy rối tình dục Kim Shin Joo là vì trước khi là một người dị tính, tôi là một con người có nhân cách bình thường. Ý tôi là tôi không đê tiện đến mức cưỡng ép chạm vào cơ thể người khác. Tôi không phải loại rác rưởi đó.
“Tôi không hề quấy rối tình dục Kim Shin Joo.”
Tôi lại nói một lần nữa câu nói mà tôi đã nói hàng chục, không, hàng trăm lần trong phòng tư vấn. Thật không may, không ai gật đầu đồng ý với lời tôi nói.
Một trong những giáo viên phụ trách ủy ban phòng chống bạo lực học đường thở dài sâu thẳm. Vị phụ huynh trong ủy ban thì lộ rõ vẻ khó chịu, và người được cho là ủy viên khu vực thì có vẻ buồn chán, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên đầu tôi. Nhưng tôi không có ý định nói ra câu trả lời mà họ muốn. Tôi lại mở miệng để khẳng định sự trong sạch của mình một lần nữa. Giọng nói không run rẩy, và ánh mắt cũng không hề dao động.
“Thật đấy ạ. Em không hề làm chuyện đó.”
Không cần thiết phải chứng minh rằng tôi là người dị tính. Cũng không có bài kiểm tra nào để kiểm tra sở thích tình dục, vì vậy không có cách nào để chứng minh điều này một cách khách quan. Thay vào đó, tôi định thuyết phục rằng việc tôi quấy rối tình dục Kim Shin Joo là điều không thể về mặt vật lý. Đây là cách hợp lý nhất.
“Em là một học sinh chăm chỉ. Thầy cô chủ nhiệm cũng có thể làm chứng ạ. Thành tích của em cũng tốt và em chưa từng gây rối. Hơn nữa, so với Kim Shin Joo thì em không có thể hình to lớn. Em cũng không có sở thích thể thao. Việc một người như em quấy rối Kim Shin Joo là một giả thuyết không thể về mặt vật lý. Em tuyệt đối không… à không, em không quấy rối cậu ấy.”
Kim Shin Joo là một thằng có chiều cao và thể hình tương đương với một vận động viên. So với nó thì thông số của tôi chẳng có gì đáng nói. Đây không phải là tự ti mà là sự thật khách quan. Một thư sinh như tôi với chiều cao chỉ hơn mức trung bình một chút, cơ thể yếu đuối lại tấn công Kim Shin Joo, một người có gia thế tốt, bối cảnh hào nhoáng và ngoại hình tuyệt vời? Kể cả hỏi một con chó đi đường cũng biết. Tôi không chỉ không có ý định tấn công Kim Shin Joo mà còn không có khả năng làm điều đó.
“Như em đã nói trong buổi lấy lời khai của người gây ra bạo lực trước đó, trong lớp học đó có những người chứng kiến. Mọi người đã nhận hết lời khai của những người chứng kiến rồi đúng không ạ? Em mới là nạn nhân của bạo lực học đường. Em đã liên tục bị Kim Shin Joo bắt nạt từ học kỳ 2 năm ngoái.”
Dù nhục nhã nhưng đó là sự thật. Kim Shin Joo và đám lâu la của nó hở ra là đánh tôi như đánh chó ngày hè. Mấy người này không biết Kim Shin Joo là một thằng chó khôn ranh đến mức nào đâu. Cái thằng đó chỉ đánh vào những chỗ không nhìn thấy được, điều chỉnh lực để xương không bị gãy. Tôi cảm thấy sự khôn ranh điều chỉnh lực còn tàn nhẫn hơn cả bàn tay tát vào má tôi.
Lý do bạo lực thì thật tầm thường. Nó đánh tôi vì tôi nói chuyện khó nghe, đánh tôi vì ánh mắt đáng ghét, và sau này thậm chí còn không thèm viện lý do.
“Người bị quấy rối không phải là Kim Shin Joo mà là…”
Lời cuối nghẹn ứ trong cổ họng. Tại sao việc thừa nhận mình là nạn nhân lại cảm thấy nhục nhã hơn là phủ nhận hành vi gây bạo lực?
“…”
Nhưng tôi tự nhủ với chính mình. Mày ổn mà. Làm nạn nhân thì sao. Đó chỉ là bằng chứng cho thấy mày đường hoàng chứ không phải là chuyện đáng xấu hổ. Vì vậy cứ nói ra đi. Nói đi, Yoon Seon Woo.
“Là em ạ.”
Tôi ưỡn thẳng lưng. Không nuốt nước bọt cũng không chớp mắt.
Không phải vì cái thằng chó Kim Shin Joo dùng cái lưỡi bẩn thỉu của nó hôn môi tôi, và trêu chọc tôi trước mặt bạn bè nó mà tôi trở thành một người xứng đáng bị đối xử như vậy.
Tôi đường hoàng. Tôi là một người có giá trị hơn lũ sâu bọ chà đạp lên kẻ yếu. Vì vậy tôi ưu việt hơn các người. Tôi không hề cảm thấy xấu hổ dù chỉ một chút.
Tôi lại dồn sức vào cổ họng. Tôi phun ra những lời mà tôi không thể thốt ra.
“Em mới là nạn nhân thật sự của vụ này.”
Kẻ hủy hoại cuộc đời tôi không phải Kim Shin Joo mà chính là nó. Và kẻ sỉ nhục không phải tôi mà là phẩm giá của chính nó. Mày có thể đánh và quấy rối tao, nhưng mày không bao giờ có thể hủy hoại được tao. Một từ mà tôi không thể thốt ra vì lòng tự trọng rẻ mạt đang lởn vởn trên đầu lưỡi. Khóe miệng tôi run rẩy một cách nguy hiểm. Tôi cố gắng dồn sức vào đôi bàn tay đang run rẩy và gượng gạo ngẩng đầu lên.
“Kim Shin Joo… cái thằng đó đã quấy rối tình dục em.”
Cuối cùng tôi cũng đã nói ra. Tôi vừa thấy sảng khoái vừa thấy tức giận. Ngay khi tôi thừa nhận điều đó bằng miệng mình, tôi lại cảm thấy nó chẳng có gì to tát cả.
Ừ. Kim Shin Joo đã quấy rối tôi. Không chỉ hành hạ tôi gần một năm mà còn dùng đôi môi bẩn thỉu của nó hôn môi tôi. Vậy thì sao? Vì bị một thằng con trai quấy rối tình dục mà tôi sẽ tự ti à? Không đời nào có chuyện đó.
Kẻ làm chuyện đáng xấu hổ là Kim Shin Joo chứ không phải tôi. Ngược lại tôi còn thấy thương hại cho cái thằng đó. Tôi đã nghĩ nó là một thằng điên, nhưng việc nó còn là một thằng biến thái thì đó là bất hạnh của nó chứ không phải của tôi.
“Haa…”
Nhưng bầu không khí trong phòng lại diễn ra khác với dự đoán của tôi. Tiếng thở dài nặng nề của ai đó tạo ra một vết nứt trong sự im lặng. Người phá tan sự im lặng khó chịu đó là giáo viên phụ trách ủy ban phòng chống bạo lực học đường. Anh ta nhăn mặt và gọi tên tôi.
“Học sinh Yoon Seon Woo.”
“Dạ.”
“Những người chứng kiến khai rằng em là người gây bạo lực.”
Không thể nào, không thể có chuyện đó.
“Dạ?”
Không, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.
“Những học sinh chứng kiến khai rằng học sinh Yoon Seon Woo đã quấy rối tình dục học sinh Kim Shin Joo, và khi cậu ta từ chối thì em đã dùng chậu hoa đánh vào đầu cậu ta.”
Đến lúc này tôi mới hiểu ra lý do tại sao đến giờ vẫn chưa có ai tin lời tôi nói. Đó là lỗi của tôi khi quá tự hào về sự đường hoàng của mình mà không nhìn xung quanh. Mấy cái thằng gọi là người chứng kiến thì toàn là đám lâu la của Kim Shin Joo cả thôi.
Tôi đã phản ứng một cách quá dễ dãi. Khoảnh khắc tôi trở thành một thằng ngốc khi trông đợi dù chỉ một chút lương tâm từ lũ sâu bọ đó.
“Mấy cái người gọi là chứng kiến thì toàn là bạn bè của Kim Shin Joo thôi mà.”
“Tất cả học sinh có mặt ở đó đều là những người chứng kiến.”
“Vậy thì hãy cho em đối chất ba mặt một lời đi ạ.”
Giáo viên phụ trách bỏ ngoài tai lời tôi nói và tiếp tục nói.
“Lời khai của các học sinh chứng kiến cũng nhất quán và…”
“Lời khai của em từ trước đến nay cũng nhất quán ạ.”
“Hơn hết, việc em đánh học sinh Kim Shin Joo là một sự thật không thể phủ nhận mà.”
“Cái… cái đó… Tại cái thằng đó…”
“Đây không phải là chuyện có thể qua loa bằng lời nói dối.”
Những ánh mắt lạnh lùng đã ngăn cản cái miệng đang cố gắng biện minh của tôi. Tôi cảm thấy máu trong người mình đang rút hết ra ngoài.
“Em không nói dối.”
“Thật trơ trẽn.”
Vị ủy viên khu vực nãy giờ chỉ nhìn đồng hồ tặc lưỡi và nói với tôi. Trơ trẽn ư. Ai mới là kẻ trơ trẽn chứ? Tôi cảm thấy oán hận những người lớn chỉ nghe lời một phía và coi lời tôi là dối trá.
“Đừng có ăn nói hàm hồ như vậy.”
“Học sinh Yoon Seon Woo!”
“Thầy cô có nghĩa vụ phải phán đoán vụ này một cách khách quan. Hãy điều tra lại đi ạ. Việc em quấy rối cái thằng đó là điều không thể về mặt vật lý. Hãy cho nạn nhân, người chứng kiến và em cùng nhau lấy lời khai đi ạ. Em mới là nạn nhân thật sự!”
“Việc đối chất ba mặt một lời không phải là điều mà người gây bạo lực có thể yêu cầu.”
“Em là nạn nhân mà! Em là nạn nhân mà!”
Tiếng hét của tôi vang vọng như tiếng vọng nhưng không ai đáp lại lời tôi.
“Em là nạn nhân mà…”
Mọi người đều coi tôi như một bóng ma. Thầy chủ nhiệm thì ngoảnh mặt làm ngơ với tôi, những người bạn cùng lớp thì chỉ đứng nhìn tôi bị Kim Shin Joo lôi đi. Tôi rõ ràng đang sống sờ sờ ra đây, là một con người biết đau khi bị đánh, biết khóc khi đau khổ…
Hôm nay cũng vậy. Nơi này vẫn không hề thay đổi. Những người này không nhìn thấy nỗi đau của tôi, một người đang tự nhận mình là nạn nhân. Tôi đã khóc lóc và nói nhưng không ai chịu nghe. Bởi vì tôi không có cha mẹ nào có thể phát hiện ra những vết bầm tím xanh xao giấu dưới chiếc áo sơ mi đồng phục, cũng không có bạn bè nào cảm thấy thương xót cho những vết thương của tôi.
Và thế là tôi trở thành người gây bạo lực.
Ngày hôm đó, người túm lấy cổ tay tôi và lôi tôi vào phòng âm nhạc là Kim Shin Joo. Chẳng hiểu sao cái thằng đó lại không đánh tôi. Tôi không biết nó đang giở trò gì nên tôi chỉ nhìn chằm chằm vào mặt nó. Tôi nhớ rằng.
Đám lâu la của nó đứng canh ở bên ngoài phòng âm nhạc, và Kim Shin Joo thì nhìn chằm chằm vào mắt tôi một cách khác thường. Tôi biết rõ rằng có nói chuyện với nó cũng vô ích nên tôi chỉ chịu đựng cái nhìn đó với vẻ mặt thờ ơ.
‘Đánh thì đánh nhanh rồi cho xong.’
Tôi nói trong khi tránh ánh mắt của Kim Shin Joo vì thấy ghê tởm cái cách nó nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Thế là cái thằng đó lại không nhìn mặt tôi mà cứ liếm láp cái cổ của tôi. Tôi thấy khó chịu. Tôi thấy bực bội. Thà đánh tôi còn hơn là để cho cái nhìn của nó chạm vào toàn thân tôi như thể đang bình phẩm một miếng thịt.
Tôi lùi lại để tránh ánh mắt ghê tởm đó. Thế là nó dồn tôi vào tường như dồn thỏ. Chẳng mấy chốc lưng tôi đã chạm vào bức tường lạnh lẽo.
‘Cứ đánh đi.’
‘Nhìn đâu đấy. Nhìn tao này.’
Tôi cố gắng trốn tránh ánh mắt của nó bằng mọi giá. Cái cảnh tôi hạ mắt xuống, một điều mà tôi chưa từng làm dù có bị đánh đến đâu đi nữa, đã được nó nhìn ngắm một cách thú vị. Ánh mắt của tôi trôi dạt trong không trung, tránh né Kim Shin Joo. Tôi thấy ánh mắt của đám lâu la đang ngắm nghía tôi ở phía bên kia đầu Kim Shin Joo. Thật kỳ lạ. Rõ ràng là khác với mọi khi.
‘Đệt, Yoon Seon Woo. Nhìn đâu đấy?’
Tôi không trả lời. Tôi chỉ đang đếm số lượng đầu người đang quan sát tôi và Kim Shin Joo từ bên ngoài lớp học một cách khác thường. Chúng rõ ràng là đang cố tình tránh mặt. Tại sao lũ đáng lẽ phải cùng Kim Shin Joo giẫm đạp lên tôi lại lùi lại như vậy chứ?
Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích từ đâu đó. Rõ ràng là chúng đang cười nhạo tôi. Đôi mắt lấp lánh như thể đang quan sát sự bất hạnh sắp ập đến với tôi khiến tôi chợt thấy ớn lạnh sống lưng.
‘Mấy người làm gì thế…’
‘Đừng có nhìn cái lũ đó mà nhìn tao này.’
‘Không đánh thì tao đi đây.’