Tôi cảm thấy bản thân mình thật thảm hại khi không ngần ngại thốt ra lời muốn đi nếu không bị đánh, như thể đang mong được đánh vậy, nhưng chuyện đó không quan trọng. Một loại sợ hãi và bất an mà tôi chưa từng cảm nhận. Bản năng mách bảo tôi phải lao về phía trước. Nhưng tay của Kim Shin Joo nhanh hơn. Cái thằng đó kéo cổ tay tôi và túm lấy vai tôi. Rồi nó nắm lấy cằm tôi.
‘Ngoan ngoãn yên lặng một chút đi.’
‘Bỏ ra.’
Áp lực ghê gớm từ bàn tay đang nắm chặt cái cằm cứng đờ của tôi. Bàn tay thô bạo vuốt ve quanh môi tôi. Kim Shin Joo đang nhìn xuống cái khuôn mặt kinh hoàng của tôi một cách ghê tởm. Thật tồi tệ. Thà đánh tôi như mọi khi còn hơn.
Kim Shin Joo liên tục kéo tôi về phía mình khi tôi cố gắng rụt người lại trong khi bị giữ cằm. Cái thằng này chắc chắn là đã phát điên rồi. Khuôn mặt nó từ từ tiến lại gần tôi.
‘Ưm!’
Và ngay sau đó, môi cái thằng đó đã chạm vào môi tôi.
Lúc đầu tôi thật sự đã cứng đờ như một tảng băng. Có lẽ nó cho rằng đó là dấu hiệu đồng ý nên nó đã đưa lưỡi vào sâu trong miệng tôi. Đến khi cái lưỡi nhớp nháp chạm vào lưỡi tôi thì tôi mới nhận ra tình hình. Đệt, cái quái gì đang xảy ra vậy!
‘Ưm, ưm, cái… thằng… khốn… Bỏ ra! Bỏ ra!’
Tôi vươn tay lên không trung ngay lập tức. Tôi túm lấy tóc cái thằng cao hơn tôi cả một cái đầu. Chỉ đến khi tôi nắm chặt tay và giật mạnh thì cái thằng đó mới buông tôi ra.
‘Đệt, ngoan ngoãn thì không ăn đòn.’
‘Đồ biến thái! Cứ đánh đi! Đánh đi còn gì!’
Kim Shin Joo thô bạo kéo cơ thể tôi lại. Tôi vùng vẫy để thoát khỏi tay nó nhưng mãi vẫn không thể gỡ ra được. Toàn thân tôi cứng đờ vì căng thẳng. Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Dù có liên tục lẩm bẩm như vậy thì tôi vẫn không thể bình tĩnh lại được. Tôi gần như rơi vào trạng thái hoảng loạn và vùng vẫy. Rồi chân tôi đã may mắn đá trúng ống quyển của cái thằng đó.
‘Á!’
Kim Shin Joo ôm chân và ngồi xuống. Đây là cơ hội. Mình phải trốn thôi. Nhưng nó nhanh hơn tôi. Kim Shin Joo đứng dậy ngay lập tức và ném mạnh tôi vào tường khi tôi quay lưng. Tôi tuyệt đối không thể thắng nó về sức mạnh. Kim Shin Joo túm lấy vai tôi và ấn mạnh xuống. Chẳng mấy chốc lưng tôi đã chạm vào bức tường lạnh lẽo.
‘Tao bảo đứng yên cơ mà!’
‘Bỏ ra! Mày điên à?’
Bàn tay to lớn của Kim Shin Joo đã bịt miệng tôi khi tôi gào lên. Tôi không thể thở được. Tôi cảm thấy hơi thở nóng rực trên cổ mình. Kim Shin Joo vừa bịt miệng tôi vừa cọ môi lên cổ tôi.
‘Yoon Seon Woo… tại mày mà tao…’
Tôi muốn xé toạc cái miệng đang rên rỉ đó. Nếu không thể làm được thì tôi muốn cắt cả tai mình đi. Cái thằng này trong khi làm trò bẩn thỉu vẫn còn đổ lỗi cho tôi. Thằng điên. Thằng sâu bọ. Mình sẽ giết nó.
Tôi cảm thấy một thứ gì đó cứng rắn giữa hai bắp đùi đang run rẩy của mình. Kim Shin Joo chà xát cái thứ đó, dương vật đang phồng to của nó vào đùi tôi. Tôi nghẹn thở. Một tiếng báo động inh ỏi vang lên trong đầu tôi.
Kim Shin Joo đưa tay lên trên thân thể đang giãy giụa của tôi. Bàn tay của nó cuối cùng cũng xâm nhập vào bên trong áo sơ mi. Tôi nổi da gà khi cảm nhận được xúc cảm chạm vào da thịt. Tôi cảm thấy máu trong người mình đang rút hết ra ngoài. Ghê tởm. Kinh tởm. Đáng sợ. Và hơn hết là tôi đang tức giận đến phát điên.
Vào khoảnh khắc đó, một thứ gì đó trong tôi đã đứt lìa. Cảm giác mắt mình trợn trừng lên vì phẫn nộ là như thế này sao. Tôi vắt kiệt sức lực còn sót lại. Tôi đá vào bụng cái thằng đang mải mê cọ xát hạ bộ vào tôi.
‘Đệt, cái thằng chó chết!’
Kim Shin Joo ôm bụng và lùi lại. Tôi chỉ muốn đập nát cái đầu của nó ngay lập tức. Khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy một chậu lan tàn úa đặt ở góc bệ cửa sổ. Tôi không có thời gian để suy nghĩ, cũng không có chút do dự nào. Tôi vội vàng nhặt chậu hoa lên và đập thẳng vào đầu cái thằng đó.
‘Này! Kim Shin Joo!’
Đám lâu la đang chờ sẵn ở bên ngoài đã mở cửa và ùa vào. Cơ thể tôi đang giẫm đạp lên Kim Shin Joo với đôi mắt trợn trừng vì phẫn nộ đã bị đám lâu la túm lấy. Khi tôi lấy lại được lý trí thì mọi chuyện đã xảy ra rồi. Kim Shin Joo đang nằm dưới chân tôi, chảy máu đỏ lòm.
Lời khai nhất quán của những người chứng kiến, Kim Shin Joo được đưa đến bệnh viện, và tôi thì không có cha mẹ cũng không có ô dù. Ba yếu tố đã khớp với nhau hoàn hảo. Nạn nhân là Kim Shin Joo, người gây bạo lực là tôi. Tằng tằng tằng! Kết cục là tôi đã bị đuổi học ngay lập tức. Có thấy oan ức không? Đương nhiên là có. Tôi thấy oan ức vô cùng.
Ai cũng biết rằng tôi là một cái bao cát chuyên bị Kim Shin Joo đánh cho thừa sống thiếu chết. Thậm chí tôi còn vén áo lên cho giáo viên phụ trách ủy ban phòng chống bạo lực học đường xem những vết bầm tím mà Kim Shin Joo đã để lại một cách chăm chỉ. Vậy mà không ai tin vào sự trong sạch của tôi.
Không, có lẽ đó là một chuyện không nên tin. Kim Shin Joo là một học sinh top đầu sẽ nâng cao danh tiếng của trường. Hơn hết nó còn có cha mẹ giàu có. Sau này tôi mới biết sự thật rằng mẹ của Kim Shin Joo là hội trưởng hội phụ huynh. Tôi đã tham gia một cách chân thành vào một cuộc chiến mà tôi biết rõ là mình sẽ thua.
Và thế là việc đuổi học đã được quyết định một cách nhanh chóng. Tôi đã làm ầm ĩ lên rằng tôi sẽ nộp đơn khiếu nại lên sở giáo dục, nhưng tôi đã buộc phải giương cờ trắng trước lời giải thích của thầy chủ nhiệm rằng sở giáo dục thường sẽ phải tuân theo quyết định của nhà trường, và đó là thông lệ. Tôi không có cha mẹ để giúp tôi trong một cuộc chiến dài ngày, cũng không có thời gian. Cuộc đấu tranh cho sự trong sạch của tôi đã kết thúc một cách vô nghĩa như vậy.
Vào ngày trước khi chuyển trường, khi tôi bước vào lớp để thu dọn đồ đạc lần cuối, các bạn trong lớp đã nhìn tôi với ánh mắt khó xử. Cảm xúc phản chiếu trong đôi mắt đó là lòng thương hại, cảm giác tội lỗi hay là sự ghê tởm đối với tôi, một người đã bị gán cho cái mác biến thái? Tôi cũng không có cách nào để biết được.
Nhưng có một điều mà tôi biết rõ hơn bất kỳ ai khác. Đó là tất cả lũ khốn này đều là đồng phạm, và sự thật là người đường hoàng duy nhất trong ngôi trường này chỉ có mình tôi mà thôi.
Tôi lướt nhìn toàn cảnh lớp học và giao tiếp xúc bằng mắt với từng người một. Lũ nhát gan. Mấy cái thằng sẽ thành người lớn sau 2 năm nữa lại chỉ là lũ lâu la run sợ trước một thằng du côn như Kim Shin Joo. Tôi cảm thấy tương lai của Hàn Quốc thật ảm đạm.
Không ai trong số các bạn cùng lớp phàn nàn về những hành vi bạo lực vô cớ của Kim Shin Joo. Tất cả đều nín thở và làm ngơ trước sự bất công. Chúng chỉ cảm thấy an tâm vì bản thân không phải là đối tượng của bạo lực. Lũ hèn nhát. Lũ ngu ngốc.
Tôi rời mắt khỏi chúng và chậm rãi thu dọn đồ đạc. Tôi mở ngăn bàn ra và thấy những cuốn sách giáo khoa rách nát và một đống rác. Tôi định cứ thế bỏ chúng vào cặp nhưng tôi cảm thấy khó chịu. Với khuôn mặt vô cảm, tôi ném một trong những cuốn sách giáo khoa lấy được vào bảng đen. Đó là cuốn sách đã bị Kim Shin Joo đổ sữa lên và trở nên bừa bộn. Cả lớp im lặng và chỉ có tiếng động ù lì vang vọng trong phòng. Tất cả các bạn trong lớp đều chiêm ngưỡng hành động vô nghĩa của tôi.
Tôi ném tất cả những cuốn sách giáo khoa tôi lấy được lên không trung. Không có cuốn sách giáo khoa nào còn nguyên vẹn. Ngay cả giáo viên cũng đã làm ngơ trước những cuốn sách giáo khoa bừa bộn của tôi. Cả bạn cùng bàn của tôi, cả cái thằng đã cùng tôi làm bài đánh giá hiệu suất, cả những cái thằng mà tôi đã từng tin là bạn khá thân đều đã làm ngơ.
Sau khi ném hết sách giáo khoa lên bảng đen, tôi mở tủ đựng đồ ra. Mùi sữa thiu nồng nặc bốc ra từ bộ đồ thể dục rách nát. Tôi đặt bộ đồ thể dục đó vào chỗ ngồi của mình và trưng bày nó ở đó. Tôi cũng không quên ném một cái nhìn khinh bỉ vào bộ đồ thể dục bị xé rách và dính đầy chất bẩn bởi đám lâu la của Kim Shin Joo.
Các người nhìn thấy cái này mà vẫn không có gì để nói à? Tôi là người gây bạo lực à? Tôi đã quấy rối tình dục Kim Shin Joo à? Nếu các người có não trong đầu thì các người sẽ biết điều này vô lý đến mức nào. Tất cả đều là một lũ hèn nhát và ngu ngốc.
“Sống tốt nhé, lũ não tàn.”
Trước khi ra khỏi lớp, tôi giơ ngón giữa lên. Tôi nghiến răng và lướt nhìn khuôn mặt từng người một. Tôi nghe thấy tiếng ai đó nói tôi bị điên rồi nhưng tôi không quan tâm. Tôi đóng sầm cửa lớp lại.
Tôi không có gì để mang đi từ ngôi trường này. Những người bạn ít ỏi đã ngoảnh mặt làm ngơ với tôi, và trường học đã không thể trở thành hàng rào bảo vệ tôi. Sách giáo khoa, đồ thể dục, cả những dụng cụ viết của tôi đều đã rách nát từ lâu. Những thứ tôi nhận được từ ngôi trường này đều đã phai màu và trở nên tồi tệ. Tôi đeo chiếc cặp trống rỗng lên vai và dồn sức vào hai chân. Vai tôi nhẹ bẫng.
Ừ, cái sự tồi tệ này còn chưa đến 3 tháng nữa. Thời gian sẽ trôi đi và nỗi tức giận của tôi sẽ bị phủ đầy bụi trắng. Thế là đủ rồi. Tôi đường hoàng và người trong sạch nhất ở ngôi trường này chỉ có mình tôi thôi.
Việc chuyển trường là một chuyện quen thuộc đối với tôi. Vì cha tôi là một quân nhân chuyên nghiệp nên tôi đã chuyển trường tiểu học đến 7 lần và chuyển trường trung học đến 3 lần. Hầu hết các gia đình quân nhân chuyên nghiệp đều chọn cuộc sống vợ chồng cuối tuần khi con cái đến tuổi học trung học, nhưng gia đình tôi là một ngoại lệ. Cha tôi muốn tất cả mọi người sống chung một nhà dù có bất tiện đến đâu và chúng tôi tôn trọng ý kiến của ông.
Nhưng mọi việc đều có được và mất. Việc gia đình tôi không sống ly tán là một điều may mắn, nhưng cũng nhờ đó mà tôi chưa từng kết bạn được với ai. Cứ vừa mới thân thiết được một chút thì tôi lại phải chuyển trường và chia tay trước khi kịp nảy sinh tình cảm. Sự lặp đi lặp lại của những cuộc gặp gỡ mới và những cuộc chia tay quen thuộc. Tuổi thơ của tôi là khoảng thời gian tôi học được rằng mọi cuộc gặp gỡ đều có hồi kết.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị đuổi học. Cái mác học sinh có vấn đề không phải là thứ quen thuộc đối với tôi.
Ở hầu hết các trường học, việc đuổi học đều là một sự trao đổi qua lại. Nếu chúng tôi đẩy một đứa trẻ có vấn đề đi thì lần sau chúng tôi phải nhận lại. Kết quả là tôi, người gây bạo lực, đã không thể chọn ngôi trường mà tôi sẽ chuyển đến. Việc người gây bạo lực không có quyền lựa chọn là điều đương nhiên nhưng tôi không cảm thấy vui chút nào vì tôi không phải là người gây bạo lực thật sự.
Nhiều ánh mắt dồn vào khuôn mặt tôi khi tôi đứng một mình trong phòng giáo viên và chờ đợi giáo viên chủ nhiệm. Tôi cảm thấy ngứa ran ở những nơi mà ánh mắt của họ chạm vào. Tôi không khác gì một quả bom mà họ mới phải nhận, vì vậy chắc chắn đó không phải là những ánh nhìn thiện cảm.
“Cậu là Yoon Seon Woo à?”
Một người đàn ông trung niên tầm 30 tuổi có dáng người gầy gò bước đến chỗ tôi đang đứng ở một góc phòng giáo viên như một con rối rơm. Anh ta có vẻ là giáo viên chủ nhiệm mới của tôi.
“Chào thầy ạ.”
“Trông ngoan ngoãn đấy.”
Anh ta nói như thể ngạc nhiên và có vẻ hơi yên tâm. Tôi chỉ lặng lẽ gật đầu mà không nói gì. Giáo viên chủ nhiệm đã nói một vài hướng dẫn mang tính hình thức. Sau đó, anh ta lặp đi lặp lại câu đừng gây rối và hãy chăm chỉ học hành đến 5 lần.
“Thành tích của em cũng không tệ, khó xin học bổng nhưng vẫn có thể vào đại học bằng kỳ thi tuyển sinh.”
“Vâng ạ.”
“Cố gắng lên.”
Có lẽ do ấn tượng ban đầu của tôi không tệ nên giáo viên chủ nhiệm đã ban cho tôi những lời chúc tốt đẹp.
“Vâng. Cảm ơn thầy ạ.”
Tôi cúi người lịch sự nhất có thể mặc dù tôi đã định làm như vậy ngay cả khi anh ta không nói như vậy. Tôi không thể xin học bổng vì bị đuổi học, nhưng tôi có thể làm tốt trong kỳ thi tuyển sinh. Ngay cả khi kỳ thi tuyển sinh thất bại thì tôi vẫn có thể học lại.