Mặt Shin Jae Young đỏ bừng lên. Nhìn cái thằng luôn cười toe toét mà giờ lại tức giận đến mức không hợp với cậu ta chút nào, tôi cũng muốn trêu cậu ta. Tôi cố gắng nhịn cười rồi nhìn về phía Shin Jae Young.
“Tuyệt vời ghê ha. Cậu thật sự chưa từng phẫu thuật à?”
“Yoon Seon Woo à, cậu biết là cậu không có quyền phát ngôn ở đây đúng không?”
“Sao tôi lại không có? Tôi phẫu thuật rồi mà.”
“Thằng nào dưới 18cm khi cương thì im mồm.”
“Xì.”
Shin Jae Young liếc nhìn phần dưới của tôi rồi cười khẩy.
Đồ đáng ghét. Tôi muốn cãi lại rằng tôi cũng được như thế nhưng tôi không thể nói dối như vậy trước mặt Kim Young Jin. Tôi không thể ngờ rằng mình lại bị cuốn vào những chủ đề ấu trĩ như việc chim to hay nhỏ, hoàn toàn bị Shin Jae Young dắt mũi.
“Này, tránh ra.”
Park Si On đã nghe điện thoại xong và trở lại chỗ ngồi. Tôi bỗng thấy ngại ngùng nên quay mặt đi. Có phải máy sưởi mạnh quá không? Mặt tôi cứ nóng bừng lên. Tôi dùng một tay che má rồi hỏi Park Si On.
“Ai vậy?”
“Nhà.”
“Nói gì vậy?”
“Không có gì đâu. Đừng bận tâm.”
Vẻ mặt của Park Si On lạnh tanh. Chắc chắn không phải không có gì rồi. Tôi lo lắng xem xét sắc mặt cậu ta, Park Si On hơi cúi đầu xuống.
“Sao vậy, lại nghe thấy những lời khó nghe à?”
“Không phải.”
“Vậy là gì?”
“Tôi bảo là không có gì mà.”
Cậu ta cứ lảng tránh và không chịu trả lời khiến tôi càng nghi ngờ hơn. Tôi nheo mắt lại và hỏi cậu ta.
“Có khi nào…….”
“……”
“Cậu nói với nhà là cậu sẽ thi lại rồi à?”
Như thể bị đánh trúng tim đen, Park Si On tránh ánh mắt của tôi. Tôi cố gắng hít thở sâu. Nhẫn, nhẫn, nhẫn. Tôi viết và viết chữ nhẫn trong lòng rồi nắm lấy tay Park Si On. Mình phải nhẫn nhịn. Chắc chắn cậu ta đã nghe thấy đủ thứ trên điện thoại rồi nên không cần thiết phải xía vào nữa. Cằn nhằn chỉ khiến Park Si On thêm buồn bã thôi. Nhịn đi. Tạm thời cứ nhịn đi đã. Nhưng dù vậy thì trong lòng tôi cứ sôi sục.
“Mấy đứa à. Xin lỗi nhưng chúng tôi về trước đây.”
Cơn giận bốc lên đến đỉnh điểm khiến tôi đứng phắt dậy. Có lẽ biểu cảm của tôi khá đáng sợ nên Shin Jae Young và Kim Young Jin đều im lặng. Như thể đã đợi tôi nói về nhà, Park Si On cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi mà không hề phàn nàn rồi bước ra khỏi quán bar trước. Tôi áy náy vì đã phá hỏng bầu không khí nên đi đến quầy để thanh toán tiền rượu. Lúc đó, Shin Jae Young gọi tôi từ phía sau.
“Yoon Seon Woo. Này, cầm lấy này.”
“Cái gì đây?”
“Quà cưới.”
Tôi nhận lấy túi mua sắm rồi nhìn Shin Jae Young chằm chằm. Sau đó, cậu ta dùng ngón trỏ và ngón cái của bàn tay trái tạo thành một vòng tròn rồi đưa ngón trỏ của bàn tay phải vào rồi rút ra. Nhìn thấy cử chỉ tục tĩu đó, mặt tôi nhăn nhó.
“Đồ bẩn thỉu…….”
“Đây là áo choàng tắm đôi đó. Cố gắng lên nhé. Đừng quên lời của anh đây.”
“…….”
“Muốn hết giận thì phải làm gì?”
“Im đi.”
Tôi giật lấy túi mua sắm Shin Jae Young đưa cho rồi bước ra khỏi quán bar thì thấy Park Si On lại đang nghe điện thoại. Có tiếng ai đó đang gào thét inh ỏi. Thành thật mà nói, lần này tôi không thể trách bố của Park Si On được. Nếu tôi là ông ấy thì tôi cũng sẽ không để yên nếu con trai tôi làm một việc ngu ngốc như vậy. Chắc hẳn gia đình cậu ta đã náo loạn cả lên rồi. Cậu ta giữ điện thoại cách tai một gang tay và tỏ vẻ chán nản. Sau khi xác nhận là tôi đã ra, cậu ta không hề luyến tiếc nhét điện thoại vào túi.
Chúng tôi im lặng đi về nhà. Bình thường tôi sẽ hạn chế skinship ở những khu phố sầm uất đông người, nhưng hôm nay tôi chủ động khoác tay cậu ta. Gió mùa đông lạnh buốt. Tôi thò tay vào túi áo khoác của Park Si On thì cậu ta nắm lấy tay tôi. Tôi nắm chặt những ngón tay lạnh giá của cậu ta rồi mở miệng.
“Hay là tôi thi lại nhé.”
Park Si On đang chậm rãi bước đi đột nhiên dừng lại.
“Tôi sẽ thi lại và theo cậu đến trường đại học mà cậu muốn.”
“…….”
“Vậy nên đăng ký đi.”
Park Si On không hề đáp lại mà tiếp tục bước đi. Khi nào Park Si On bớt giận, mình phải sửa ngay cái tật cứ im lặng mỗi khi cãi nhau của cậu ta mới được. Tôi liếc nhìn đôi môi đang mím chặt của Park Si On.
“Một năm là đủ thôi. Chỉ cần nâng điểm môn toán lên là được rồi. Tôi những môn khác đều ổn cả.”
“…….”
“Có cậu giúp tôi học toán nữa mà. Nếu tôi thi lại và cùng học ở trường hàng đầu thì tốt quá. Ở đó là trường công lập nên học phí cũng rẻ nữa chứ.”
Hơi thở trắng xóa thoát ra từ đôi môi đang không ngừng luyên thuyên của tôi. Park Si On chỉ im lặng nhìn thẳng về phía trước mà không nói một lời. Càng nói thì vẻ mặt của cậu ta càng trở nên cứng đờ nên tôi cũng im lặng. Chúng tôi bắt taxi ở ngoài đường lớn. Suốt quãng đường về nhà, Park Si On chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ và nghịch tay tôi.
Vừa về đến nhà, Park Si On đã buông tay tôi ra. Tôi nắm lấy tay Park Si On khi cậu ta bước vào phòng khách trước.
“Tôi không muốn cậu chịu thiệt thòi vì tôi.”
Tôi nói ra những suy nghĩ thầm kín trong lòng như thể đang trút bỏ gánh nặng, Park Si On nhìn thẳng vào mặt tôi. Đột nhiên vẻ mặt cậu ta trở nên lạnh lùng.
“Tại sao học cùng trường với cậu lại là chịu thiệt thòi?”
“Đang yên đang lành đỗ vào một trường tốt rồi lại đi thi lại thì chẳng phải là chịu thiệt thòi à.”
“Tôi không muốn vào một trường tốt mà tôi muốn học cùng trường với cậu.”
“Haa, vậy tại sao cậu lại đăng ký xét tuyển?”
Tôi đột nhiên bị đau nửa đầu nên vô thức cau mày. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng thở dài sâu kín. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự bức bối mà Park Si On đang cảm thấy.
“Vì tôi không biết là mọi chuyện lại thành ra thế này.”
“…….”
“Và cậu đã bảo là cậu không muốn học cùng trường với tôi.”
Tôi đã từng nói những lời như vậy sao? Nghĩ lại thì tôi đã từng chế giễu lời nói muốn học cùng trường của Park Si On. Đó là chuyện xảy ra khi mối quan hệ của chúng tôi không được tốt đẹp. Khi đó, tôi có lẽ đã tuyên bố rằng tôi không có ý định dính líu đến cậu ngay cả ở trường đại học. Rốt cuộc, kẻ phạm tội chính là tôi, người đã lỡ lời mà không hề biết trước điều gì.
“Vậy nên tôi sẽ thi lại. Cậu cứ đi học đại học đi.”
“Không thích.”
“Sao? Tôi thi lại rồi đến trường của cậu thì được mà.”
“…….”
“Này. Chẳng lẽ cậu nghĩ là dù tôi có thi lại thì cũng không có khả năng đỗ sao?”
Tôi nổi giận và hét lên thì Park Si On lắc đầu. Cậu ta kéo tôi vào lòng.
“Không phải.”
“Vậy tại sao lại không được?”
Giọng nói của tôi nghẹn ngào trong vòng tay của Park Si On. Cậu ta ôm chặt lấy tôi đang vùng vẫy.
“Thi lại vất vả lắm.”
“Biết thế còn đòi thi lại à?”
“Tôi học giỏi nên không sao đâu.”
“Haa, Si On à. Làm ơn…….”
Mặc dù tôi nài nỉ và van xin nhưng cậu ta vẫn không hề lay chuyển. Thật sự phải làm sao đây. Park Si On là một người cố chấp không kém gì tôi. Tôi không biết phải thuyết phục cậu ta như thế nào. Tôi ngước mặt lên với vẻ mặt ủ rũ.
“Park Si On. Tôi xin cậu đấy. Làm ơn đừng làm những việc điên rồ nữa mà.”
“Sao cậu bảo tôi đến học cùng trường, còn tôi thì không được?”
Có phải lý do cậu ta ủ rũ ở quán bar là vì chuyện này không. Tôi thở dài rồi xoa mặt.
“Haa, đồ ngốc này. Cậu nghĩ là tôi thật lòng à?”
“Tại sao tôi lại không được?”
“Kim Young Jin đến trường của tôi thì quá tuyệt vời, còn cậu thi lại để đến trường của tôi thì đúng là thảm họa. Cậu muốn người mình thích gặp phải thảm họa à?”
Mặc dù tôi đã nói những lời hợp lý và có sức thuyết phục nhưng Park Si On vẫn không hề thay đổi vẻ mặt. Tôi dùng tay ấn mạnh vào giữa hai hàng lông mày đang nhíu chặt của cậu ta rồi vuốt ve đôi lông mày gọn gàng.
“Học khác trường cũng không có gì thay đổi cả.”
“…….”
“Cậu có biết điều tồi tệ nhất là gì không? Bố cậu sẽ triệu hồi cậu về nhà. Rồi nếu ông ấy gửi cậu đi du học nước ngoài thì sao?”
“Có gửi thì tôi cũng không đi. Tôi sẽ tuyệt giao với ông ấy. Tôi đã nói với ông ấy rồi, nếu ông ấy động vào tôi thì tôi sẽ gọi phóng viên đến và phanh phui hết mọi chuyện.”
“Vậy còn tôi, người phải chứng kiến cậu trải qua những tủi nhục đó thì sao? Cậu nghĩ lòng tôi sẽ thanh thản à?”
Park Si On im lặng. Có vẻ như cậu ta chưa nghĩ đến điều đó. Tôi nhìn vào đôi mắt đang run rẩy của cậu ta. Park Si On tựa đầu lên vai tôi. Tôi đưa tay lên ôm lấy mái tóc mềm mại của cậu ta rồi xoa lưng cậu ta.
“Tất cả đều là do nỗ lực của cậu mà có được. Không phải ai cũng có thể có được may mắn đó đâu. Vì cậu thông minh và đã nỗ lực hết mình nên cậu mới có thể vào được trường đại học đó. Đừng làm cho thời gian mà cậu đã nỗ lực trở nên vô nghĩa. Thật lãng phí mà.”
“Tôi còn thấy lãng phí hơn khi phải xa cậu.”
“Sau này chúng ta còn dính lấy nhau dài dài, có gì mà phải lãng phí chứ? Chúng ta cũng đâu phải là yêu nhau một hai năm rồi chia tay đâu.”
“…….”
“Đúng không?”
Park Si On gật gù trên vai tôi. Cậu ta cọ mặt vào da tôi như một đứa trẻ đang mè nheo rồi mở miệng.
“Lẽ ra tôi nên bắt cậu học hành thay vì để cậu quấy rối tôi.”
“Hứ.”
Tôi bật cười khúc khích thì lúc đó khóe miệng của Park Si On cũng nở một nụ cười.
“Làm theo lời tôi đi. Chịu không?”
Tôi hỏi khi thấy tâm trạng của cậu ta đã khá hơn. Nụ cười trên môi Park Si On nhanh chóng biến mất. Tôi kéo khóe miệng đang mím chặt của cậu ta lên. Một giọng nói ngọt ngào phát ra từ giữa kẽ răng đang nghiến chặt của tôi.
“Trả lời đi. Trước khi tôi lại nổi giận.”
“Nếu tôi bảo không thì cậu sẽ chia tay với tôi à?”
“Sao cậu lại nói những lời vô nghĩa như vậy?”
Tôi véo nhẹ má Park Si On. Làn da cậu ta thật mềm mại. Tôi vuốt ve đôi má mềm mại rồi cẩn thận nói.
“Tôi sẽ không chia tay chỉ vì chuyện này đâu, nhưng tôi vẫn muốn cậu đi. Nếu cậu không đi thì tôi sẽ buồn bã mãi mất.”
“……”
“Đi mờ, Si On à. Chịu không?”
“……Tôi biết rồi.”
Park Si On miễn cưỡng trả lời. Tôi nắm chặt tay lại. Cuối cùng tôi cũng nghe được câu trả lời mình muốn. Giờ thì tôi có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Những cuộc cãi vã lớn nhỏ trước đây lướt qua tâm trí tôi như một thước phim quay chậm. Cơn căng thẳng tan biến hết khiến tôi khuỵu xuống sofa, tôi cầm lấy chiếc túi mua sắm đang đặt trên sàn. Giờ là lúc giải quyết vấn đề tiếp theo giữa chúng tôi. Vụng về xé lớp giấy gói quà, tôi lấy chiếc áo choàng tắm ra và đưa cho Park Si On.
“Này, giờ thì đi tắm đi.”
“Cái này là gì?”
“Quà của Shin Jae Young. Tắm xong rồi mặc cái này ra.”
Park Si On nhận lấy chiếc áo choàng tắm với vẻ mặt ngơ ngác. Tôi đẩy lưng cậu ta vào phòng tắm rồi ngay lập tức đi đến phòng tắm nhỏ trong phòng ngủ. Sau khi tắm xong và mặc chiếc áo choàng tắm Shin Jae Young tặng, trái tim tôi mới bắt đầu đập thình thịch. Tôi hùng hồn tuyên bố như vậy đấy, nhưng khi sắp thực sự làm chuyện đó thì tôi lại cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Mình nên nói gì đây. Tôi không nghĩ ra được lời thoại thích hợp. Này, làm tình với tôi đi. Tôi không thể nói như vậy được. Hay là cứ im lặng rồi đè cậu ta ra luôn nhỉ? Nhưng làm thế nào? Lẽ ra mình nên tìm hiểu trước mới phải. Không có cuốn cẩm nang nào dành cho lần đầu tiên à?
“Seon Woo à. Cậu có chuyện gì à?”
“Hả? Không có gì. Ra ngay đây.”
Park Si On đã tắm xong từ lâu và đang gõ cửa. Tôi trả lời qua loa rồi nhìn vào gương. Hình ảnh khuôn mặt đỏ bừng của tôi phản chiếu trên chiếc gương mờ hơi nước. Tôi chậm rãi hít thở sâu. Dù sao thì cũng sẽ ổn thôi. Ai cũng làm được mà.