"Tôilàm vậy cũng được à?"
"Ừ. Đằng nào thì tôicũng không cần để ý đến ai cả."
Một nụ cười hài lòng đã lấp đầy khuôn mặt của Park Si On. Đừng trách tôinếu tôiđến quá thường xuyên nhé, cái tên đó đã nói bằng một giọng nói pha lẫn đầy tiếng cười. Ánh mắt vốn lạnh lùng khi vô cảm đã cong lên khá đẹp khi cười. Đến bây giờ tôi mới thấy cậu ấy có lúm đồng tiền. Một cái má lúm đồng tiền đã lõm xuống một cách nhẹ nhàng trên má trắng trẻo.
Tôi đã ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt đang cười của Park Si On. Đây có phải là sức mạnh của vẻ ngoài không nhỉ. Tôi đã biết rằng cậu ấy là một cái tên đẹp trai, nhưng tôi đã không biết rằng cậu ấy lại đẹp trai đến mức này.
"Sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôivậy."
"Tại cậu đẹp trai vl."
Suy nghĩ trong lòng tôi đã bật ra y hệt. Mặc dù tôi đã giật mình, nhưng dù gì thì đó cũng là sự thật.
Trước lời nói của tôi, Park Si On đã bật cười. Tiếng cười không mang theo bất kỳ sự tính toán nào đã thật trong trẻo. Cái tên đó đã cười khúc khích và nhún vai hồi lâu. Cậu ấy đã mỉm cười bằng mắt khi mắt chúng tôi chạm nhau. Cánh tay của cậu ấy đã bất ngờ làm rối mái tóc mái của tôi. Kỳ lạ thay, tôi lại không cảm thấy khó chịu với cái vuốt ve đó.
"Thật là Yoon Seon Woo này."
Có lẽ là vì vẻ ngoài đẹp trai hoặc có lẽ là vì một nụ cười không mang theo bất kỳ sự tính toán nào. Tôi đã không còn cảm thấy Park Si On là một kẻ đạo đức giả nữa. Tôi cũng không còn cảm thấy đáng sợ nữa. Sự nghi ngờ của tôi, người đã liên tục cảnh giác cậu ấy, đã mờ nhạt đi. Cánh tay đang túm lấy vai tôi, sức nặng đang dựa vào tôi một cách âu yếm và đôi mắt chứa đầy sự tinh nghịch, tất cả đều trông mới lạ đối với tôi. Tôi đã ngừng việc suy nghĩ xem ý định ẩn giấu của Park Si On là gì.
Giờ thì tôi đã nhìn thấy cái tên đó một cách trọn vẹn rồi.
"Sao cậu lại buồn cười thế?"
"Tại tự dưng cậu lại nói thế thôi."
Nghĩ lại thì đột ngột nói ra một câu rồi chê bai khuôn mặt cũng thật là kỳ lạ. Tôi đã vô tình bật ra tiếng cười ngớ ngẩn trước cái tình huống buồn cười này. Park Si On đã từ từ tiến đến chỗ tôi và dựa sát vào tôi. Cậu ấy thật sự rất thích ỷ lại vào người khác.
"Này, nặng quá."
Khi tôi nhún vai, thái dương của cái tên đó đã va vào vai tôi. Park Si On vẫn đang cười trên môi. Khi tôi vặn vẹo phần thân trên một chút, cậu ấy đã chọc nhẹ vào eo tôi. Tôi đã đẩy nhẹ phần thân trên đang dính sát vào người tôi. Mặc dù vậy thì cậu ấy vẫn tiếp tục áp đầu vào tôi nên lần này tôi đã đẩy má của cậu ấy. Trong đôi môi của tôi cũng có một nụ cười tinh nghịch như Park Si On. Vẻ ngoài của chúng tôi trông như thể chúng tôi đã trở thành bạn bè thật sự. Hoặc có lẽ chúng tôi đã là bạn bè rồi cũng nên.
Chúng tôi đã cười đùa và cãi nhau ỏm tỏi như thế suốt một thời gian dài. Tiếng cười mà tôi không biết đó là của ai đã thật xa lạ. Tiếng cười như lông vũ đã đáp xuống phòng khách nhà tôi, nơi sự tĩnh mịch chỉ tích tụ như bụi bặm.
Triết gia người Pháp Sartre đã nói một lời tàn nhẫn rằng người khác chính là địa ngục. Dù có cố gắng đến đâu thì chúng ta cũng không thể gặp được bản chất thật sự của người khác. Vì vậy người khác là một vực thẳm mà chúng ta không thể hiểu cũng không thể nắm bắt được. Tất nhiên điều đó cũng tương tự đối với một người khác.
Hai người không bao giờ có thể hiểu nhau. Tôi và cậu, những người chỉ có thể đánh giá nhau một cách hời hợt. Cuối cùng thì người khác là địa ngục như lời Sartre nói có lẽ là một biểu hiện siêu hình của câu tục ngữ "Biết mười thước nước sâu, nào ai biết được lòng người ta."
Theo tôi thì sự thấu suốt của Sartre rõ ràng là đúng. Tôi không biết liệu người khác có phải là địa ngục hay không, nhưng ít nhất nếu tôi nghĩ về Park Si On thì tôi chắc chắn cảm thấy cậu ấy là một vực thẳm.
Vào khoảnh khắc mà tôi chạm mắt với Park Si On lần đầu tiên, tôi đã chắc chắn rằng cậu ấy là một người nguy hiểm. Vì vậy tôi đã không muốn dính líu đến cậu ấy bằng bất cứ giá nào. Một kẻ đạo đức giả kiêu ngạo. Đó là bản chất thật sự của Park Si On mà tôi đã định nghĩa.
Nhưng càng gần gũi với cái tên đó, hình ảnh về cậu ấy lại càng trở nên mơ hồ hơn. Bây giờ tôi không biết Park Si On là một người như thế nào cả.
Park Si On chắc chắn đang nhận thức rõ rằng bản thân là một người nổi bật. Thêm vào đó, cậu ấy cũng biết cách tạo ra những tình huống có lợi cho mình. Một kẻ đạo đức giả kiêu ngạo và xảo quyệt. Nhưng đó có phải là tất cả về Park Si On không? Liệu những khoảng trống mà tôi chưa thể thấu tỏ của Park Si On là gì?
"Yoon Seon Woo, cậu lại ngơ ngác rồi."
"Ngạt thở quá. Tránh ra đi."
Có lẽ người là một kẻ đạo đức giả kiêu ngạo không phải Park Si On mà lại là tôi. Bởi vì tôi đã cố gắng nắm bắt toàn bộ con người của Park Si On chỉ bằng ấn tượng trong khoảnh khắc.
"Đừng có nhây nữa."
"Không thích."
"Thật sự nặng quá."
Hôm nay cũng vậy, Park Si On đã duỗi cánh tay dài ra và kéo tôi lại ngay khi tiếng chuông báo hiệu giờ học đã vang lên. Gần đây chúng tôi gần như đang lặp lại những việc này mỗi ngày. Tôi đã phàn nàn rằng cậu ấy thật phiền phức, và Park Si On đã cười khúc khích trong khi phớt lờ tôi.
Từ lúc nào mà tôi đã không còn để ý đến Park Si On nữa. Tôi cũng đã sửa thói quen phải lựa chọn từng từ một và nói để mình không chọc giận cậu ấy nữa. Tôi đã nói những điều mình muốn nói và đôi khi tôi còn chửi thề theo tính cách của mình nữa. Tôi cũng đã ngừng việc quản lý biểu cảm không phù hợp với mình. Bởi vì tôi không cần phải lo lắng rằng Park Si On sẽ tưới nước bẩn lên cuộc sống học đường yên bình của tôi nữa.
"Cậu đã bảo rằng cậu sẽ không đụng chạm tôinếu tôinói rằng tôikhông thoải mái mà."
"Chỉ cần tôiđặt tay lên vai cậu thôi thì vai cậu sẽ mòn đi à?"
"Tôikhông cao lên được."
"Đừng cao lên. Cậu bây giờ cũng xinh rồi."
"Ghê tởm."
Khuôn mặt của tôi đã nhăn nhó một cách hung tợn trước những lời vô nghĩa của cậu ấy.
Park Si On đã bất ngờ có một khuôn mặt trơ trẽn. Cậu ấy rất giỏi trong việc thốt ra những lời sến súa một cách tự nhiên. Ngay cả khi cậu ấy đang nhìn vào khuôn mặt đang nhăn nhó của tôi, cậu ấy vẫn chỉ cười. Khi Shin Jae Young cười, tôi đã muốn nhổ nước bọt vào khuôn mặt đang tươi cười của cậu ta, nhưng kỳ lạ thay tôi lại không có cảm giác đó với Park Si On.
"Đừng có cười. Tôisẽ thích cậu mất thôi."
"Cậu vẫn còn thiếu sự yêu thích à?"
Ánh mắt sâu thẳm và mát mẻ đang giấu đi một lớp mí mắt bên trong đã rung động một cách từ từ. Cái tên đó đã cười một cách rạng rỡ. Khi nhìn vào khuôn mặt đang cười của cái tên đó, tôi cũng đã vô thức bật ra tiếng cười ngớ ngẩn.
Tôi đặc biệt yếu đuối trước nụ cười bằng mắt của cái tên đó. Tôi đã tin rằng mình không phải là một tên ngốc bị vẻ ngoài mê hoặc, nhưng tôi xin rút lại tất cả những lời đó. Tôi yếu đuối trước vẻ ngoài của người khác.
"Sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôivậy. Tại tôiđẹp trai quá hả?"
"Đừng có nhắc lại mãi thế."
Chỉ vì tôi đã nói một lời khen thật lòng mà cậu ấy đã cứ đào xới nó mãi
thôi. Park Si On đã sử dụng lời khen chân thành của tôi bất cứ khi nào có cơ hội để trêu chọc tôi. Ước gì mình đã không nói ra những lời đó.
"Cậu không đi vệ sinh à?"
"Sao, cậu muốn đi à? Vậy chúng ta đi cùng nhau nhé."
Tôi chỉ im lặng trước Park Si On đang định đứng dậy khỏi chỗ ngồi ngay lập tức.
Có lẽ cái tên này bị thiếu thốn tình cảm. Đây là một sự nghi ngờ hợp lý của tôi. Mặc dù cậu ấy đã là một tên hay dính lấy người khác trước khi chúng tôi trở nên thân thiết, nhưng sau khi chúng tôi trở nên thân thiết, cậu ấy đã chỉ dính lấy tôi một cách thái quá.
Việc chúng tôi có thể trở nên thân thiết một cách tương đối nhanh chóng cũng là nhờ những hành động thân mật không ngần ngại của Park Si On. Cậu ấy đã không ngần ngại xâm phạm lãnh thổ của tôi. Cậu ấy đã giẫm lên ranh giới mà tôi đã vạch ra và lần lượt phá bỏ những bức tường mà tôi đã cố gắng xây dựng. Và tôi đã dần quen với Park Si On như vậy.
Tôi cau có khi cậu ấy đã bất ngờ bóp méo sự thật về quá khứ của tôi thành một căn bệnh khó chữa, và Park Si On đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi. Cánh tay đang đặt trên vai tôi đã túm lấy cằm tôi một cách tự nhiên.
Rõ ràng không phải là một nhân vật như thế này. Tôi đã không thể tin rằng cái tên đã nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo vào ngày đầu tiên chuyển trường và cái tên đang cười toe toét trước mặt tôi bây giờ là cùng một người.
"Tôiđã không biết rằng cậu lại là một tên điên như vậy."
"Vậy nên cậu ghét tôià?"
Không thể nào. Sao tôilại ghét cậu được. Cậu là người bạn đầu tiên mà tôiđã kết bạn được mà. Nhưng thay vì trả lời, tôi đã đẩy mạnh má của cái tên đó ra.
Người khác là vực thẳm. Sartre đã đúng. Bởi vì Park Si On đối với tôi là một cái ao sâu thẳm và vô tận. Một cái ao sâu thẳm mà không thể nhìn thấy đáy. Liệu tôi có thể định nghĩa một cách rõ ràng cái tên Park Si On là một người như thế nào ngay cả khi chúng tôi đã là bạn của nhau cả đời không.
Tuy nhiên, không phải lúc nào người khác cũng là địa ngục như lời cậu ấy nói. Về phần đó thì Sartre đã sai.
"Cậu ghét tôià?"
"Ghét. Được chưa?"
"Nói dối."
Ít nhất tôi muốn tin như vậy.
Việc ăn một mình không phải là một chuyện đáng xấu hổ là một lời nói chỉ được chấp nhận trong một xã hội của những người lớn đã trưởng thành hoàn toàn. Ở trường trung học, việc ăn một mình vẫn là một từ đồng nghĩa với việc bị bắt nạt.
Sau khi bắt đầu ăn trưa với đám người của Park Si On, tôi đã không cần phải mang trên mình cái mác cô đơn nữa. Vào cái thời mà tôi đã vội vàng giải quyết bữa trưa trong khi tránh ánh mắt của người khác, tôi thường xuyên bị chứng khó tiêu, nhưng cũng đã lâu rồi tôi mới phải đổ thuốc tiêu hóa vào miệng.
Những câu hỏi ngớ ngẩn của Kim Young Jin vẫn phiền phức và Shin Jae Young thì vẫn đáng ghét, nhưng cũng giống như cái cách mà cái đám đó đã quen với sự tồn tại của tôi, tôi cũng đã quen với những bữa ăn trưa mà tôi sẽ trải qua cùng với cái đám đó.
"Này, Yoon Seon Woo. Cậu biết thực đơn hôm nay là gì không? Cậu thích hải sản không?"
"Tôithích."
"Tôithích tôm nhất. Cậu thích tôm không?"
"Tôikhông ăn được động vật giáp xác vì bị dị ứng."
"Mày ngốc à, lúc nãy mày vừa bảo là mày thích hải sản cơ mà?"
"Tôithích hải sản. Ý tôilà tôikhông ăn được động vật giáp xác."
"Mày đang nói cái gì vậy? Tôm không phải là hải sản à?"
"Không, ý tôilà tôikhông ăn được những loài động vật giáp xác như cua, tôm hay tôm hùm."
"Động vật giáp xác là gì?"
"Tôivừa nói rồi mà. Như cua, tôm...... Thôi được rồi. Tôisai rồi."
Ngay khi tiếng chuông báo hiệu giờ ăn trưa vang lên, Kim Young Jin đã lao đến lớp chúng tôi và ném ra những câu hỏi quen thuộc. Tôi đã qua loa đối phó với Kim Young Jin đang càu nhàu và Park Si On đã bám theo tôi. Khi Shin Jae Young ngáp và bước ra hành lang, giọng nói lớn của Kim Young Jin hỏi rằng tại sao cái thằng này lại đến muộn mỗi ngày đã hòa lẫn với tiếng bước chân ồn ào. Chúng tôi đã bước đi song song nhau cùng với những tiếng ồn đó. Đó là một thói quen lặp đi lặp lại mỗi ngày.