"À, đúng rồi."
"Sao? Chóng mặt hả? Khó chịu trong người hả?"
"Cậu...... biết Itong Ilban không?"
"Chết tiệt......"
"Hôm nay tớ uống cái đó đó......"
Bắt đầu từ đó, cơn say thứ hai tiếp diễn. Cậu đã nghĩ rằng cười ngây ngô là tất cả thói quen say xỉn của cậu ấy, nhưng đó chỉ là sự khởi đầu. Park Si-on phải trả lời câu hỏi cậu có biết Itong Ilban không hơn hai mươi lần cho đến khi về đến nhà.
"Si-on à, mà cậu uống Itong Ilban chưa?"
"Sau này cậu mà uống rượu là biết tay tớ."
"Không thích. Nếu tớ chết thì tớ không nhìn thấy cậu nữa."
"Chết tiệt......"
Ngay cả khi đến căn hộ, Yoon Seon-woo vẫn còn trong tình trạng say bí tỉ. Cậu tự hỏi liệu tính cách của mình có trở nên mềm yếu khi say xỉn hay không, cậu không ngần ngại đưa ra những yêu cầu mà bình thường tuyệt đối sẽ không làm. Khi Yoon Seon-woo mè nheo rằng cậu không muốn đi bộ, Si-on liền hiến dâng tấm lưng của mình. Cậu không chút do dự trèo lên lưng cậu ta, trọng lượng của cậu rất nhẹ. Ngay khi cậu trèo lên, Seon-woo dụi má vào cổ cậu ta và bất ngờ hôn khắp nơi. Cậu đã rất vất vả vì cậu ta cứ rụt cổ lại để hôn má cậu.
“Muốn nhìn cậu. Cho tớ xem mặt cậu đi……”
“Nguy hiểm đấy, đừng vùng vẫy.”
Khi cậu nắm chặt lấy mông cậu ta, Yoon Seon-woo cười phá lên đến mức gần như không thở được. Điều tương tự cũng xảy ra sau khi cậu về đến nhà.
“Hahaha, tắm cho tớ đi.”
“Thật là.”
“Tớ chóng mặt……”
“Cậu say rồi nên chẳng còn biết trời trăng gì nữa hả?”
Bình thường, Seon-woo sẽ chạy trốn mỗi khi cậu rủ đi tắm cùng, nhưng lần này cậu lại ôm chặt lấy eo Si-on. Mỗi khi nhìn Yoon Seon-woo say xỉn, cậu vừa cảm thấy bực bội vừa không thể nổi giận vì những hành động của cậu ấy quá đáng yêu. Park Si-on cười khẩy và nhìn xuống Seon-woo.
“Đừng có hối hận đấy.”
“Tắm cho tớ đi, tớ buồn ngủ……”
“Được thôi. Giận là giận, còn chuyện ấy là chuyện ấy. Đúng không?”
“Ừm……”
“Cậu chết chắc rồi.”
“Không thích… nếu tớ chết… tớ sẽ không nhìn thấy cậu nữa……”
Park Si-on nhanh chóng ăn lấy quả bí ngô đã tự lăn đến trước mặt mình, cậu vén áo phông của Seon-woo lên. Yoon Seon-woo không đẩy tay cậu ra khi cậu cởi quần áo của mình. Cậu không hề kháng cự và giơ hai tay lên. Điều tương tự cũng xảy ra khi cậu chạm vào khóa quần. Sau khi cậu nhanh chóng cởi hết đồ lót của cậu ta, cơ thể trần trụi không một mảnh vải che thân ôm chặt lấy cậu.
“Lạnh quá.”
“Đợi tớ một lát. Tớ đi lấy nước đã.”
Cậu đáng lẽ không nên cởi quần áo của cậu ta trước vì quá phấn khích. Yoon Seon-woo đột nhiên trần truồng, run rẩy vì lạnh và không chịu rời xa cậu. Khi cậu đưa bàn chải đánh răng cho Seon-woo, đôi môi dày của cậu bắt đầu lẩm bẩm. Si-on xoa nhẹ lên má cậu đang ửng hồng.
“Đánh răng xong thì mút cả dương vật của tớ nữa nhé.”
Yoon Seon-woo mà bình thường sẽ kêu trời, lần này cũng ngoan ngoãn gật đầu. Có lẽ vì cậu ấy say nên cậu ấy không nói gì ngay cả khi nghe những lời mà bình thường sẽ không có tác dụng gì. Sau khi cậu ấy đánh răng và gội đầu xong, quần áo cậu ấy đang mặc đã ướt sũng. Vì vậy, cậu cởi quần áo và bước vào bồn tắm. Kích thước của nó quá nhỏ để hai người có thể vào. Có lẽ vì không thoải mái nên Seon-woo tự mình ngồi lên đùi Si-on.
“Ấm quá……”
Khi cơ thể cậu được ngâm trong nước ấm, tất cả sự căng thẳng trên cơ thể cậu đều tan biến. Mặt khác, phần dưới của cậu vẫn cứng đờ và nằm giữa hai cái mông tròn trịa. Âm thanh nước vỗ bập bềnh vang vọng trong phòng tắm. Yoon Seon-woo im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Park Si-on.
“Xinh đẹp quá. Sao trên đời lại có người xinh đẹp đến vậy……”
“Tớ xinh đẹp thật hả?”
“Ừm, xinh đẹp nhất trên đời. Xinh đẹp đến chết mất.”
Đôi môi ướt đẫm chạm vào má Si-on. Seon-woo cẩn thận vuốt ve má của Park Si-on như thể đang chạm vào một thứ gì đó quý giá.
“Sao cậu lại cứ đi chơi với những thằng khác trong khi tớ xinh đẹp đến chết đi sống lại thế này?”
“Tớ có bao giờ đâu. Tớ chơi với cậu nhiều nhất mà……”
Những giọt nước từ mái tóc ướt đẫm của cậu chảy xuống đường cổ tinh tế của cậu. Si-on dùng ngón tay vuốt theo dòng nước chảy và mở miệng.
“Không phải là chơi nhiều nhất mà là phải chơi với tớ một mình thôi.”
“……Sao?”
“Vì tớ muốn thế. Tớ muốn chỉ có mình tớ ở bên cạnh cậu.”
Si-on vuốt ngược tóc Seon-woo lên và trả lời. Lời nói của cậu là thật lòng. Cậu cảm thấy khó chịu khi Yoon Seon-woo có một thế giới mà cậu không biết đến. Cậu muốn bám víu vào cậu ấy hơn nữa và muốn trói buộc cậu ấy lại càng nhiều càng tốt. Để không ai có thể bước chân vào thế giới của cậu, để chỉ mình cậu có thể là chủ nhân của thế giới của cậu ấy.
Nhưng giờ Yoon Seon-woo không còn bị gọi bằng những cái tên khinh miệt như kẻ bắt nạt, kẻ cô độc hay kẻ biến thái nữa, mà là được gọi bằng biệt danh đáng yêu là "cục cưng". Park Si-on không thể phàn nàn về việc cậu cảm thấy thuộc về một không gian nơi cậu được nhìn nhận là chính mình. Bởi vì Yoon Seon-woo trông thật hạnh phúc. Nếu cậu ấy mè nheo và bám víu vào cậu như một đứa trẻ, và cố gắng bẻ cong ý chí của cậu một cách tùy tiện như trước đây, thì lần này có lẽ cậu sẽ không bao giờ có thể xoay chuyển được trái tim cậu ấy nữa.
Một tiếng thở dài sâu thẳm thoát ra. Yoon Seon-woo nghe thấy tiếng thở dài, nhìn chằm chằm vào Si-on. Cậu dùng cả hai tay ôm lấy má Park Si-on.
“Cậu… không có bạn ở trường hả……”
Có lẽ vì cậu ấy nghĩ rằng tiếng thở dài của cậu là do cậu buồn vì không có bạn nên đột nhiên tròng trắng mắt của Yoon Seon-woo đỏ lên. Đồng tử của cậu ấy run rẩy khi cậu vuốt má Si-on bằng lòng bàn tay của mình.
“Bị bắt nạt hả?”
“……Hả?”
“Vậy nên cậu mới tức giận hả.”
Si-on cau mày bối rối, rồi khẽ mỉm cười.
“Ừ. Tớ không có ai ngoài cậu cả.”
“Đáng thương……”
“Vậy nên từ giờ trở đi, sau khi tan học cậu phải lập tức chạy về nhà cho tớ.”
“……”
“Hả? Trả lời đi. Hứa với tớ là từ giờ cậu sẽ không đi uống rượu với mấy thằng khác nữa đi.”
Cậu thúc giục cậu trả lời và siết chặt mông cậu ấy. Ngón tay cậu chạm vào lỗ hậu. Khi cậu nhẹ nhàng xoa lỗ hậu, cậu cảm thấy khát khao. Cậu muốn tiến sâu vào bên trong. Khi cậu đẩy ngón tay đang mân mê lỗ hậu vào bên trong, một tiếng rên khe khẽ vang lên trong không khí. Nhưng Yoon Seon-woo chỉ cắn môi và không phản ứng gì thêm. Cậu ấy im lặng nhìn cậu.
“Cậu học một mình luôn hả?”
Có vẻ như cậu ấy vẫn đang bị ám ảnh bởi chuyện cậu không có bạn. Ngay cả khi cậu thô bạo vuốt ve xương cụt, đào sâu vào lỗ hậu và lặp đi lặp lại hành động cho ngón tay vào rồi lại rút ra, Yoon Seon-woo vẫn chỉ nhìn cậu với khuôn mặt như sắp khóc.
“Là tại tính cậu khó ở mà…….”
“Ừ, tớ khó ở mà. Vậy nên cậu phải chơi với tớ đấy.”
“Đáng thương… hức….”
Cậu ngậm lấy nhũ hoa căng mọng ngay trước mặt cậu để ngăn cậu nói nhảm nữa. Seon-woo rên khe khẽ và ngửa cổ ra sau. Cậu cảm thấy nhũ hoa cứng lại trên đầu lưỡi mình. Khi cậu cắn nhẹ vào ngực cậu, Yoon Seon-woo rùng mình. Số lượng ngón tay đang làm rộng lỗ hậu đã tăng lên hai rồi.
“Haa, đau, đừng cắn.”
“Không thích. Cậu lại bỏ tớ mà đi chơi hả?”
“A, a, đau.”
Si-on lại dùng lưỡi khẩy nhũ hoa của Seon-woo trong khi cậu tăng số ngón tay đang làm rộng lỗ hậu lên ba. Cậu áp sát dương vật đang cương cứng của mình vào mông cậu ấy. Cậu rút các ngón tay ra khỏi lỗ hậu và chà xát đầu dương vật vào chỗ tiếp giáp. Môi Seon-woo rên rỉ. Park Si-on nắm lấy eo thon của cậu ấy và nhấc mông cậu ấy lên. Dương vật của cậu ấy trượt vào bên trong lỗ hậu đang mềm mại một cách dễ dàng.
“Nhanh trả lời đi, cậu còn đi uống rượu với mấy thằng khác nữa không?”
“Ưư, a, a, Park Si-on.”
“Tớ, chết tiệt, vừa khó ở, vừa không có bạn, cậu lại bỏ tớ mà đi bám lấy mấy thằng khác hả.”
“Không, không. Không.”
Yoon Seon-woo lắc đầu dữ dội và trả lời. Mỗi khi cậu đâm dương vật sâu vào bên trong, eo thon của cậu lại run rẩy. Sau một hồi vùi mặt vào vai Park Si-on, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên. Cậu bắt đầu từ từ lắc eo.
“……Cái này thích thật, cho tớ làm cho cậu nhé.”
“Ưức, chết tiệt, cậu…….”
“A, a, thích quá.”
Seon-woo tự mình lắc eo trong khi cậu vẫn áp môi vào da thịt của cậu ấy. Dòng nước dâng trào theo nhịp điệu cậu di chuyển. Dương vật của cậu tiến sâu hơn vào bên trong khi cậu đâm từ trên xuống. Park Si-on cũng rên khe khẽ. Cậu cảm thấy khoái cảm dâng trào khi nhìn Yoon Seon-woo lắc hông trên đùi mình.
“Thật đấy ực, từ giờ trở đi cậu đừng uống rượu ở bên ngoài nữa. Chỉ uống với tớ thôi. Hả?”
“Ưừ, a, thích quá. Thích quá. Si-on à, thích quá.”
Park Si-on nắm chặt lấy cái mông đang nhấp nhô của cậu. Cậu muốn đè Yoon Seon-woo xuống sàn và đâm cậu ấy đến chết đi sống lại. Nhưng ham muốn tiếp tục ngắm nhìn cậu ấy lắc eo trên người cậu lớn hơn.
Park Si-on đâm dương vật thẳng đứng theo chuyển động của Seon-woo. Cơ thể Si-on đã nóng ran, một tay cậu ôm lấy hông, tay kia khẩy nhũ hoa cậu. Khóe miệng cậu dần nở một nụ cười mãn nguyện.
“A, Seon-woo à, cứ tiếp tục đi. Cứ tiếp tục.”
“A, đợi một chút, a, Park Si-on đợi một chút……”
“Sao, cứ tiếp tục đi, Seon-woo à. Cứ tiếp tục.”
“Không, tớ… tớ… đợi đã……”
Đột nhiên sắc mặt của Seon-woo đang tích cực lắc eo, trở nên tái mét. Park Si-on túm lấy cằm cậu và nâng lên. Nước mắt giàn giụa trên khóe mắt cậu. Yoon Seon-woo đột nhiên méo mặt và cắn môi.
“Tớ…… tớ muốn nôn……”
Vừa mở mắt ra, đầu cậu đã đau như búa bổ. Cậu cố gắng gượng dậy nhưng lại ngã thẳng xuống giường. Đầu óc cậu quay cuồng và trần nhà quay mòng mòng.
“A, quay quá, đau đầu quá.”
Cậu không nhớ mình đã nôn bao nhiêu lần vào sáng sớm. Tất cả những gì cậu nhớ là bàn tay của Park Si-on vỗ về lưng mình. Điều đó có nghĩa là Park Si-on đã chứng kiến cảnh cậu nôn đến mức trào cả dịch vị vàng khè từ đầu đến cuối.
“A, điên mất……”
Cậu đáng lẽ không nên uống cái thứ vớ vẩn như Itong Ilban hay Iltong Iban gì đó. Cơn say còn tệ hơn cả những gì có thể diễn tả bằng lời. Seon-woo rên rỉ khi cậu túm lấy mái tóc rối bù của mình.
“Ưức… đau đầu quá……”
“Uống đi.”
Park Si-on đưa cốc mật ong cho Seon-woo đang lăn lộn trên giường, không biết từ khi nào cậu đã vào phòng. Cậu khó khăn mở mắt và nhận lấy cốc.
“Tớ mua canh giải rượu rồi, dậy ăn đi.”
“Để sau đi. Giờ tớ không ăn được đâu.”
“Ăn đi.”
Đã lâu rồi cậu mới nghe thấy giọng nói đáng sợ như vậy. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy một giọng nói lạnh lùng như vậy kể từ khi hai người bắt đầu sống chung. Seon-woo nhấp ngụm mật ong và liếc nhìn Park Si-on đang đứng trước mặt mình. Bình thường, cậu ấy chỉ nghĩ đến việc xoa đầu cậu sau khi cậu thức dậy và quật cậu ngã xuống giường, nhưng giờ cậu ấy lại không thèm chạm vào cậu một ngón tay. Park Si-on nhìn Seon-woo bằng ánh mắt méo mó, không có một chút ý cười nào.
“Ra ngoài.”
“Này, hôm qua tớ đã…….”
Chưa kịp nói hết câu, Park Si-on đã rời khỏi phòng trước. Cậu vội vàng đuổi theo nhưng cậu ấy phớt lờ cậu. Gió lạnh thổi ào ạt từ Park Si-on. Cậu ấy ngồi vào chỗ trước và chỉ ngón tay vào ghế mà không thèm nhìn cậu.
“Ngồi đi.”
“Ơ? Ừm.”
“……”
“Này, cậu giận hả?”
“Ngậm miệng lại và ăn đi.”
Cậu nghiêng đầu thắc mắc khi đang múc canh. Rốt cuộc cậu đã gây ra lỗi lầm gì mà Park Si-on lại khó chịu đến vậy? Rõ ràng là hình như cậu đã liên tục liên lạc với Park Si-on mà.
“Hôm qua tớ có lỡ làm gì sai không?”
“Cậu không nhớ à?”
“……Nhớ được lơ mơ thôi?”
Cậu đã tham gia buổi nhậu theo yêu cầu của bạn bè và hứa chắc chắn với Park Si-on rằng cậu sẽ về nhà trước 10 giờ. Và cậu đã liên tục liên lạc với cậu ấy trong khi uống rượu. Nhưng ký ức của cậu bắt đầu trở nên mờ nhạt sau khi uống món rượu gạo ngọt ngào đó. Nhìn phản ứng của cậu ấy thì rõ ràng là cậu đã gây ra lỗi lầm gì đó, nhưng cậu hoàn toàn không thể nhớ ra. Cậu cảm thấy bực bội đến phát điên. Park Si-on thu ánh mắt khỏi Seon-woo đang cười gượng gạo và mở miệng.