Tái Sinh - Chương 114

"Kiểm tra điện thoại đi."

Nghe vậy, cậu vội vàng cầm chiếc điện thoại đang để trên bàn ăn lên. Có hơn 70 thông báo trên ứng dụng tin nhắn. Ngoại trừ tin nhắn hỏi cậu về nhà an toàn chưa của bạn bè ra, tất cả đều là tin nhắn do Park Si-on gửi. Xem danh sách cuộc gọi thì có hơn 100 cuộc gọi nhỡ.

"Có gì để biện minh không?"

"Hả……"

"Một thằng nói sẽ về nhà trước 10 giờ mà lại không liên lạc được cho đến tận sáng sớm thì cậu không tức giận à?"

"Ừm……"

"Không tức giận à?"

Seon-woo liếc mắt nhìn Park Si-on rồi cúi đầu như đang hối lỗi. Một lúc im lặng trôi qua giữa hai người. Seon-woo đang nghịch ngợm các ngón tay, cố gắng mở miệng.

"……Tớ thật sự không biết là có điện thoại đến. Thật đó. Tớ còn không biết là mình say nữa kìa. Rượu gạo đúng là đánh úp mà."

Mặc dù cậu đã lảm nhảm biện minh nhưng Park Si-on vẫn không hề lay chuyển. Seon-woo vội vàng nói tiếp.

"Từ giờ tớ sẽ tuyệt đối không uống rượu gạo nữa. Nếu tớ còn uống nó nữa thì tớ không phải là người nữa mà là chó nhà cậu. Thật đó."

Cậu cười khó xử và giơ lòng bàn tay lên như đang thề. Nhưng Park Si-on vẫn còn đang ở trạng thái áp suất thấp. Cậu ấy đặt thìa xuống bàn và khoanh tay lại.

"Được rồi. Từ giờ cậu đừng đi uống rượu ở bên ngoài nữa."

"……Hả?"

"Không phải là đừng uống rượu gạo mà là đừng ra ngoài tham gia tiệc rượu luôn."

"À."

"Không thích à?"

Khuôn mặt Park Si-on trở nên lạnh lùng khi hỏi ý kiến của Seon-woo. Cậu không thể mở miệng. Cậu không đủ can đảm để nói rằng cậu không thích. Cậu có hơi oan ức, nhưng rõ ràng là cậu đã phá vỡ lời hứa. Nếu cậu đã hứa sẽ về nhà lúc 10 giờ thì ngay từ đầu cậu không nên uống rượu cho đến khi quá chén.

"Tớ biết rồi……"

Phản ứng nhanh chóng thừa nhận lỗi lầm của mình của Seon-woo đã làm dịu đi phần nào khí thế của Park Si-on. Nhưng biểu cảm của cậu ấy lại cứng đờ ngay khi nghe những lời tiếp theo của Seon-woo.

"Vậy là đến khi nào?"

"Ha, cậu đang đùa với tớ à?"

Park Si-on lại cau mày. Seon-woo mở to mắt như thể không hiểu gì. Park Si-on đang ngồi đối diện nheo mắt lại và nghiêng đầu sang một bên.

"Gì mà đến khi nào. Từ giờ trở đi là không được nữa."

"Gì chứ?"

"Tuyệt đối cấm tham gia tiệc rượu."

"Này, như vậy là quá đáng lắm đó."

Lần này thì Seon-woo thô bạo đặt thìa của mình xuống. Cậu nhăn nhó và vuốt ngược tóc lên.

"Không thể nào. Làm gì có chuyện đó chứ?"

"Cậu bảo là cậu sai rồi mà."

"Tớ sai thì tớ sai, vậy nên tớ xin lỗi và bảo là tớ sẽ không uống trong thời gian tới rồi còn gì."

"Này, Yoon Seon-woo."

Park Si-on nghiến răng và gọi tên Seon-woo. Seon-woo cảm nhận được bầu không khí bất thường và ngậm miệng lại.

"Cậu viện cớ bài tập, học nhóm, sự kiện rồi lén lút đi uống rượu đâu chỉ có một hai lần."

"Đúng ba lần thôi. Mà đều là tớ xin phép cậu rồi mới đi mà. Có khi nào tớ đi khi cậu bảo là cậu không thích đâu?"

Seon-woo giơ ngón tay lên và nói to như thể đang oan ức.

"Cậu bảo tớ đừng đi OT nên tớ không đi, cậu bảo MT thì có chết tớ cũng không được đi nên tớ không đi. Cậu bảo tớ đừng đi làm thêm nên tớ cũng không đi làm thêm luôn đó thôi."

"Cậu bất mãn à?"

"Không phải là bất mãn mà là, chỉ vì một lần sơ suất như thế này thì có hơi……"

"Hơi, gì?"

"Hình như hơi bất công……"

Cậu nhìn thấy cơ mặt của Park Si-on giật giật. Rõ ràng là cậu ấy đang cố kìm nén cơn giận. Cậu ấy im lặng một lúc và xoa dịu cơn giận. Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Seon-woo à."

"Ừm……"

"Có lần nào tớ gây ra lỗi lầm này với cậu chưa? Có lần nào tớ đặt lời hứa với cậu ra sau vì người khác chưa?"

"……Đặt ra sau gì chứ. Hôm qua tớ thật sự không biết là mình say mà? Thật sự là sơ suất thôi. Tớ sẽ không làm vậy nữa."

"Cậu bảo là cậu chưa từng đặt tớ ra sau à?"

"Ừm."

Seon-woo trả lời bằng một giọng đầy tự tin. Cậu ấy chưa từng bị đặt ra sau dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Hôm qua, cậu thật sự đã hẹn giờ để về nhà lúc 10 giờ. Chỉ là cậu không biết tửu lượng của mình vì đây là lần đầu tiên cậu uống rượu gạo. Cậu thậm chí còn không ngờ rằng mình sẽ mất trí nhớ ngay lập tức. Nhưng Park Si-on xoa thái dương như thể mệt mỏi.

"Vậy thì tớ hỏi lại nhé. Tớ có từng làm cậu buồn vì người khác chưa?"

Nghe câu hỏi tiếp theo, Seon-woo đang khẳng định sự vô tội của mình, im bặt. Cậu không có gì để trả lời cho câu hỏi đó. Bởi vì Park Si-on chưa từng làm vậy. Kể từ khi bắt đầu khai giảng, cậu ấy chưa từng hẹn hò với ai khác. Đối với cậu ấy, trường học thực sự chỉ là một nơi để học, không phải là nơi để giao lưu.

Mặt khác, cậu đã nhanh chóng thân thiết với những người bạn cùng chí hướng như thể cậu đang giải tỏa những kìm nén của cuộc sống trung học, và cậu thực sự thích khoảng thời gian cậu dành cho họ. Vì vậy, đã có những lúc Si-on vô tình bị bỏ lại phía sau. Giống như ngày hôm qua.

"Cậu đã bảo là cậu sẽ làm tốt để tớ không phải buồn ngay cả khi cậu học đại học khác mà."

"……"

"Cậu có thể nghĩ đó chỉ là một sai lầm duy nhất, nhưng tớ thì không bao giờ gây ra sai lầm đó với cậu dù chỉ một lần."

"Tớ……"

Park Si-on ngăn Seon-woo, người đang định nói lời xin lỗi lại.

"Không cần phải xin lỗi đâu. Từ giờ cậu cấm tham gia các hoạt động của khoa."

Seon-woo có một chút lãng mạn về cuộc sống đại học, méo mó mặt mày với vẻ mặt bàng hoàng. Cậu không thể tránh khỏi vẻ mặt đau khổ khi nghĩ đến những lý tưởng chưa kịp nở hoa đã bị bẻ gãy thân cây. Ngay cả khi cậu đã gây ra sai lầm, việc cấm hoàn toàn các hoạt động của khoa có phải là một hình phạt quá tàn nhẫn không? Si-on cau mày lạnh lùng khi nhìn thấy Seon-woo đang tỏ vẻ oan ức.

"Không thích à?"

"……Không phải."

"Nếu không thích thì cứ nói là không thích đi. Sau này đừng có nói năng lung tung đấy."

Seon-woo từ từ lắc đầu.

"Không phải đâu. Tớ sẽ làm theo lời cậu. Tại tớ sai mà."

Nghe vậy, Park Si-on thở dài một tiếng sâu và đứng dậy. Cậu không thích thái độ như thể cậu đang bị trừng phạt vì cậu đã sai. Bản thân cậu không quan tâm đến cuộc sống học đường cho dù có ai đó ép buộc cậu đi chăng nữa. Bởi vì cậu muốn dành tất cả thời gian của mình cho Yoon Seon-woo.

Cậu cứ cảm thấy khó chịu khi cái cảm xúc hiển nhiên như hơi thở đối với cậu này lại không phải là điều hiển nhiên đối với Yoon Seon-woo.


Seon-woo đang đứng trước tháp đồng hồ thì ngồi phịch xuống chiếc ghế dài gần đó. Cậu nhìn đồng hồ và thấy thời gian hẹn với Park Si-on đang đến gần. Cậu ngơ ngác nhìn những người qua lại. Chỉ cần đợi một lát nữa thôi, cậu sẽ nhìn thấy cái đầu nhô cao giữa đám đông. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, khóe miệng cậu đã nở một nụ cười.

Chẳng bao lâu sau, Park Si-on xuất hiện từ xa. Giữa khung cảnh xám xịt, Park Si-on dường như là người duy nhất có màu sắc. Có những người liếc nhìn cậu ấy khi cậu ấy đi qua cổng chính. Lúc ở gần thì cậu không nhận ra, nhưng khi nhìn cậu ấy từ xa, cậu cảm thấy mình hiểu tại sao mọi người cứ không thể rời mắt khỏi Park Si-on. Chắc chắn là cậu ấy đẹp trai thật mà.

Chắc chắn là cậu ấy nổi bật chỉ bằng vóc dáng của mình. Cậu tự hỏi liệu cậu ấy có cao hơn không, dường như cậu ấy còn có khí chất hơn trước đây. Bờ vai rộng tương phản với khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi chân dài thẳng tắp. Tỉ lệ cơ thể của cậu ấy khác thường ngay từ đầu rồi. Chưa kể đến những đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó nữa.

Seon-woo nhìn Park Si-on đang bước đi thẳng người đến chỗ mình với đôi mắt lấp lánh. Không giống như bờ vai vuông góc cân đối, đầu của cậu ấy lại nghiêng về phía đường chéo. Cậu cảm thấy chính sự mất cân đối đó mới thực sự là Park Si-on.

Seon-woo khẽ cười và giơ tay lên. Có vẻ như cậu ấy đã phát hiện ra cậu, biểu cảm thờ ơ của Park Si-on trở nên khác đi. Khi mắt hai người chạm nhau, đôi mắt cậu ấy cong lên thật đẹp.

"Cậu đợi lâu chưa?"

"Không lâu lắm."

Các lớp học cơ bản của cả hai người trùng lặp một cách mơ hồ nên bình thường cả hai phải ăn trưa riêng, nhưng tất cả các lớp học buổi chiều của Park Si-on trong tuần này đều bị hủy. Nhờ đó mà hôm nay cả hai có thể dành thời gian cho nhau vào bữa trưa. Seon-woo nhanh chóng tiến đến gần cậu ấy và ước lượng chiều cao của mình và Park Si-on.

"Cậu cao hơn hả?"

"Có lẽ?"

"Ghen tị quá. Cơ thể cậu đang phát triển."

Seon-woo so sánh chiều cao của mình và Si-on đang lớn phổng phao và tỏ vẻ ỉu xìu. Park Si-on kéo Seon-woo sát vào cạnh mình. Cậu muốn nắm tay cậu nhưng vì Yoon Seon-woo đặc biệt cẩn trọng khi ở trong trường nên cậu hài lòng với việc chỉ để đầu ngón tay mình chạm vào đầu ngón tay cậu.

"Nhưng tớ có lớp học ngay sau 40 phút nữa nên chắc là bọn mình phải đến nhà ăn sinh viên rồi, cậu ổn chứ? Hay là ăn sau khi học xong?"

"Không sao đâu. Cậu ngủ quên nên chưa ăn sáng mà."

Hai người hướng về phía nhà ăn sinh viên trong khi cố gắng đứng càng gần nhau càng tốt. Park Si-on lén lút nắm lấy rồi lại buông tay Seon-woo, nhìn Seon-woo với một nụ cười nhẹ. Seon-woo đáp lại nụ cười đó và nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ấy.

Có lẽ nào cậu đã quên mất sự việc mà hai người đã mất liên lạc tại buổi nhậu rồi không? Vẻ mặt của Park Si-on vốn đang mang áp suất thấp trong suốt cả tuần, trông đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Nghĩ kỹ thì cậu ấy chỉ khó chịu vào đúng ngày hôm đó, sau khi hết cuối tuần thì cậu ấy đã không hề đề cập đến sai lầm của Seon-woo nữa. Yoon Seon-woo cũng tự biết điều và cẩn trọng. Cậu cố gắng hết sức để không gây ra bất kỳ điều gì có thể khiến Park Si-on cảm thấy khó chịu. Nhờ đó mà chuyện ngày hôm đó đã có thể trôi qua một cách êm đẹp mà không có bất kỳ tranh cãi lớn nào.

Seon-woo đang nghịch tay với Park Si-on thì nhìn lướt qua thực đơn. Cậu không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc đến đây, nhưng Park Si-on có khẩu vị kén chọn, có khả năng sẽ chỉ ăn qua loa thôi. Chắc chắn là nó sẽ không hợp khẩu vị hắn. Cậu suy nghĩ rất lâu và cuối cùng chọn món set thịt heo cốt lết cơ bản nhất. Dù sao thì nó cũng là món ăn ngon nhất ở đây.

Khi đang đứng xếp hàng dài cùng Park Si-on và cầm khay, cậu bỗng cảm thấy như mình đã quay trở lại thời trung học. Nhưng có phải bọn trẻ cũng đã nhìn Park Si-on như thế này vào lúc đó không nhỉ. Ngay cả một người không nhạy bén như cậu cũng có thể cảm nhận được những ánh nhìn xung quanh.

"Si-on à. Cậu……"

Seon-woo đang quan sát những người đang nhìn Park Si-on như thể đang xem khỉ ở sở thú, quay lại nhìn Si-on đang đứng sát phía sau mình.

"Ở trường cậu mọi người cũng như thế này hả?"

"Gì cơ?"

"Ý tớ là mọi người có nhìn cậu như thế này không ấy."

Park Si-on quay đầu lại và nhìn xung quanh. Cậu ấy phản ứng một cách thờ ơ.

"Tớ không biết. Tớ không quan tâm."

Không thể nào bọn trẻ ở trường cậu đặc biệt thiếu lịch sự hơn được. Cậu cũng không thể không hiểu được trái tim của những người không thể rời mắt khỏi Park Si-on. Bản thân cậu cũng bận rộn liếc nhìn Park Si-on mỗi khi có cơ hội mà. Nhưng khi đối mặt với ánh mắt của rất nhiều người đang ngưỡng mộ và tôn thờ cậu ấy, cậu cảm thấy khó chịu. Nếu cậu cao hơn một chút thì cậu đã tự nguyện trở thành tấm bình phong che chắn cho Park Si-on rồi.

"Cậu cao nên thích thật đấy."

"Ai bảo cậu lùn? Sao hôm nay cậu cứ nói về chiều cao thế?"

Seon-woo không trả lời mà thay vào đó cậu nhăn nhó. Cậu cảm thấy khó chịu với những ánh nhìn đang quét lên quét xuống người Park Si-on. Cậu cảm thấy thần kinh của mình căng thẳng một cách kỳ lạ. Rốt cuộc thì cái cảm giác khó chịu này là gì vậy.

"Lần sau khi cậu đến trường tớ thì cậu đội mũ đi được không?"

Park Si-on xem xét biểu cảm của Yoon Seon-woo, người đang đưa ra một yêu cầu vô lý. Cậu đang cố gắng hết sức để tỏ ra ổn thỏa, nhưng cậu có vẻ hơi lo lắng. Hắn nhanh chóng nhận ra lý do tại sao Seon-woo lại hành xử khác thường như vậy. Cậu cố gắng kìm nén nụ cười đang chực trào ra và cố tình nhìn cậu ta với ánh mắt thờ ơ.

"Sao?"

"Không có gì đâu. Chỉ là mọi người cứ nhìn chằm chằm nên……"

"Cậu không thích mọi người nhìn tớ à?"

"……Không phải là không thích mà là, tớ sợ cậu không thoải mái."

Đúng là một lời biện minh tồi tệ. Si-on nhẹ nhàng kéo Seon-woo đang liên tục lảng tránh câu trả lời về phía mình. Cậu cảm nhận được bộ ngực rắn chắc đằng sau lưng mình. Si-on đặt cằm lên vai Seon-woo và liên tục hỏi.

"Tớ không thấy không thoải mái mà."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo