Ánh nắng chiếu rọi qua mí mắt. Cơn buồn ngủ còn chưa tan hết thì những cơn đau nhức đã kéo đến từ khắp nơi. Seon-woo dụi mắt, nhăn mặt. Cảm giác tê rần ở nửa thân dưới ngay lập tức gợi lại ký ức đêm qua. Seon-woo nhìn những vết tay đỏ ửng còn hằn trên cổ tay, rồi ôm mặt.
"Đồ điên..."
Cuối cùng thì chuyện cũng đã xảy ra, ý nghĩ đó khiến đầu cậu đau như búa bổ. Khắp cơ thể cậu còn vương lại những dấu vết của đêm qua. Vì ngủ quên mà không dọn dẹp sạch sẽ nên toàn thân cậu bết dính. Seon-woo cố gắng gượng dậy, mở cửa phòng ngủ. Ngay cả khi đang bước đi, chất lỏng nhớp nháp vẫn chảy xuống giữa hai đùi cậu. Thật tồi tệ.
"Dậy rồi à?"
Ngay trước khi bước vào phòng tắm, một giọng nói dịu dàng gọi cậu lại. Park Si-on đang ngồi đó với vẻ đẹp như tranh vẽ. Cậu cảm nhận được ánh mắt trắng trợn đang lướt qua thân thể trần trụi của mình từ trên xuống dưới.
Seon-woo nhìn thẳng vào Park Si-on, người đang thích thú ngắm nhìn cơ thể trần truồng của cậu. Đúng như dự đoán, không hề có chút hối hận nào. Thay vì cảm giác xấu hổ vì trần truồng, một cảm xúc khác trào dâng trong lòng cậu. Cậu mặc kệ Park Si-on rồi đóng sầm cửa phòng tắm.
Cậu không thể phân biệt được cảm xúc dâng trào đến tận đỉnh đầu này là giận dữ hay bối rối. Trước hết, cậu muốn làm mát đầu bằng nước lạnh. Seon-woo hứng chịu dòng nước mạnh mẽ, rửa sạch chất dịch còn sót lại trên cơ thể. Những dấu vết của cuộc hoan ái khô khốc bị cuốn vào cống thoát nước.
Nước xà phòng chảy xuống những vết đỏ ửng mà Park Si-on để lại. Cậu dùng sức chà xát da thịt bằng ngón tay, nhưng dù có cố gắng rửa sạch thế nào thì những dấu vết đó vẫn không biến mất. Có lẽ sự việc xảy ra đêm qua cũng vậy. Lúc nghe tin đã tìm lại được ký ức, cậu đã vui mừng khôn xiết, nhưng không hiểu sao chuyện đêm qua lại khiến tâm trạng cậu trùng xuống.
"Cậu uống cà phê không?"
Sau khi tắm xong, Park Si-on hỏi. Hương cà phê dịu dàng như giọng nói của cậu ta thoang thoảng nơi đầu mũi. Seon-woo cau mày nhìn cậu ta đang vận hành máy pha cà phê như thể không có chuyện gì xảy ra. Cậu ném chiếc khăn đang cầm trên tay xuống sàn.
“Này, nói chuyện với tớ chút đi.”
Seon-woo tạo ra tiếng bước chân ầm ĩ khi cậu bước nhanh về phía ghế sofa. Park Si-on từ từ tiến lại gần, tay cầm cốc cà phê dành cho cậu. Có lẽ vì vừa mới tắm xong nên tóc cậu ta vẫn còn ướt. Seon-woo cố gắng phớt lờ khuôn mặt điển trai của Park Si-on và lên tiếng trước.
“Giải thích rõ ràng chuyện hôm qua đi.”
Park Si-on không trả lời mà đưa cốc cho cậu. Seon-woo chỉ nhìn vào cốc một lúc rồi lại ngước mắt lên. Sau đó, Park Si-on thản nhiên cười rồi ngồi xuống cạnh cậu.
“Tôi nói rồi mà. Tôi nhớ lại rồi.”
Cánh tay dài của cậu ta tự nhiên kéo vai Seon-woo lại gần. Cậu tức đến mức bật cười thành tiếng. Cậu đặt mạnh cốc xuống bàn, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Đừng có nói dối. Kẻ nào vừa nhớ lại trí nhớ lại hành động như vậy à?”
“Seon-woo, cậu mới là người nói dối trước.”
Park Si-on lạnh lùng đáp trả, liếc nhìn đường nét bên mặt Seon-woo. Rồi giọng nói không chút cảm xúc vang lên.
“Sao cậu không nói?”
Cái kiểu hỏi ngược lại một cách cộc cằn sau khi xóa bỏ nụ cười không thể nào không khiến người ta thấy thật quá đáng. Seon-woo thở dài vẻ khó tin.
“Tớ làm thế nào mà nói với một thằng bị tai nạn mất hết trí nhớ rằng thực ra cậu là gay đấy nhé?”
“Sao lại không thể. Toàn bộ đều là sự thật mà.”
“Đã nói là tuyệt đối cấm kỵ căng thẳng tinh thần rồi. Cậu không biết tuyệt đối an toàn là gì à?”
“Tôi thấy làm bạn với cậu còn căng thẳng hơn đấy.”
Park Si-on lộ vẻ mặt thực sự khó chịu.
“Tôi làm gì có chuyện làm bạn với loại người như cậu chứ?”
Giọng nói trầm và điềm tĩnh, nhưng đôi mắt cậu ta tràn đầy sự chắc chắn. Ánh mắt khao khát liếm láp khuôn mặt Seon-woo như muốn xé nát nó. Cậu ta dùng đầu ngón tay vuốt ve má Seon-woo.
Seon-woo lắc mạnh đầu, hất tay cậu ta ra khỏi má mình. Nhưng Park Si-on lại kéo gáy Seon-woo lại gần. Park Si-on tiến lại gần đến mức hơi thở hòa quyện. Khi cậu nhìn thấy đôi môi đỏ thẫm trước mắt, Seon-woo nhắm nghiền mắt lại và đẩy cậu ta ra.
“Chúng ta không phải là quan hệ tình dục.”
“Đừng có liên tục nói những lời nói dối dễ bị vạch trần như vậy.”
“Thật đấy, tớ với cậu không có quan hệ đó.”
"Nếu không thì sao hôm qua lại rên rỉ thích thú đến vậy?"
Hai má cậu ửng đỏ vì xấu hổ. Ánh mắt chế giễu dính chặt lấy cậu.
"Tôi biết hết rồi. Không cần phải nói dối."
Park Si-on lại đưa môi chạm vào chiếc cổ trần ửng đỏ của Seon-woo. Hương thơm cơ thể ngọt ngào đọng lại nơi chóp mũi. Cậu ta nhẹ nhàng dỗ dành cơ thể cứng đờ của cậu, giam cậu trong vòng tay mình. Seon-woo vất vả đẩy Park Si-on ra khi cậu ta bắt đầu xoa nắn phần thân dưới của cậu một cách trắng trợn. Park Si-on nhíu mày nhìn cái đầu vừa thoát ra khỏi vòng tay cậu. Seon-woo chỉnh lại quần áo, dứt khoát nói:
"Chúng ta là người yêu của nhau."
Nhưng Park Si-on chỉ im lặng vuốt ve mái tóc ướt của Seon-woo. Cảm giác rợn người khiến Seon-woo hất tay cậu ra.
"Không phải là quan hệ tình dục, mà là quan hệ yêu đương."
Lần này Park Si-on vẫn giữ im lặng.cậu ta im lặng chớp mắt rồi lại đưa tay về phía vành tai của Seon-woo. Ánh mắt bình thản đến kinh ngạc dán chặt lên mặt Seon-woo.
"Thì sao?"
Giọng điệu như thể cậu đang làm quá mọi chuyện. Cậu cảm thấy sự khác lạ từ bàn tay quen thuộc đang vuốt ve dái tai mình. Seon-woo ngơ ngác nhìn cậu ta. Có gì đó không ổn. Mức độ và tần suất skinship vẫn như trước, nhưng bất kể điều đó, rõ ràng là có gì đó đã thay đổi.
"Rốt cuộc thì ký ức của cậu đã quay lại đến đâu rồi?"
"Không biết."
"Thật sự nhớ là chúng ta đã hẹn hò sao?"
"Ừm, đại khái thế, những điều quan trọng đều đã trở lại."
"...Điều quan trọng, là gì?"
Park Si-on cười thầm rồi kéo cổ tay Seon-woo xuống. Cơ thể cậu loạng choạng ngã xuống ghế sofa. Seon-woo ngơ ngác nhìn Park Si-on đang ngồi lên người mình trong nháy mắt.cậu ta nhướng mày, cười thản nhiên:
"Có thể làm những chuyện này với cậu mà không sợ ăn đấm."
Park Si-on thì thầm nhỏ nhẹ, kề môi sát tai cậu. Phần thân dưới của họ lại áp sát vào nhau, không khí ẩm ướt chạm vào da thịt trần. Cơ thể Seon-woo đóng băng.
Đầu óc cậu trở nên mơ hồ như bị sương mù bao phủ. Cái lưỡi nhọn hoắt trêu ngươi, mân mê vành tai cậu. Những giác quan nhạy bén sống lại. Cảm giác vừa kỳ lạ vừa sởn da gà khiến cậu thả lỏng. Park Si-on xoa xoa dương vật đang cương cứng vào đùi, mắt lim dim nhìn Seon-woo. Gương mặt đó thật dâm đãng đến nghẹt thở.
Đúng như lời Park Si-on nói, cậu không có ý định đấm vào cái mặt đó. Cậu biết mình sẽ không thể động một ngón tay với cậu ta, dù cậu ta có làm gì đi nữa. Nhưng điều quan trọng hơn sự chắc chắn rằng Yoon Seon-woo sẽ không đánh Park Si-on, là lý do tại sao cậu tuyệt đối không thể đánh cậu ta. Và Park Si-on đang không nhớ ra sự thật quan trọng nhất đó.
Cậu dồn hết sức lực vặn mạnh vai cậu ta. Seon-woo nhẹ nhàng đẩy người Park Si-on ra. Một bàn tay lao tới để khống chế cánh tay cậu, nhưng Seon-woo tránh được bàn tay đó và đứng dậy. Park Si-on nhíu mày, lộ rõ vẻ khó chịu.
"Sao vậy, làm sao thế?"
"Tớ không muốn làm cái này, đừng làm."
Park Si-on thong thả tựa lưng vào ghế sofa. Ánh mắt trắng trợn chậm rãi lướt xuống nửa thân dưới của Seon-woo. Đường nét dương vật vừa mới bắt đầu cương cứng hiện rõ trên lớp quần mỏng.
"Không muốn á, nói dối thành quen rồi nhỉ."
Vừa cười khẩy, cậu ta vừa dùng ngón tay khẽ chạm vào hạ bộ của Seon-woo. Seon-woo hoảng hốt lùi lại. Không bỏ lỡ cơ hội đó, Park Si-on nhẹ nhàng kéo tay cậu. Giọng nói dỗ dành vang lên bên tai cậu, còn cậu thì đang cố gắng thoát khỏi bàn tay cậu ta.
"Không phải chúng ta từng yêu nhau sao? Sao lại không cho làm?"
"Bỏ ra..."
"Tại hôm qua tôi làm hơi mạnh tay quá hả?"
Park Si-on giữ chặt hơn cậu, người đang cố gắng gạt tay cậu ta ra. Một lực tay không phù hợp với giọng nói dịu dàng. Seon-woo cắn chặt môi. Park Si-on ôm lấy eo cậu, người vẫn cố chấp đứng thẳng lưng. Mái tóc mỏng manh cọ vào bụng cậu khi cậu ta nhẹ nhàng dụi trán.
"Seon-woo à..."
Khi Park Si-on kéo dài giọng gọi tên Seon-woo, Seon-woo khựng lại một chút. Chẳng lẽ lời nói rằng ký ức đã phần nào quay trở lại là thật sao.
Park Si-on trước mắt gọi tên cậu bằng ngữ điệu đặc trưng. Cái giọng nũng nịu mà cậu chỉ có thể nghe thấy mỗi khi cậu ta muốn gì đó từ cậu, vẫn còn vương vấn bên tai. Park Si-on thở hắt ra rồi ngẩng đầu lên. Ngay lập tức, ánh mắt hai người chạm nhau. Đôi mắt tha thiết nhìn cậu như van nài khiến trái tim cậu xao động.
"Tôi muốn làm quá... Không được sao?"
Bỗng nhiên, một thôi thúc muốn vuốt tóc cậu ta trỗi dậy. Park Si-on như đọc được suy nghĩ của cậu, đưa tay Seon-woo lên áp vào má mình. Đầu ngón tay cậu vô thức run rẩy. Cậu ta dụi má vào lòng bàn tay cậu rồi nhắm mắt lại. Cậu có thể thấy hàng mi cậu ta run rẩy. Đôi mắt Seon-woo đỏ hoe.
"Seon-woo à, nhé?"
"Mẹ kiếp, phát điên mất..."
Seon-woo lẩm bẩm chửi rủa khe khẽ. Cậu đưa tay còn lại ra nắm lấy mặt Park Si-on. Cậu hoàn toàn không thể đẩy cậu ta ra.
Ánh mắt run rẩy mơn trớn khuôn mặt mà cậu đã nhung nhớ. Đôi mắt đẹp, mí mắt trong lót, đôi má trắng ngần, tất cả đều vẫn như cũ. Bàn tay do dự đáng thương lảng vảng quanh khóe miệng cậu. Đôi mắt màu nâu nhạt dao động. Park Si-on bất chợt nhớ đến khuôn mặt Yun Seon-woo đang cầu nguyện trước chiếc bánh sinh nhật của mình. Cậu ta thì thầm.
"Hôn tôi đi."
Ánh sáng rực rỡ lọt qua khe hở giữa rèm cửa. Trên đôi má trắng ngần mang theo nụ cười dịu dàng có một lúm đồng tiền nhỏ. Khuôn mặt mà cậu đã nhung nhớ hiện ra rõ ràng trong ánh nắng trắng xóa. Park Si-on, người đã bám lấy cậu như van xin trong mọi khoảnh khắc, giờ đang ở ngay trước mắt cậu. Ánh mắt khao khát tình yêu một cách tuyệt vọng này, cậu cảm nhận được nó giống hệt như trước khi cậu ta mất trí nhớ. Cho dù tất cả chỉ là sự nhầm lẫn, hành động tiến đến gần đôi môi cậu ta cũng là điều không thể cưỡng lại.
"Ừm? Tôi muốn hôn."
Và thế là Seon-woo cứ thế chặn môi Park Si-on lại. Cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo cậu, người đang lao vào cậu ta. Khi suy nghĩ dừng lại, cơ thể cậu tự ý hành động.
Bàn tay lạnh lẽo luồn vào trong áo sơ mi của Seon-woo khi cậu vội vã tìm kiếm đôi môi của Park Si-on. Dù run rẩy, cậu vẫn ôm chặt lấy vai Park Si-on, chặt đến mức không thể nào gần hơn được nữa. Seon-woo cảm nhận được Park Si-on đang khẽ cười giữa đôi môi đang chạm vào nhau.
Vào giờ muộn, siêu thị vắng vẻ hơn bình thường. Từ xa vọng lại âm thanh thông báo đợt giảm giá cuối cùng. Seon-woo lững thững bước về phía quầy trái cây, kéo theo Park Si-on đang ôm chặt lấy eo cậu, không chịu buông. Quýt được vận chuyển trực tiếp từ đảo Jeju đang được giảm giá một nửa. Trong khi Seon-woo đang xem xét tình trạng của những quả quýt trong túi và đắn đo suy nghĩ, Park Si-on bên cạnh đã ném luôn túi quýt mà cậu đang cầm vào xe đẩy hàng.
"Phải xem rồi mới mua chứ."
"Cái nào cũng giống nhau mà."
"Cậu thì thích ăn chua, tớ thì thích ăn ngọt, phải mua loại có tỷ lệ nửa này nửa kia chứ."
Seon-woo vừa chạm tay vào những quả quýt trong xe đẩy vừa nói một cách nghiêm túc. Park Si-on bật cười đáp lại:
"Cậu nghĩ nó biết cậu đang lo lắng gì à?"
"Cứ sờ vào là biết thôi. Quả nào cứng thì chua, quả nào mềm thì ngọt hơn."
"À, thì ra là vì thế mà mông cậu... ư..."
Trước khi Park Si-on kịp thốt ra những lời lẽ tục tĩu, Seon-woo đã thúc cùi chỏ vào bụng cậu ta. Vì cú đánh bất ngờ mà cậu ta khom lưng, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng ôm lấy vai Seon-woo.
"Đừng có nói lung tung ở nơi công cộng."
"Sao chứ, tôi chỉ nói là tôi cũng thích cái gì mềm mại hơn thôi mà."
"Xàm."
Seon-woo bĩu môi, tránh ánh mắt trắng trợn của cậu ta.
Đã rất lâu rồi hai người mới cùng nhau đến siêu thị nên cậu cũng có chút phấn khích, nhưng mạch suy nghĩ của Park Si-on, bất kể thời gian và địa điểm, đều quy về tình dục, điều đó không khiến cậu hài lòng lắm. Cậu tự hỏi có phải là do tinh thần của cậu ta hiện tại chỉ dừng lại ở tuổi mười tám hay không, nhưng dù thế nào đi nữa thì có phải là hơi quá rồi không? Huyết khí và sự tò mò của Park Si-on không biết đến sự kiềm chế và tự chủ.
Với vẻ mặt hờn dỗi, Seon-woo một mình đẩy xe đi trước. Park Si-on tự nhiên đi theo cậu. Chẳng mấy chốc, cậu ta lại đến gần và khoác tay lên vai Seon-woo. Dù vậy, việc cùng nhau đi dạo trong siêu thị như thế này khiến cậu có ảo giác như thể cả hai đã quay trở lại như trước đây.
Seon-woo nghĩ rằng cậu đã quyết định đúng khi cố tình lôi Park Si-on đi cùng thay vì chỉ đặt hàng trên mạng, và lần này cậu đi về phía quầy trưng bày dâu tây.
"Park Si-on, nhìn dâu tây ở đây này. To thật đấy, đúng không?"
Park Si-on ậm ừ cho qua câu hỏi của Seon-woo. Thái độ của cậu ta có phần hời hợt, nhưng sự chú ý của Seon-woo lại hoàn toàn đổ dồn vào những quả dâu tây to bằng nắm tay.
"Nhưng sao đắt thế này?"
Ngay khi nhìn thấy bảng giá, Seon-woo với vẻ mặt nghiêm trọng bắt đầu so sánh những hộp dâu tây đã được đóng gói.
"Nên mua cái này hay cái kia đây?"
"Mua cái nào cũng được."
"Ơ, nghiêm túc vào đi chứ. Nhìn kỹ vào xem nào."
Trước sự thúc giục của Seon-woo, Park Si-on lần này lại tùy tiện nhặt một hộp dâu tây nào đó rồi bỏ vào xe đẩy. Seon-woo nhíu mày trước phản ứng rõ ràng là khó chịu của cậu ta.
"Cậu đúng là có thành ý ghê."
"Chẳng phải cậu bảo chọn giúp còn gì. Dâu tây thì cái nào cũng giống nhau thôi mà."
"Nhưng nó đắt mà. Đã mua thì phải chọn cái nào ngon rồi mua chứ."
"Mua hết đồ cần mua rồi chứ? Giờ về nhà thôi."
"Gì chứ . Vừa mới bắt đầu thôi đấy."
Seon-woo liếc nhìn Park Si-on rồi bướng bỉnh đẩy xe đi. Dù có nhanh chóng về nhà thì Park Si-on cũng chẳng có việc gì đặc biệt phải làm. Chắc chắn cậu ta chỉ đang âm thầm lên kế hoạch dụ dỗ cậu rồi lăn lộn trên giường mà thôi.
Gần đây, Seon-woo chỉ toàn nhớ đến những lần quan hệ với Park Si-on, nên cậu cảm thấy sự mè nheo muốn về nhà của cậu ta thật khó chịu. Seon-woo vừa đi về phía khu thủy sản vừa liếc nhìn Park Si-on bên cạnh. Nhìn thấy khuôn mặt cậu ta tràn ngập sự chán chường, cậu cũng cảm thấy buồn bã. Cậu sợ rằng cậu ta sẽ bất chợt nổi giận, nên Seon-woo cúi gằm mặt xuống.
Park Si-on trong quá khứ cũng không hề phải là người sống khổ hạnh. Xét về độ ham muốn thì trước hay sau khi mất trí nhớ cũng chẳng khác nhau là mấy. Nhưng ít nhất, với Park Si-on trước khi mất trí nhớ, một buổi hẹn hò giản dị là điều có thể.Không phải lúc nào cậu ta cũng tỏ ra như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài tình dục.
Park Si-on đáng lẽ sẽ kề đầu và cùng nhau chọn đồ với cậu, giờ đây không còn ở đây nữa. Park Si-on, người luôn hợp tác và suy nghĩ kỹ về những câu hỏi của cậu, cũng chỉ còn là dĩ vãng. Người mất trí nhớ dường như mất hứng thú với mọi thứ ngoại trừ tiếp xúc thể xác với cậu. Ngay cả khi cố gắng cùng nhau làm những việc mà các cặp đôi thường làm, cậu ta cứ luôn tìm cớ gây sự, khiến cho nỗi lo lắng ngày càng chồng chất.
Tuy nhiên, Seon-woo cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. Park Si-on cũng không muốn như vậy. Quá khứ tạo nên hiện tại của một người, và việc Park Si-on không nhớ quá khứ, hành động khác với bình thường là điều đương nhiên.
Seon-woo một lần nữa tự nhủ rằng Park Si-on là nạn nhân của tai nạn, và trên hết, việc mất trí nhớ không phải là lỗi của cậu ta. May mắn thay, điều đó có hiệu quả. Tâm trạng cậu lại ổn định như thể chưa từng tức giận. Seon-woo cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười nhất có thể và nhìn cậu ta.
"Cậu có muốn ăn gì không?"
"Không có gì đặc biệt."
"Canh ngao được không?"
Dù biết chắc chắn rằng dù có hỏi thì cũng chỉ nhận được câu trả lời hời hợt, Seon-woo vẫn bỏ bộ nấu canh ngao ăn liền vào xe đẩy mà không đợi câu trả lời của Park Si-on. Đúng như dự đoán, Park Si-on hờ hững tựa cằm lên vai Seon-woo như muốn nói rằng cứ làm theo ý cậu đi. Bàn tay của Park Si-on đang khoác lên vai Seon-woo dần dần di chuyển xuống dọc theo cột sống. Cảm thấy bàn tay đang tiến về phía mông mình, Seon-woo liếc nhìn xung quanh và lén lút gỡ tay cậu ta ra.
"Người ta nhìn kìa. Đừng có sáp lại như vậy."
"Nhìn thì sao chứ. Đằng nào cũng có gặp lại đâu."
"Đây là nơi công cộng mà."
"Hình như chúng ta chưa từng làm ở nơi công cộng bao giờ nhỉ."
Park Si-on nhếch mép cười và thì thầm nhỏ vào tai cậu. Seon-woo lo lắng nhìn cậu ta đang tiến sát lại gần mình. Đôi mắt vừa nãy còn đầy vẻ mệt mỏi giờ đã tràn đầy sức sống. Seon-woo thở dài như thể không tin được.
"Trong đầu cậu chỉ có mỗi chuyện đó thôi à?"
Khoảnh khắc cậu tự nhủ rằng mọi chuyện này không phải lỗi của Park Si-on và cố gắng kiềm chế bản thân dường như trở nên vô nghĩa khi cậu buột miệng nói ra những lời cay nghiệt.
Tôi có cảm giác như mình đã từng xem những câu chuyện tương tự trong các chương trình tư vấn tình cảm. Tôi chưa bao giờ mơ rằng những lời sáo rỗng và tầm thường như vậy lại có thể thốt ra từ miệng mình.
"Vậy thì không được sao?"
Park Si-on ngạc nhiên hỏi lại. Có thể thấy lực ở bàn tay đang ôm eo cậu tăng lên. Seon-woo định giải thích tại sao thái độ chỉ quan tâm đến tình dục mà bỏ qua mọi thứ khác lại là một vấn đề, nhưng rồi cậu lại im lặng. Cậu ta thậm chí còn không hiểu sự khác biệt giữa mối quan hệ chỉ để lên giường và mối quan hệ yêu đương. Sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu cậu giải thích nỗi buồn bực mà cậu đang cảm thấy, vì cậu ta sẽ không hiểu.
Một vật nặng rơi xuống vai Seon-woo đang tức giận và thở phì phò. Park Si-on tựa đầu lên vai cậu và khúc khích cười. Seon-woo nhìn thẳng về phía trước và nói với giọng cứng nhắc.
"Nói tử tế thì bỏ ra đi."
"Cậu dỗi à?"
"Tôi là cậu chắc? Dỗi vì chuyện vớ vẩn này á."
Cậu cố gắng giũ vai ra nhưng cậu ta vẫn không nhúc nhích. Park Si-on cười khúc khích và làm rối mái tóc của Seon-woo đang nhăn nhó. Cậu định chửi thề nhưng lại cắn môi. Nhìn khuôn mặt cậu ta cong cong đôi mắt cười, cơn giận sôi sục trong lòng cậu dịu xuống như thể có phép màu. Cậu ta thật sự biết chính xác thời điểm nên làm cậu tức giận. Park Si-on chớp mắt cười và rên rỉ.
"Seon-woo à, nhưng mà tôi đau chân."
"Đau chân mà còn nghĩ đến chuyện làm tình ở nơi công cộng?"
"Nếu cậu muốn thì dù có đau tôi cũng phải cố gắng chứ."
"Bớt mơ đi. Chuyện đó không xảy ra đâu."
Park Si-on bắt đầu sáp lại gần và dựa hẳn người vào cậu. Seon-woo chắc chắn rằng sự mè nheo này chỉ là một chiêu trò, nhưng cậu vẫn không thể không nhìn lại vẻ mặt của cậu ta.
"Vậy giờ về nhà nhé?"
Nhìn thấy Seon-woo đang mất tập trung vào mình, Park Si-on lén lút đẩy xe về phía quầy thanh toán. Seon-woo cau mày khi nhận ra rằng buổi hẹn hò ở siêu thị đã kết thúc một cách vô ích theo ý của Park Si-on.
"Cậu bịa chuyện đau chân đúng không?"
"Không phải mà, tôi thật sự đau. Tôi là bệnh nhân mà."
"Thôi được rồi, đi thôi."
Seon-woo đẩy Park Si-on đang dựa vào tay vịn xe đẩy ra và nhanh chóng đi về phía quầy thanh toán. Cậu ta đi theo và đưa tay về phía Seon-woo. Seon-woo bất đắc dĩ nắm lấy bàn tay đó.
Cậu đã quen với cách hành xử của cậu ta từ lâu, giả vờ đau khổ, giả vờ mệt mỏi, giả vờ ốm yếu để lái tình hình theo hướng có lợi cho mình. Không hiểu sao cậu cứ có cảm giác mình đang bị cậu ta dắt mũi, nhưng dù thế nào đi nữa thì cậu cũng không thể làm ngơ trước bàn tay mà cậu ta đưa ra.
Chẳng mấy chốc, hai người cùng nhau đẩy xe và đứng vào hàng chờ thanh toán. Seon-woo nhìn Park Si-on với vẻ tiếc nuối.
"Chúng ta thường đến siêu thị này lắm đấy, đến đây có gì gợi lại ký ức cho cậu không?"
"Hình như là không có gì cả."
"Cậu có nhớ thì lại chỉ nhớ mỗi chuyện làm cái trò đó thôi à?"
Nhìn Seon-woo bĩu môi với vẻ mặt thất vọng, Park Si-on im lặng nhếch mép cười. Bàn tay Park Si-on đặt lên mu bàn tay của cậu đang nắm lấy tay cầm xe đẩy.
"Về nhà đừng có giở trò gì cả, phải hợp tác với tớ đấy."
"Hợp tác như thế nào?"
"Phải ăn quýt tớ bóc cho thật ngon vào."
Park Si-on nghiêng đầu khó hiểu trước những lời nói khó hiểu của cậu. Seon-woo tránh ánh mắt dai dẳng của cậu ta và đáp:
"Nếu chúng ta lặp lại những việc mà tớ và cậu thường làm thì có lẽ ký ức sẽ quay trở lại."
Nghe những lời của Seon-woo, Park Si-on nghiêng đầu và khẽ bật ra một âm thanh nhỏ.
"Trước đây tôi bị liệt tay hay sao ấy nhỉ?"
"Ăn nói dễ thương thật đấy."
"Không được cùng nhau ngủ à? Chẳng phải chúng ta cũng thường xuyên làm chuyện đó sao."
"Chẳng phải cậu đã nhớ hết chuyện đó rồi còn gì. Cậu phải nhớ cả những chuyện khác nữa chứ."
Park Si-on miễn cưỡng nhún vai. Seon-woo nheo mắt trước phản ứng có vẻ không mấy hài lòng của cậu ta.
"Phải thật sự hợp tác đấy nhé. Hứa chứ?"
"Biết rồi."
Park Si-on mân mê mu bàn tay của Seon-woo và đáp nhỏ. Seon-woo cảm thấy hơi ngượng ngùng vì ánh mắt của những người xung quanh, nhưng cậu vẫn cụp mắt xuống và im lặng nhìn Park Si-on vuốt ve mu bàn tay mình.
Ký ức chưa trở lại hoàn toàn, nhưng dù sao thì cậu cũng đã lấy lại được một phần. Vì vậy, không phải là hoàn toàn không có hy vọng. Mọi chuyện sẽ dần tốt hơn thôi, Seon-woo nghĩ vậy và chuyển mắt về phía quầy thanh toán.